Ma Tôn

Chương 39




Sorry mọi người mình bận việc nên up trễ hơn bình thường, chương này hồi hộp gay cấn lắm , mọi người đọc truyện vui vẻ, vote với comment ủng hộ mình có thêm động lực nhaz ---------------------------------------------------------

Hôm sau, núi Thiên Ẩn mưa phùn rả rích, không khí trong phóng u ám nặng nề.

Hoa Lan nhỏ đã có thể xuống giường, có điều động tác của tứ chi vẫn còn cứng nhắc, nàng vịn vào bức tường trong phóng đi tới đi lui. Đông Phương Thanh Thương thật sự quá nhàn rỗi buồn chán, tuỳ tiện lựa một quyển sách trên kệ xuống, tựa cửa sổ xem.

Nhìn thấy đại ma đầu đọc sách khiến Hoa Lan nhỏ thoáng kinh ngạc. Trong đầu nàng, cho dù là trong truyền thuyết chủ nhân kể nàng nghe trước đó, hay là Ma Tôn nàng tận mắt nhìn thấy trong thời gian qua, nàng đều cảm thấy hắn là một người khi không vui thì dùng vũ lực ngang ngược giải quyết vấn đề, khi tức giận thì giết chết người ta. Người như vậy cũng đọc sách thánh hiền cũng hiểu à? Cũng biết học nhân nghĩa đạo đức à?

Chỉ e hắn...

Bỗng nhiên Ma Tôn đại nhân bên cửa số nhìn mấy hàng chữ trong sách liền bật cười lạnh, bày vẻ mặt khinh miệt, xem thường.

Khoé miệng Hoa Lan nhỏ giật giật, lập tức hiểu ra, thì ra hắn... đang xem thử người viết sách ngu xuẩn đến mức nào, sau đó thầm mỉa mai họ thôi. Đối với người chuộng vũ lực tuyệt đối như hắn, đạo lý trong sách giống như một vũng bùn dưới đất không đáng một xu.

Nàng không nhìn hắn nữa, chăm chú tập đi.

Thật ra trong lúc Hoa Lan nhỏ quan sát Đông Phương Thanh Thương, hắn cũng đôi lúc ngẩng đầu liếc nhìn nàng.

Vì hiện giờ cơ thể Hoa Lan nhỏ vẫn cứng đờ, bước chân lảo đảo, đi được mấy bước vẹo một cái, mỗi khi Hoa Lan nhỏ bên kia không vững ngã xuống đất, Đông Phương Thanh Thương sẽ đảo mắt nhìn nàng một chút, nhưng thấy nàng bò dậy tiếp tục đi, ánh mắt hắn đặt lại trên sách.

Giống như trông chừng một đứa trẻ...

Chiều tối, lúc Thiên Ẩn lang quân tới thì nhìn thấy cảnh tượng im lặng nhưng lại hài hoà một cách quái lạ này.

Y tới gần căn phòng thêm mấy bước, đên 1khi trên mặt đất hoàn toàn không còn vết nước mới rút lại kết giới trên người.

Sự xuất hiện của y đánh tan sự im lặng trong phòng, Hoa Lan nhỏ lê bước cố gắng tránh xa y, dựa vào bàn trà đứng vững rồi mới nói "Sao Thiên Ẩn langq uân lại tới đây?"

"Đương nhiên ta tới thăm nàng" Y nói vậy, nhưng lại nhìn Đông Phương Thanh Thương trước, sau đó ánh mắt chuyển sang Hoa Lan nhỏ, quan sát nàng một lúc thì mãn nguyện nói "A Lan bắt đầu có thể cử động được rồi sao, xem ra thích ứng rất khá"

Nghĩ tới hàm ý sâu xa trong lời nói của y, Hoa Lan nhỏ cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội tiếp lời "Còn chưa thích ứng đâu, đi lúc nào cũng té ngã"

"Nếu vậy phải tập luyện thêm nhiều mới được, tiếc là hôm nay trời mưa, không thể mang nàng tới hoa viên tản bộ, đành buộc phải để nàng thiệt thòi đi lại trong gian phòng này thôi"

Hoa Lan nhỏ im lặng, Đông Phương Thanh Thương cứ như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thờ ơ đọc sách, mãi đến khi Thiên Ẩn lang quân nói lãng sang chuyện khác "Đông Phương huynh dường như rất nhàn nhã"

Đông Phương Thanh Thương còn chưa đáp, Thiên Ẩn lang quân đã nói tiếp "Nói ra rất hổ thẹn, trên núi Thiên Ẩn ta mười mấy thợ thủ công chuyên nghiệp, nghiên cứu Tức nhưỡng mấy chục năm nhưng không ai có thể nặn Tức nhưỡng thành cơ thể. Tức nhưỡng hiện giờ tuy không đủ để nặn một cơ thể nữa, nhưng các thợ thủ công lại rất hiếu kì với chuyện này, không biết Đông Phương huynh có chịu giải mối nghi ngờ giúp thợ thủ công của núi Thiên Ẩn ta không?"

"Bọn họ không biết pháp thuật của ta" Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng vứt ra một câu, dưới ánh mắt thăm thẳm của Thiên Ẩn lang quân, hắn bỏ sách đừng dậy, trên môi vẫn treo nụ cười kiêu ngạo "Nhưng ta không ngại giúp họ"

Nói xong, hắn đi về phía cửa "Dẫn đường"

Thiên Ẩn lang quân khẽ nheo mắt, nhìn theo bóng dáng Đông Phương Thanh Thương không nói lời nào, hắn quay đầu nhìn y "Sao, không đi à?"

Thiên Ẩn lang quân cười nhẹ "Đương nhiên là đi, A Ảnh" hắn lên tiếng gọi, ngoài cửa xuất hiện một bóng đen vẫn đi theo hắn "Đưa Đông Phương huynh đến chỗ thợ thủ công"

"Tiểu Lan" trước khi ra khỏi cửa, Đông Phương Thanh Thương bỗng dừng bước, hắn quay đầu, trong ánh sáng ngược của màn mưa ngoài cửa, vẻ mặt hắn chăm chú nhìn Hoa Lan nhỏ "Ngoan ngoãn chờ ta về nhé" (từ khi nào mà anh gọi chị là Tiểu Lan vậy ==!!!)

Hắn quay đi, mái tóc bạc óng ánh quét lên một đường cong phiêu dật tuyệt đẹp, một thân hắc bào đen tuyền, không hề do dự bước voà màn mưa.

Nhìn bóng đen đưa Đông Phương Thanh Thương đi xa. Hoa Lan nhỏ khẽ thất thần. Lúc này giọng nói của Thiên Ẩn lang quân vang lên bên tai nàng "Đông Phương huynh tuy là nam nhân, nhưng phong thái tướng mạo khiến bọn ta đều không thễ không thẫn thờ"

Phải, chuyện không thể tha thứ nhất của đại ma đầu chính là, tuy hắn có một trái tim gian ác nhất trên đời, nhưng lại có một dung nhan khuynh thành nhất trên đời.

Lòng Hoa Lan nhỏ thoáng nặng nề, cơ thể Đông Phương Thanh Thương tuy không sợ núi đao biển lửa, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngay cả thuật Truyền âm nhập mật mà hôm qua hắn cũng phải vẽ trận pháp mới thực hiện được, Hoa Lan nhỏ bỗng nhíu mày.

Trong lòng nàng không phải đang lo lắng cho hắn, nàng chỉ sợ hắn không chống chọi được bao lâu, liên luỵ đến kế hoạch của nàng...

Thiên Ẩn lang quân ngồi bên bàn "A Lan, nàng không ngồi nghỉ ngơi một lúc sao?"

Nghe Thiên Ẩn lang quân nói câu này, Hoa Lan nhỏ mới sực tỉnh, nàng chống lên bàn ngồi xuống, sau đó bưng ly trà đến trước mặt mình.

Thiên Ẩn lang quân thấy vậy, ánh mắt khẽ động "A Lan đã uống nước được rồi sao?"

"Ừm" Hoa Lan nhỏ gật đầu "Đại... Đông Phương nói ta có thể uống nước, ra biển bơi cũng không thành vấn đề"

Thiên Ẩn lang quân cúi mặt "Đúng là cơ thể Tức nhưỡng nặn thành có khác". Ngón tay y gõ nhẹ lên mặt bàn, tựa như đang cân nhắc điều gì, bỗng mặt đất truyền tới cơn chấn động, nước trong ly trên bàn trà gợn lên những sóng lăn tăn.

Trong phòng im lặng một lúc, không chờ Thiên Ẩn lang quân lên tiếng, Hoa Lan nhỏ bỗng nói "Người của ngài bắt đầu ra tay với hắn rồi sao?"

Ngón tay đang nhịp của Thiên Ẩn lang quân khựng lại, y ngẩng đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, nheo mắt cười "A Lan đang nói gì vậy?"

"Đừng giả vờ nữa, ta biết hết rồi" Hoa Lan nhỏ nói "Ngài là Ảnh yêu, muốn lấy cơ thể Tức nhưỡng của ta"

Vừa dứt lời, không khí trong phòng bỗng chốc nặng nề.

Nụ cười ôn hoà trên mặt Thiên Ẩn lang quân dần lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén của y nhìn Hoa Lan nhỏ "Ồ? Làm sao A Lan biết được? Theo ta quan sát mấy hôm nay, Đông Phương huynh có phát giác và đề phòng, nhưng hắn cũng không biết rõ đên vậy, cũng không có cơ hội nói rõ với nàng, đúng chứ?"

"Luận về diễn kịch, các ngươi không ai diễn hơn hắn đâu, các ngươi là kẻ lừa bịp, hắn là kẻ đại bịp"

Hoa Lan nhỏ đang nói, mặt đất lại truyền tới một hồi chấn động, chấn động càng mạnh mẽ hơn trước mấy phần, ly trà trên bàn và bàn đều phát ra tiếng động "thình thịch". Tuy nhiên vì đã ở chung với Đông Phương Thanh Thương một thời gian, đối diện với không khí trầm lặng bức bối này, còn có hoảng sợ do mặt đất chấn động mang tới, nhưng vẻ mặt Hoa Lan nhỏ vẫn rất trấn tĩnh.

Nàng nói từng câu từng chữ "Hơn nữa nếu luận về đánh nhau, các ngươi cũng khống hơn hắn"

Thiên Ẩn lang quân nhìn Hoa Lan nhỏ "Trong lòng A Lan, Đông Phương huynh là người lợi hại đến vậy sao?". Y cười "Hay nói trong lòng A Lan, tại hạ là người vô dụng đến mức đó?"

"Không phải trong lòng ta cho là vậy, mà hắn vốn dĩ rất lợi hại" Hoa Lan nhỏ bất lực, nàng thoáng khựng lại rồi nói tiếp "Ta biết, ngài có thể bày được Mê trận lớn như vậy dưới đáy biển trên núi Thiên Ẩn, nhất định có bản lĩnh khôn cùng, nhưng các người vốn không phải là đối thủ của hắn"

Giống như xác nhận lời Hoa Lan nhỏ, chấn động càng mạnh hơn truyền tới, từ cửa sổ trong phòng nhìn ra, chỉ thấy phương xa chim chóc chí choé ồn ào, rần rần bay lên trời chạy trốn.

Mắt Thiên Ẩn tối dần.

Hoa Lan nhỏ vờ như không quan tâm, mặt nàng tối lại "Ta biết Ảnh yêu ngàn năm cũng khó có được cơ thể, ngài nhất định vô cùng khát vọng cơ thể này của ta, nếu không cũng không mất bao công sức như vậy để lấy được nó. Ta có thể giao cơ thể này cho ngài"

Thiên Ẩn lang quân nheo mắt "Nhất định A Lan không giao cơ thể này hco ta vô điều kiện đúng không?"

"Không sai" Hoa Lan nhỏ đáp "Ta muốn giao dịch với ngài"

Thiên Ẩn lang quân cười nhẹ, vẻ mặt dường như không hề quan tâm đến chuyện xảy ra bên kia núi Thiên Ẩn, y hỏi "Không biết A Lan muốn giao dịch với ta như thế nào?"

"Trước đây chủ nhân ta thường nói, muốn làm ăn phải bình đảng. Ta đã thẳng thắn kể hết những chuyện ta biết cho ngài rồi thì ngài cũng phải thẳng thắn kể hết cho ta những chuyện ngài biết. Nếu ngài muốn cơ thể này , bước đầu tiên phải cho ta biết, rốt cuộc ta là bảo vật gì?"

Thiên Ẩn láng quân cười cười "Đông Phương huynh không nói cho nàng biết sao?"

Hoa Lan nhỏ im lặng.

"Buồn cười thất, chúng ta chẳng ai tin tưởng nhau" Thiên Ẩn lang quân nói "Nói thật tại hạ không biết A Lan rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, A Lan còn nhớ cơ thể đó của nàng đã thối rữa đến mức nào không?"

Đương nhiên nàng nhớ, dáng vẻ thảm hại lúc đó suốt đời Hoa Lan cũng không quên được.

"Đúng như nàng nói, ta đích thực là Ảnh yêu, là vật sống gần với linh hồn nhất torng thiên hạ. Không ai hiểu rõ cảm nhận linh hồn phải nương tựa vào một cơ thể như bọn ta. Bỏi vậy ta biết, trong tình trạng đó, nương tựa vào một cơ thể đó đi lại trong thế gian là chuyện khó khăn dường nào, linh hồn bình thường tuyệt đối không làm được. Nhưng hồn phách của nàng lại yên ổn ở trong cơ thể thối rữa đó, nếu không phải nàng tự ra ngoài, thì nàng có thể kei6n trì nương tựa vào trong cơ thể đ1o thêm vài ba ngày"

Hoa Lan nhỏ chau mày "Ngài nói ta vì sợ chết nên sức mạnh bộc phát mới đặc biệt mạnh sao?"

Thiên Ẩn lang quân bật cười "Nếu là lúc đó thì có thể nói vậy, nhưng hiên giờ nàng vẫn yên ổn ở trong cơ thể này, tuyệt đối không phải vì nàng "sợ chết" nên mới bộc phát ra sức mạnh to lớn, mà vốn dĩ sức mạnh của hồn phách nàng vốn to lớn"

Hoa Lan nhỏ sửng sốt, từ xưa đên nay đây là lần đầu tiên có người khen nàng có sức mạnh to lớn.

"Hình dạng Tức nhưỡng biến hoá liên tục, hơn nữa lại có sinh khí, nhiều năm nay người của Thiên Ẩn ta dùng Tức nhưỡng làm cơ thể không thành. Một là Tức nhưỡng không thể thành hình, hai là vì cho dù Tức nhưỡng thành hình, cũng không có hồn phác nào có thể đối kháng được sinh khí có trong Tức nhưỡng. Cho dù là Đại la kim tiên, hồn phách cũng không chịu nổi sự tàn phá của lực đạo đó". Ánh mắt Thiên Ẩn lang quân cháy bỏng "Nhưng nàng có thể chế ngự cơ thể này, khiến nó dần dần trở nên linh hoạt, dần dần phục hồi hồn phách của nàng."

"A Lan, nàng nói không phải là bảo vật thì là gì?"

Hoa Lan nhỏ ngay người nhớ lại "Bởi vậy lúc ta muốn chui vào cơ thể này, những chiếc bóng chuyển động che đi trận pháp của Đông Phương là vì ngài muốn giúp ta, để ta chui vào trong cơ thể đó trước, để ta làm vật thí nghiệm xem thử có thành công hay không..."

Thiên Ẩn lang quân gật đầu, thật sự không giấu diếm nữa "Sau đó chờ nàng biến cơ thể này trở nên linh hoạt hơn, ta sẽ tìm cách dẫn hồn phách của nàng ra. Lúc đó sức kháng cự của Tức nhưỡng nhất định nho hơn hiện giờ rất nhiều"

Hoa Lan nhỏ ngây người một lúc lâu thật lâu "Qủa nhiên các ngươi đều là một ổ lừa đảo, âm mưu quỷ kế bịp bợm"

Thiên Ẩn lang quân không nói lời nào.

Mặt đất càng chấn động mãnh liệt hơn, Hoa lan nhỏ ổn định tâm thần, hít một hơi thật sâu nói "Được, ta không truy cứu những chuyện đó nữa, chuyện cấp bách bây giờ là ta muốn đi Thiên giới, ngài muốn có cơ thể ta đúng không?"

Thiên Ẩn lang quân nhíu mày "Nàng muốn đi Thiên giới?"

"Ta là Lan hoa tiên linh, đương nhiên phải về Thiên giới. Nếu ngài có thể đưa ta tới Nam Thiên môn, để ta trở về bên cạnh chủ nhân, ta sẽ trả lại cơ thể này cho ngài. Nếu không..." Hoa Lan nhỏ bưng ly trà trên bàn, chấm nước trà bên trong "Ở đây có má của Đông Phương, hắn dạy ta một đạo bùa". Hoa Lan nhỏ vừa nói vừa vẽ một đạo bùa lên bàn, nơi ngón tay nàng vẽ qua ban đầu không có dấu vết xuất hiện, nhưng đến cuối cùng, khoảnh khắc ngón tay nàng rời đi, mặt bàn loé sáng, một luồng tà khí ùa ra từ trong đạo bùa.

Thiên Ẩn lang quân thấy vậy nhíu mày, đạp đất nhảy lên, chiếc ghế gỗ hắn ngồi lập tức trượt ra xa, lúc này tà khí đã bao trùm chiếc bàn gỗ, chỉ trong chốc lát, chiếc bàn gỗ cứng ngắc kia bị luồng tà khí nghiền thành từng mảnh vụn, phút chốc hoá thành tro bụi.

Bóng của chiếc bàn dưới đất lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, sau đó hoàn toàn tan biến.

Mảnh gỗ rời đầy mặt đất, vương trên đầu gối Hoa Lan nhỏ.

Nàng nhìn tro bụi dưới đất, sắc mặt tái nhạt, sửng sốt.

Nàng biết đồ gì của Đông Phương Thanh Thương đều chứa tà khí, nhưng không ngờ tà khí lại mạnh đến mức này, nếu thật sự vẽ lên người Thiên Ẩn lang quân, giờ phút này trên đầu gối nàng chỉ e đều là bụi đất.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Thiên Ẩn lang quân đang cách nàng rất xa, vẻ mặt y nghiêm túc, ánh mắt sắc bén "Chú thuật này là Đông Phương dạy nàng sao?"

Hoa Lan nhỏ đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng "Không sai"

Sắc mặt Thiên Ẩn lang quân lần đầu tiên khó coi "Rốt cuộc Đông Phương là ai?"

"Ta nói rồi, các người đấu không lại hắn đâu, hiện giờ con đường duy nhất cùa ngài là đưa ta đi Thiên giới" Hoa Lan nhỏ nói, sắc mặt nàng hơi tái nhưng biểu hiện đã trấn tĩnh lại. Nhìn thấy Thiên Ẩn lang quân vẫn không hành động, cuối cùng nàng nghiến răng, sau đó dưới ánh nhìn của y, nàng giơ tay trái bưng ly trà, tay phải chấm nước trà trong ly, đặt ngón tay lên ngực mình.

"Nếu không chúng ta đừng hòng ai sống sót yên ổn được"

Không cho nàng đường sống, vậy nguyện vọng của cả hai đừng mong đạt thành.

Ánh mắt Thiên Ẩn lang quân trong phút chốc u ám hệt như thời tiết bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.