Ma Hoàng Đại Quản Gia (Dịch

Chương 42: Bắt tên sơn tặc (2)




Người nọ hơi do dự rồi nghiêm túc nói: “Tiểu thư, rốt cuộc thì thiếu trại chủ và U Minh Cốc có quan hệ gì vậy, người của U Minh Cốc sẽ nghe lời ngài ấy sao. Cho dù người của U Minh Cốc chịu giúp chúng ta, nhưng dù sao Tiềm Long các cũng là Ngự Hạ Thất thế gia, nếu đắc tội với bọn họ thì có chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng, đến lúc đó U Minh Cốc sẽ giúp chúng ta sao? Nếu bọn họ vứt bỏ chúng ta thì chúng ta chỉ có một con đường chết.”

“Hừ, nói cho cùng chẳng qua chỉ là các ngươi sợ chết thôi!”

Nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “Hôm nay các ngươi nói những lời này, không khiến lão trại chủ thất vọng sao? Vì chữa khỏi vết thương cho lão trại chủ và thay lão trại chủ báo thù, cho dù phải liều cái mạng này thì có là gì?”

Nghe thấy lời nói đó, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ.

Nàng ta lạnh lùng liếc nhìn lướt qua mọi người rồi quát to: “Lui xuống, tất cả tiến hành theo kế hoạch ban đầu, không được có ý kiến khác nữa.”

“Dạ!”

Mọi người lập tức ôm quyền và hô to một tiếng, âm thanh như chuông lớn, cung kính rồi lui xuống. Chỉ là ánh mắt khi bọn họ rời đi đã không còn do dự mà là coi thường cái chết.

“Có cách rồi!”

Trác Phàm nhướng mày, từ từ đứng lên mở cửa phòng ra và bay đi.

Bây giờ đến lượt hắn ra tay...

Trong phòng trọ, sau khi tất cả mọi người rời đi thì tiểu cô nương vỗ tay cười nói: “Tiểu thư thật lợi hại, thực sự có khí phách của sơn chủ.”

Nàng ta lắc đầu, không nhịn được thở dài, trong mắt hiện lên sự đau thương: “Nếu nghĩa phụ khỏe mạnh thì khí thế còn mạnh hơn nhiều so với ta, trên núi Hắc Phong có ai dám không tin phục chứ? Càng không có nhiều sự nghi ngờ như vậy.”

“Đâu có, bọn họ vẫn rất tin phục tiểu thư mà.” Tiểu cô nương vội vàng an ủi.

Nữ hắc y kia cười khổ, lắc đầu nói: “Tiểu Thúy, ngươi cũng đừng an ủi ta. Ta chỉ hy vọng, sau lần này, có thể lấy được Hồi Long Chưởng để chữa khỏi vết thương cho nghĩa phụ.”

“Tiểu thư hiếu thảo như vậy, tâm nguyện chắc chắn sẽ thực hiện được!” Tiểu cô nương hơi mỉm cười, hai mắt cong thành vầng trăng non.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài sâu xa truyền vào tai của hai người: “Tiểu cô nương, có hiếu hay không và thực hiện tâm nguyện là hai chuyện khác nhau. Còn nữa, ai nói với các ngươi là Hồi Long Chưởng có thể chữa khỏi vết thương?”

“Là ai?”

Nữ hắc y và Tiểu Thúy vội vàng quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy Trác Phàm đã ngồi ở cửa sổ từ lúc nào, cười hì hì nhìn hai người.

“Hai vị đừng sợ, ta không có ác ý với hai vị, chỉ là muốn mời hai vị đi một chuyến, làm rõ vài chuyện.”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hắc y nhân dẫn theo Tiểu Thúy lui về sau hai bước, sắc mặt tràn đầy sự phòng bị. Nàng ta hoàn toàn không phát hiện, Trác Phàm đã lặng yên không một tiếng động đi vào và đứng trước mặt nàng ta bằng cách nào. Nếu người này muốn lấy mạng của nàng ta thì nàng ta đã là một cái xác chết từ lâu.

“À, vẫn chưa tự giới thiệu.” Trác Phàm cung kính chào hỏi, cười nói: “Tại hạ là quản gia của Lạc gia, Trác Phàm.”

“Cái gì, ngươi là người của Lạc gia?”

Nghe thấy hắn nói, tròng mắt của nữ hắc y đột nhiên co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu là người của Lạc gia thì ngươi chịu chết đi.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên nữ hắc y giơ thẳng hai ngón tay lên chọc về phía Trác Phàm. Tiếng sấm chói tai đột ngột vang lên, xen vào giữa hai ngón tay, giống như muốn đâm thủng phía chân trời.

Tròng mắt của Trác Phàm hơi co rụt lại, kinh ngạc nói: “Tụ Khí tầng thứ chín, võ công Linh Giai?”

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, nha đầu này có tu vi Tụ Khí tầng thứ chín, võ công lại là Linh Giai. Sức mạnh như thế, cho dù gặp phải cảnh giới Đoán Cốt cũng có một trận chiến ngang tài ngang sức.

Chỉ tiếc là hôm nay nàng ta đụng phải Trác Phàm, dưới cảnh giới Đoán Cốt, Trác Phàm cũng không thèm nhìn.

Vì hắn có...Bản mạng Huyết Anh!

Hắn đánh ra (2) ấn quyết, một tia hồng quang nháy mắt bay từ trong cơ thể hắn ra và xâm nhập vào cơ thể của nàng ta.

(2) Ấn quyết là sự chứng nghiệm của cổ nhân để lại, dùng hai bàn tay để bắt ấn, thì ta sẽ chứng nghiệm và cảm nhận được luồng khí lực, được phát ra rất mạnh từ hai bàn tay.

Chít!

Nữ hắc y đang xông về phía trước thân thể đột nhiên dừng lại, chỉ có lôi quang trên đầu ngón tay còn “Xèo xèo xèo”.

Nữ hắc y hoảng sợ nhìn Trác Phàm: “Ngươi...Ngươi đã làm gì ta hả?”

Khóe miệng của Trác Phàm cong lên một vòng cung tà ác, lắc đầu: “Ta không làm gì cả, chỉ là khống chế thân thể của ngươi thôi.”

Nói xong, Trác Phàm giơ hai ngón tay chỉ về phía trước: “Diệt.”

Trong thoáng chốc, tiếng sấm chói tai đã bị dập tắt ngay lập tức.

Huyết Anh hút máu để sống và cũng có thể khống chế huyết khí của người khác. Một khi huyết khí bị khống chế thì mọi thứ trong cơ thể đều bị khống chế. Trừ khi có sức mạnh cực mạnh mới có thể dùng nguyên lực mạnh mẽ để tránh thoát.

Nhưng đó chỉ là dưới tình huống sức mạnh của Huyết Anh yếu ớt. Nếu là một Huyết Anh cấp Thánh thì cho dù là cao thủ cấp Đế cũng rất khó đối phó, đây là chỗ kinh khủng của Huyết Anh.

“Đi theo ta.”

Tràc Phàm dùng một tay ôm lấy eo của nữ hắc y rồi bế nàng ta lên. Nữ hắc y hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc cho một nam tử xa lạ cưỡng ép ôm vào lòng.

“Tiểu thư.” Tiểu Thúy hét lên một tiếng.

Trác Phàm xoay người nhìn, giống như nhớ ra điều gì: “À, còn ngươi nữa.”

Vừa dứt lời, Trác Phàm lại giơ tay lên và bắt lấy bả vai của nàng ta, dùng một ít lực tay khiến nha đầu kia ngất đi. Nói cho cùng Tiểu Thúy chỉ là một nha hoàn, không có đột phá cảnh giới Tụ Khí, Trác Phàm có thể chế phục rất dễ dàng.

Kết quả là, khi tờ mờ sáng hôm đó, Trác Phàm ôm hai nữ nhân một lớn một nhỏ vội vàng chạy vào tiểu viện...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.