Ma Tôn

Chương 21




Sấm sét chói mắt cắm xuống hoa lan nhỏ như tên bắn.

Nàng vô thức ôm đầu ngồi xổm xuống, nhưng khi tiếng sấm nổ bên tai, hoa lan nhỏ lại cảm thấy cơ thể không hề đau đớn. Nàng len lén mở mắt, nhìn sang bên cạnh, tiểu viện vẫn còn, cây cỏ không hề tổn tại, tất cả vẫn bình yên.

Nàng xoay xoay đầu, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương lúc này đang đứng sau lưng mình. Tay hắn kết ấn, dựng lên một kết giới nhỏ hơn trước rất nhiều. Còn lúc này, trong phạm vi cách Đông Phương Thanh Thương hai trượng vuông, nóc nhà đã bị sét đánh sập, còn hẻm nhỏ cũng bị đốt cháy đen thui.

Hoa lan nhỏ tưởng Đông Phương Thanh Thương muốn cứu mình, nhưng nhìn kĩ lại nàng mới phát hiện, Đông Phương Thanh Thương vốn không hề di chuyển, hắn vẫn đứng ở nơi nàng rời khỏi cơ thể hắn.

Không phải hắn bảo vệ nàng, hắn chỉ vì bảo vệ mình nên mới dựng lên kết giới này.

Đông Phương Thanh Thương chỉ luôn tiện bảo vệ nàng và nam nhân đã ngây ngốc một hồi bên cạnh này thôi.

Hoa lan nhỏ bò dậy, phủi mông nhìn Đông Phương Thanh Thương, thấy trán hắn toát mồ hôi, hoa lan nhỏ nói: "Đại ma đầu, tim ngươi vẫn còn đau à? Đau quá nên ngươi không phát huy được sao?"

Theo những chuyện Đông Phương Thanh Thương thường làm, chắc số lần hắn ứng phó với thiên lôi cũng bằng số lần hoa lan nhỏ ăn cơm. Bởi vậy theo lý mà nói, bất luận thế nào Đông Phương Thanh Thương cũng không bị mấy đạo thiên lôi đánh ra nông nỗi này...

Nhưng bây giờ hiện thực là - kết giới lớn của hắn không còn, thuật Ẩn thân cũng mất, miễn cưỡng dựng được một kết giới nhỏ, nhưng xem ra cũng vất vả lắm.

Hắn đứng đây không giống không muốn động đậy mà giống không thể động đậy hơn.

Hoa lan nhỏ cảm thấy, ngoài cảm giác quặn đau không chịu nổi khi nàng rời khỏi cơ thể hắn, chắc không còn chuyện gì bỗng nhiên khiến đại ma đầu trở nên yếu ớt thế này.

Thiên lôi giáng xuống từng hồi, thấy sắc mặt Đông Phương Thanh Thương ngày càng khó coi, hoa lan nhỏ cuống cuồng lòng vòng trong sân: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy, ta mới lấy được cơ thể này, còn chưa ấm chỗ nữa đây, ta không muốn bị thiên lôi đánh chết lần nữa ngay bây giờ đâu..."

"Có người đang yểm bùa bổn tọa." Đông Phương Thanh Thương nghiến răng nhẫn nhịn nói: "Đưa bổn tọa lên núi."

"Yểm bùa?" Hoa lan nhỏ ngạc nhiên, "Ai yểm bùa ngươi? Ai có thể yểm bùa ngươi được?"

Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương u ám lạnh lùng: "Ta tự biết là ai, ngươi không cần hỏi nhiều, cứ đưa bổn tọa lên núi là được. Phương vị ở đó âm tà, có lợi cho việc bổn tọa bày trận."

"Trên núi?" Hoa lan nhỏ đưa mắt nhìn ra xa, lờ mờ thấy ở phía Đông của Lộc thành có bóng một ngọn núi xanh, có điều chỉ là... cái bóng thôi...

Hoa lan nhỏ lắc đầu: "Xa quá xa quá. Ngọn núi đó ít nhất cũng cách đây hai mươi dặm! Hiện giờ ta là một phàm nhân, không thể cưỡi mây không thể độn thổ, thiên lôi này lại đánh xuống từng hồi, ngươi kêu ta làm sao đưa ngươi lên núi?"

Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, dừng lại trên người hoa lan nhỏ.

Hoa lan nhỏ dùng cơ thể Đông Pương Thanh Thương đã lâu, ngoài lần đầu tiên gặp mặt, Đông Phương Thanh Thương nằm dưới đất, nàng ở bên cạnh không biết gì mà xem xét ngũ quan của hắn, còn lại thì hoa lan nhỏ chưa từng nhìn kĩ mặt Đông Phương Thanh Thương. Dù sao thì... cho dù là lúc trước họ hoán đổi cơ thể, hay sau đó dùng chung cơ thể, trong tình trạng đó ai còn tâm tư lấy gương nghiên cứu xem mặt mũi hay biểu hiện của đối phương.

Bởi vậy, lúc này hoa lan nhỏ bị Đông Phương Thanh Thương nhìn bằng ánh mắt u ám, lòng nàng như gió thu thổi qua mặt đất, lạnh lẽo hoang phế. Hoa lan nhỏ cảm thấy nếu trước đó mỗi người dùng cơ thể của mình để đấu khẩu, chắc vài câu nàng đã bại trận mất rồi.

Vì ánh mắt của Đông Phương Thanh Thương... quá sức đáng sợ.

Đồng tử màu đỏ như máu mang theo sát khí trời sinh, ánh mắt sắc bén chỉ hờ hững nhìn một cái cũng khiến người ta cảm giác như kiếm chém vào tận xương.

Hoa lan nhỏ kém cỏi run chân.

Đông Phương Thanh Thương thấy vậy, lòng thầm nói, cuối cùng họ cũng quay về cách thức đối thoại bình thường rồi, tất cả mọi người đều sợ hắn, tiểu hoa yêu này đương nhiên cũng phải sợ. Thời gian trước đó chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đêm trong cuộc đời hắn mà thôi.

Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng cong môi, cười muôn phần nham hiểm: "Ngươi không giúp bổn tọa thì cứ ở đây đi. Bổn tọa là thân bất tử, cho dù kết giới tiêu tan cũng vạn kiếp bất tử. Còn ngươi..." Giọng điệu Đông Phương Thanh Thương khinh miệt, "Một đạo thiên lôi cũng đủ để ngươi hồn phi phách tán."

Hoa lan nhỏ nghe vậy bèn ngây người, tiếp đó nghiến răng nói: "Ngươi! Ngươi lại gây phiền phức cho người khác mà làm ra vẻ đương nhiên nữa rồi!"

Đông Phương Thanh Thương chỉ cười lạnh.

Hoa lan nhỏ không nhìn hắn nữa, hậm hực nhìn quanh nhìn quất, thấy trong sân có một cái giếng vẫn còn được kết giới vây quanh, nàng cắn môi, sau đó xắn tay áo: "Ta không tin tình trạng ngươi thế này mà còn uy hiếp được ta."

Nàng vừa kéo chiếc thùng phía dưới lên, vừa cột dây vào eo, vừa thò một chân xuống giếng, quay đầu nhìn lại, thấy trong sân vẫn còn một người sống, vậy là nàng lại đi tới trước mặt người đó, cột dây vào eo hắn.

"Không phải ta muốn cứu ngươi đâu, chủ nhân ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, bây giờ ta cứu ngươi coi như làm việc thiện, lúc thiên lôi đánh xuống nhất định sẽ nghĩ cho ta một chút." Hoa lan nhỏ nói trước mặt nam nhân kia, không biết hắn có hiểu không, hay nàng chỉ đang nói cho mình nghe.

Cột dây cho nam nhân kia, hoa lan nhỏ đẩy hắn xuống giếng, sau đó làm mặt quỷ với Đông Phương Thanh Thương rồi không hề do dự mà nhảy xuống theo.

Bị người ta khiêu khích như vậy, sắc mặt Đông Phương Thanh Thương hơi đen lại, nhưng tiếp đó hắn lại u ám nói: "Ngươi sẽ đến cầu xin bổn tọa thôi..."

Ở bên này hoa lan nhỏ nhảy xuống giếng, nổi trên mặt nước đối diện với nam nhân kia, thấy hắn vẫn đang thất thần, hoa lan nhỏ đưa tay huơ huơ trước mặt hắn: "Ngươi vẫn còn sống đó chứ?"

Thấy hoa lan nhỏ huơ tay trước mặt mình, tròng mắt hắn cuối cùng cũng động đậy, đưa tay chộp tay nàng lại. Nam nhân kia vì bệnh tật nên sắc mặt tái nhợt, trong giếng tối tăm, khiến hắn trông giống hồn ma đã đi đầu thai, hoa lan nhỏ nuốt nước bọt, cố gắng hất tay hắn ra: "Đừng động tay động chân với ta, ta đánh không lại tên trên kia, còn đối phó với ngươi thì hiện giờ vẫn thừa sức."

Lúc này nam nhân kia bỗng nhiên mạnh mẽ khác thường, hắn ho mấy tiếng, khóe miệng rỉ máu, nhưng hắn vẫn liều mình nắm tay hoa lan nhỏ, hắn nhìn nàng chăm chăm, viết chữ trên tay nàng. Nhưng vì hoa lan nhỏ giãy dụa quá dữ dội, nam nhân kia không viết được chữ nào, cảm xúc dâng trào trong lòng, hắn buông lỏng hoa lan nhỏ, bắt đầu ho kịch liệt, tiếng ho của hắn át cả tiếng sấm bên ngoài.

Hoa lan nhỏ thấy hắn ho quá dữ dội, cuối cùng ngừng huơ tay múa chân, dè dặt nhìn hắn: "Không phải ngươi sắp bệnh chết đó chứ?"

Nam nhân kia không nghe thấy, đến khi hắn hơi bớt ho, mới quay đầu sang nhìn hoa lan nhỏ, đưa tay ra hiệu, tỏ ý muốn viết trong lòng bàn tay nàng.

Hoa lan nhỏ do dự một hồi, cuối cùng vẫn đưa tay ra.

"Cô không phải Uyển Thanh." Hắn viết rất nhanh, "Cô là ai?"

"Ta đương nhiên không phải là cô ấy." Lúc hoa lan nhỏ nói, phát hiện nam nhân kia đang chăm chú nhìn khẩu hình của mình, vậy là nàng nói chậm lại một chút, "Sự tình rất phức tạp, ta cũng không biết nói thế nào, nhưng sự thật là Tạ Uyên Thanh đã chết, ngươi đã giết cô ấy. Sau đó ta nhặt thi thể cô ấy để dùng."

Nam nhân ngây ra một hồi, sau đó buông tay, sắc mặt càng tái hơn lúc nãy.

Hoa lan nhỏ hỏi: "Tại sao ngươi phải giết cô ấy? Cô ấy tốt với ngươi đến vậy kia mà."

Ngón tay nam nhân khựng lại trong lòng bàn tay hoa lan nhỏ hồi lâu, cuối cùng viết bốn chữ: "Ta là nội gián."

Hoa lan nhỏ giật mình: "Nội gián của Phản quân?" Nàng lẩm bẩm, "Thì ra là an bài như vậy..."

Tiếp đó là một chuỗi yên lặng.

Tiếng sấm bên trên vẫn không ngừng giáng xuống. Hoa lan nhỏ cứ chờ, chờ trong giếng mãi vẫn không thấy tiếng sấm ngừng lại, nàng vốn còn hứng chí đếm, nhưng sau khi đếm đến tiếng sấm thứ ba trăm sáu mươi hai, đầu nàng đã ngoẹo sang một bên ngủ khò khò.

Đến khi tỉnh lại, hoa lan nhỏ nhìn lên trên, trời đã tối, nhưng thiên lôi vẫn đang giáng xuống không ngừng nghỉ.

Hoa lan nhỏ bất giác mắng: "Đại ma đầu khốn kiếp, tạo nghiệt nhiều quá!"

Nàng nhìn sang bên cạnh, không có thiên nhãn của đại ma đầu, trong giếng tối đen như mực, trước mắt của hoa lan nhỏ cũng một màu đen, ngay cả nam nhân gần trong gang tấc cũng không thấy. Nhớ lại đối diện là một người bệnh tật, ở trong giếng ẩm ướt lạnh giá cả ngày, nàng có hơi lo lắng thò tay ra: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Hoa lan nhỏ mò mẫm hồi lâu cũng chỉ mò được một sợi dây thừng. Nàng lấy làm lạ, theo vị trí lúc xuống đây hôm nay, rõ ràng nàng có thể dễ dàng chạm được nam nhân đó mới đúng chứ.

Vậy là nàng kỳ quái kéo sợi dây, mãi đến khi sờ được điểm cuối...

Hắn... biến mất rồi...

Da đầu hoa lan nhỏ tê dại, nhìn xuống chân, phía dưới ngoài nước giếng đen sì ra thì không còn gì cả, nhưng hình như có một gương mặt bị ngâm nước trương phình trắng bệch đang nhìn nàng...

"Hức..." Nàng không nén được hoảng sợ, lập tức nhanh nhẹn trèo lên phía trên như một con khỉ.

Lúc này Đông Phương Thanh Thương vẫn đang hứng sét, không dời đi nơi khác, kết giới của hắn lại thu nhỏ thêm một chút, nhưng cũng may vẫn còn bao gồm giếng nước.

Hoa lan nhỏ bò ra khỏi giếng, tóc tai rũ rượi lăn lê bò toài chạy về phía Đông Phương Thanh Thương: "Đại ma đầu! Đại ma đầu! Có ma!" Nàng ôm chặt eo Đông Phương Thanh Thương.

Không ngờ Đông Phương Thanh Thương lại bị nàng làm cho loạng choạng, thiên lôi xuyên qua kết giới, đánh "bốp" xuống giếng.

Hoa lan nhỏ giật mình hét lớn: "Ma ma ma!" Đầu nàng còn chà mạnh vào ngực Đông Phương Thanh Thương.

Đông Phương Thanh Thương nổi giận: "Ngươi đang nói mình đó à? Buông bổn tọa ra!"

"Đi thôi đi thôi! Ta đưa ngươi lên núi!"

Giới thiệu chương sau của tác giả:

Hoa lan nhỏ: "Chúng ta phải ở đây mấy ngày?"

Đông Phương Thanh Thương: "Đến khi thiên lôi ngừng mới thôi."

Hoa lan nhỏ: "Á! Cô nam quả nữ, thâm sơn cùng cốc... Xấu hổ quá!"

Đông Phương Thanh Thương: "Ta không có hứng thú với xác chết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.