Lớp Học Ám Sát

Chương 17




Hôm nay là một ngày mưa tầm tã, những giọt mưa như một tấm màn bao phủ mọi thứ, tại một cơ sở trên núi, việc đi học cũng là một nhiệm vụ khó khăn.

“Được rồi, cả lớp, đến giờ sinh hoạt rồi. Xin  hãy ngồi vào chỗ đi nào.” Giọng Koro-sensei phát ra một cách khó khăn, cũng như lớp 3-E cảm thấy quả đầu bự treo trên người của ổng đúng là làm khó cái thân hình của ổng.

“Koro-sensei, đầu của thầy to hơn bình thường khoảng 33% đấy. Xin hãy giải thích ạ.” Ritsu nói.

“Nó thấm hết mấy cái hơi ẩm này đấy mà, tại vì độ ẩm cao quá.” Vừa đáp ổng vừa vắt nước từ cái mặt mình, thậm chí còn vắt đầy cả một xô nước cái mặt mới trở về bình thường. “Karasuma-sensei đã thông báo là có một học sinh chuyển trường đến rồi nhỉ.”

Sau vụ của Ritsu, mọi người đã bình thản hơn với việc có học sinh mới, dù sao đến lớp E này, gần như chắc chắn là một sát thủ.

“Lần trước, tại vì thầy hơi đánh giá thấp Ritsu một chút nên gặp vài rắc rối nhỉ. Nhưng lần này, thầy sẽ không mắc sai lầm đó nữa đâu.” Ritsu nghe vậy cười khẽ một tiếng. “Dù thế nào đi nữa, thầy rất vui khi các em có thêm bạn mới.”

Sumire quay xuống hỏi Ritsu: “Đúng rồi, Ritsu, cậu có biết gì không? Các cậu đều là sát thủ chuyển trường mà.”

“Ừm, một chút thôi. Lẽ ra kế hoạch lúc đầu là mình và cậu ấy sẽ cùng chuyển đến đây. Mình sẽ phụ trách tấn công cự ly xa, còn cậu ấy là cận chiến. Tụi mình sẽ cùng nhau dồn Koro-sensei vào một góc. Nhưng…vì hai lý do, mệnh lệnh đó đã bị hủy.” Nội dung trong những câu nói của Ritsu khiến không khí trong lớp dần ngưng trọng, nhuốm một màu u ám.

“Hế…lý do là gì vậy?” Sumire lại hỏi để nghe tiếp câu chuyện.

“Thứ nhất, việc chỉnh sửa lại cậu ấy tốn nhiều thời gian hơn dự tính. Và thứ hai là…mình không có khả năng hỗ trợ cho cậu ấy. Là một sát thủ, mình hoàn toàn bị cậu ấy áp đảo.” Không khí càng trầm xuống, mọi người đều dâng lên chút đề phòng. Mọi người đều đã được chứng kiến khả năng của Ritsu mạnh đến đâu. Vậy mà học sinh mới này lại hoàn toàn áp đảo lại Ritsu, rốt cuộc cậu ta là loại quái vật gì?

Tiếng cánh cửa chuyển động đánh thức mọi người từ suy nghĩ, tất cả đều nhìn về phía cửa lớp. Đó là một người đàn ông, vóc dáng to lớn. Mặc một bộ kimono màu trắng trơn. Đầu đội một lớp vải trắng(mũ trắng) chỉ chừa lại đôi mắt. Tay cũng đeo găng tay màu trắng. Nói chung, ấn tượng là một màu trắng. Mọi người xì xào, nghi ngờ liệu có phải học sinh mới. Hắn ta không nói gì, chỉ vươn tay ra, rồi bùm một tiếng, một con chim bồ câu xuất hiện khiến mọi người đều giật mình ngớ người. Hắn ta cười ha ha mấy tiếng, giọng trầm trầm.

“Xin lỗi, xin lỗi! Làm mọi người sợ rồi nhỉ. Tôi không phải là học sinh mới – Tôi là người giám hộ của em ấy. Mọi người có thể gọi tôi là Shiro.”

“Một gã mặc toàn đồ trắng tự nhiên bước vào rồi làm ảo thuật, dĩ nhiên là làm người ta giật mình rồi!” Giọng Kayano tràn đầy sự bất đắc dĩ.

“Ừm, mình nghĩ chỉ có Koro-sensei là không….” Nagisa cũng đáp lời, tuy nhiên, hình tượng Koro-sensei của cậu cũng hơi thần tượng hóa rồi. Koro-sensei có thể là một kẻ ngầu đến vậy sao.

Ông ta còn đang hóa lỏng bám trên góc trần nhà kìa. Việc này đã đem đến bức xúc cho các bạn học sinh.

“Thầy đúng là nhát quá mà, Koro-sensei!”

“Ngay cả chiêu hóa lỏng cũng xài luôn rồi!”

“Ờ thì…tại Ritsu nói đáng sợ quá nên…” Ổng hoảng hốt đốp chát lại. “H-Hân hạnh được gặp mặt, Shiro-san. Vậy nhân vật chính là học sinh mới đâu rồi?”

Shiro cũng không trả lời câu hỏi của Koro-sensei ngay mà lấy một vật gì đó từ trong tay áo ra, chậm rãi nói: “Hân hạnh được gặp mặt, Koro-sensei. Em ấy là một đứa trẻ…hơi kỳ lạ một chút, cả về mặt tính cách và những mặt khác nữa. Tôi muốn đích thân giới thiệu em ấy.” Hắn ta đi về phía bục giảng, bỗng hắn ngừng lại, nhìn về phía Nagisa. Chắc là nhận thấy đồng loại nhỉ, Nagisa chỉ là tấm chắn thôi. Cô nhàm chán nằm nhoài trên mặt bàn. Mấy tên phản diện cứ thích tỏ vẻ nguy hiểm, làm việc cứ dùng dà dùng dằng.

“Có gì à?” Koro-sensei lên tiếng hỏi.

“Ồ, không…Những đứa trẻ ở đây đều ngoan nhỉ. Tôi tin là em ấy sẽ hòa nhập ngay thôi. Vậy tôi xin giới thiệu.” Hắn cũng đáp lại ngay lập tức, giọng nói không có sự biến hóa cảm xúc, chỉ nhiều thêm một tia sâu xa. “Này, Itona! Vào đi.” Hắn gọi với ra cửa lớp, mọi người cũng đều đánh mắt theo hướng ấy. Nhưng lập tức, mặt tường phía sau của phòng học bị phá hủy, những mảnh gỗ văng tung tóe. Một cậu trai tóc xanh ngả về trắng với đôi mắt căng to màu vàng, trong không giống một đôi mắt của người bình thường. Cậu ta ngồi vào bàn học mới được kê giữa hai người Terasaka và Karma.

Bỗng, bạn học mới kì lạ nói ra lời kì lạ: “Ta đã thắng. Ta đã chứng tỏ rằng ta mạnh hơn của bức tường lớp học này.”

Vừa dứt lời, tất cả đồng loạt phản đối: “Không! Nên vào bằng cửa đi chứ!”

Cậu chàng vẫn không để ý, lầm bầm: “Chỉ cần vậy là được rồi…chỉ cần vậy là được rồi.”

Mọi người câm lặng, thầm suy nghĩ trong đầu “lại có thêm một đứa phiền phức nữa rồi”, thậm chí còn nghĩ chuyện này đến cả Koro-sensei cũng không biết phải có phản ứng như thế nào. Chỉ khi quay lại nhìn, cái mặt của Koro-sensei không biết phải dùng từ gì để hình dung. Gương mặt của Koro-sensei trở nên nhạt màu, biểu cảm méo mó, không cười mà cũng không tức giận. miệng như một dấu ngã viết ẩu vậy.

Đúng lúc này, người đàn ông tự xưng Shiro lên tiếng: “Itona Horibe. Xin hãy gọi em ấy bằng tên Itona.” Mọi người đều cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra từ trên hai người kì lạ này. Nhưng riêng Karma lại đặt chú ý của mình lên một chuyện khác.

“Nè, Itona-kun, mình hơi thắc mắc một tí… Cậu đi tay không vào đây phải không? Trời đang mưa như trút nước ngoài kia. Mà người cậu lại chẳng dính một giọt nước nào.”

Itona không trả lời, chỉ ngẩng đầu quét một vòng quanh lớp học, rồi đứng dậy đến bên cạnh Karma. “Ngươi có vẻ là người mạnh nhất trong lớp học này.” Vừa nói cậu ta vừa xoa đầu Karma. “Nhưng an tâm đi. Ngươi yêu hơn ta, nên ta sẽ không giết ngươi đâu.” Cậu ta bỏ tay xuống, rồi đi về phía Koro-sensei. “Ta chỉ muốn giết những kẻ có thể mạnh hơn ta mà thôi. Trong lớp học này chỉ có Koro-sensei mà thôi --Là ngươi đó” Tay Itona chỉ về phía cái tên bạch tuộc màu vàng vẫn còn đang măm măm.

“Em nói người mạnh rồi người yếu, là đang nói về đánh nhau à? Itona-kun. Nếu đây là cuộc đối đầu về sức mạnh, thì em và thầy hoàn toàn khác xa nhau đó.”

“Có chứ. Vì chúng ta là anh em ruột mà.”  Itona lấy một khối bánh trông như cái khối thạch cao giống với cái Koro-sensei đang ăn, thản nhiên buông ra phát ngôn gây sốc.

Cả lớp đều kinh ngạc tột độ không nói nên lời, hai từ “anh em” trong miệng cứ như một cái đĩa xước mãi mới có thể chạy xong.

“Người thua sẽ phải chết đó, onii-san.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.