Ma Hoàng Đại Quản Gia (Dịch

Chương 43: Tra hỏi (1)




Lào xào!

Tờ mờ sáng hôm đó, hai tay Trác Phàm ôm hai nữ tử xinh đẹp vào trong tiểu viện. Các thủ vệ của Tiềm Long các nhìn thấy, đầu tiên là sửng sốt vì vị Trác quản gia này đã không thấy mặt mũi hơn mười ngày nay, tiếp theo là để lộ nụ cười hiểu ý.

Có người còn trêu chọc lớn tiếng: “Trác quản gia, tối qua vất vả rồi!”

Đúng lúc Long Quỳ đi ngang qua nhìn thấy Trác Phàm, lại nhìn thoáng qua hai nữ nhân trang điểm xinh đẹp trên tay của Trác Phàm, gã khẽ cau mày rồi trợn mắt khinh thường, nhanh chóng rời đi giống như không nhìn thấy hắn. Nhưng trong miệng lại lẩm bẩm: “Nam nhân đều như nhau.”

Trác Phàm biết bọn họ hiểu lầm mình, nhưng hắn cũng không để bụng, ôm hai nữ nhân vào phòng của mình và hung hăng ném các nàng xuống đất rồi đóng cửa lại, tiện tay lấy ghế dựa ngồi xuống.

“Ai da!”

Tiểu Thúy bị ngã xuống đất đau đớn tỉnh lại, dụi đôi mắt lim dim, nhìn quanh bốn phía: “Đây là đâu?” Đến khi nàng ta nhìn thấy nữ hắc y bên cạnh thì mới giật mình kêu lên: “Tiểu thư, ngài bị sao vậy?”

Nữ hắc y nằm thẳng dưới đất, vẫn không thể cử động, những đường cong lả lướt trên thân thể hoàn toàn hiện ra trước mặt Trác Phàm.

Trác Phàm khẽ cười rồi giật giật ngón tay, nữ hắc y kia lập tức khôi phục sự tự do.

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy nàng ta đột nhiên nhảy lên, duỗi tay sờ vào mắt cá chân, cầm đoản kiếm trong tay và xoẹt qua giữa cổ Trác Phàm.

Nhưng, “Két” một tiếng, đoản kiếm ngừng lại cách cổ của Trác Phàm một centimet, nữ hắc y kia lại cứng đơ tại chỗ lần nữa.

Trác Phàm không nhịn được cười nhạo, gật đầu tán thưởng: “Thân thủ tốt, nhưng ở trước mặt ta cũng vô dụng. Ta mời hai vị tới chỉ là muốn hỏi vài vấn đề, tuyệt đối không có ác ý. Chỉ cần các ngươi thành thật trả lời, sau đó ta sẽ thả các ngươi đi.”

“Còn nữa, vũ khí tốt như vậy không nên để lộ trước mặt ta.” Trác Phàm khẽ cười, lấy đoản kiếm từ trong tay nữ hắc y ra, sau đó lại nhìn đường cong trước sau trên thân thể mềm mại của nàng ta rồi cười nói: “Đúng rồi, trên người của ngươi không còn cất giấu thứ gì nguy hiểm chứ.”

Nói xong, Trác Phàm giả vờ muốn lục soát người.

Khuôn mặt của nữ hắc y đỏ lên, vội vàng hét: “Ngươi dám?”

Bàn tay đang giơ ra đột nhiên dừng lại, Trác Phàm nhìn vào mắt của nữ hắc y, cười lắc đầu: “Ta có dám hay không, phải xem ngươi có xứng không.”

Nữ hắc y quay đầu đi, không trả lời.

Sột soạt!

Trác Phàm không chút do dự, dùng tay kéo một cái thì thắt lưng đen bên hông nữ hắc y lập tức rơi xuống đất.

“A!”

Một tiếng thét chói tai, nữ hắc y vừa tức vừa giận, đôi mắt như phun ra lửa, hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm, nhưng hắn hoàn toàn không dao động.

Tiểu Thúy thấy thế, đột nhiên xông lên, bàn tay nhỏ trắng mịn đánh mạnh vào Trác Phàm: “Người xấu, ngươi dám vô lễ với tiểu thư của chúng ta sao?”

Bụp một tiếng, Trác Phàm dễ dàng bắt lấy, tay còn lại thuận tiện kéo một cái khiến cho dải lụa bên hông Tiểu Thúy cũng từ từ rơi xuống. Tiểu Thúy bất giác hoảng sợ, vội vàng che quần áo lui về phía sau, đôi mắt đã rưng rưng nước mắt.

Sắc mặt của Trác Phàm không hề dao động, vẫn thản nhiên hỏi: “Ngươi là ai, tới Phong Lâm thành làm gì?”

Ra sức cắn chặt răng, nữ hắc y mím môi, vẫn không nói lời nào.

Xoẹt!

Áo ngoài màu đen của nữ hắc y bị Trác Phàm xé thành mảnh nhỏ, hắn nhìn khuôn mặt căm hận của nàng ta, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, rốt cuộc tới Phong Lâm thành làm gì?”

Sự lạnh lùng của Trác Phàm giống như cỗ máy không có cảm xúc khiến cho nữ hắc y nảy sinh sự sợ hãi trong lòng. Cuối cùng, nữ hắc y nới lỏng khớp hàm: “Ta là nghĩa nữ của sơn chủ núi Hắc Phong, Lôi Vũ Đình. Lần này tới Phong Lâm thành là vì diệt trừ Lạc gia các ngươi.”

“Diệt trừ bằng cách nào?” Trên mặt Trác Phàm không chút dao động, giống như chuyện này không hề liên quan đến hắn. Không khỏi khiến cho Lôi Vũ Đình cảm thấy kiêng kị hơn, dường như người mà bây giờ nàng ta đối mặt hoàn toàn không phải cùng một người.

“U Minh Cốc sẽ dẫn dụ các người rời khỏi Tiềm Long các để bọn ta thừa cơ đánh vào đây.”

Trác Phàm nghe xong, hài lòng gật đầu. Thực ra những việc này, hắn đã biết rõ từ lâu, hỏi lại là vì phá tan lòng phòng bị của nàng ta thôi.

Kế tiếp, mới là những gì hắn muốn biết.

“Các ngươi và U Minh Cốc có quan hệ gì, bọn họ giúp các ngươi thì được gì?”

Lôi Vũ Đình lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối: “Không biết.”

Trác Phàm nhìn chằm chằm vào mắt của nàng ta, biết nàng ta không có nói dối thì hỏi tiếp: “Làm sao các ngươi liên hệ được với U Minh Cốc, là ai giật dây?”

Ánh mắt của Lôi Vũ Đình bất giác hơi dao động, sau đó lại cắn môi không nói gì.

Thực ra trong lòng Trác Phàm đã đoán được sơ lược, nhưng hắn vẫn muốn nghe đáp án chính xác, vì thế “Xoẹt” một tiếng, xé áo trong của Lôi Vũ Đình ra.

Trong nháy mắt, thân thể xinh đẹp của Lôi Vũ Đình lộ ra trước mắt của Trác Phàm, chỉ có một tấm vải đỏ thêu uyên ương trước ngực là màn che cuối cùng.

Lôi Vũ Đình cắn chặt môi đỏ, từng giọt nước mắt trong đôi mắt của nàng ta lăn xuống, không nói lời nào. Trác Phàm từ từ đưa tay tới áo trước ngực của nàng ta, lạnh lùng nói: “Ngươi rất đẹp, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi giữ gìn sự tôn nghiêm. Nếu ngươi không trả lời, ngoại trừ ta ra thì bên ngoài còn mấy chục tên nam nhân đói khát.”

“Vô lại!” Lôi Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi tức giận hét lên.

Trác Phàm không quan tâm tới lời mắng chửi của nàng ta, lạnh lùng nói: “Ta chỉ đếm đến ba, một, hai...” Theo tiếng đếm của Trác Phàm vang lên, bàn tay đang nắm lấy tấm vải đỏ càng chặt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.