Long Vương Trở Lại

Chương 62 Vẻ mặt Giang Thần đầy hối lỗi.




Lôi một tử tù trong nhà giam ra, đeo mặt nạ quỷ Giang Thần sử dụng bắn chết trước mặt công chúng, cho mọi người một lời giải thích.

Chuyện này mới tạm thời được đè ép xuống.

Bốn nhà quyền thế Giang Trung thời trước, nhà họ Tiêu hoàn toàn xong đời, không cách nào xoay mình được nữa.

Ba nhà còn lại tuy chỉ chết mất một tộc trưởng nhưng cũng làm cho lòng người trong gia tộc hoang mang, đều dùng mọi quan hệ thăm dò, muốn làm rõ xem rốt cuộc bọn họ đã đắc tội với ai.

Có người đoán đây là Tiêu Dao Vương nhậm chức cho bốn gia tộc lớn một lời cảnh cáo, trị cả bốn gia tộc lớn.

Tin đồn thế giới bên ngoài.

Còn Giang Thần thì đang rúc đầu ở nhà Đường Sở Sở ngủ.

Đánh một giấc đến chiều.

Hai giờ chiều, Đường Sở Sở đi vào, thấy Giang Thần nằm trên giường, bày ra tư thế chữ đại.

Điều hòa trong phòng được bật tương đối thấp, cô lo Giang Thần sẽ bị cảm nên đi tới, kéo chăn bông lên đắp cho anh.

Đúng lúc này, Giang Thần đột nhiên đứng lên bóp cổ Đường Sở Sở với tốc độ cực nhanh.

“Á.

Tiếng kêu sợ hãi của Đường Sở Sở khiến Giang Thần phản ứng lại, anh lập tức buông lỏng tay, vẻ mặt hối lỗi: “Sở Sở, anh xin lỗi!”

Đường Sở Sở ôm lấy cổ bị bóp đỏ trong giây lát, trên mặt thoáng tức giận, không vừa lòng nói: “Anh làm gì vậy?”

Giang Thần vẻ mặt xấu hổ.

Anh canh giữ biên cương quanh năm suốt tháng, ở biên cương rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng cho dù là lúc ngủ cũng phải giữ cảnh giác, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng đều sẽ bừng tỉnh.

“Thói quen nghề nghiệp.” Giang Thần sờ lên đầu, thấy Đường Sở Sở vuốt cổ, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, nhịn không được hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không, không sao.” Đường Sở Sở ngược lại cũng không có chuyện gì.

Chỉ là tình cảnh giác của Giang Thần quá mạnh mẽ, sống chung với anh thế này nói không chừng có ngày bị anh bóp chết!

“Xin lỗi”

Vẻ mặt Giang Thần đầy hối lỗi.

Đường Sở Sở liếc nhìn Giang Thần, hỏi: “Tổi qua rốt cuộc anh làm cái gì vậy? Sáng ra về ngủ đến giờ luôn.”

“Lo em còn giận nên mất ngủ!” Giang Thần lắc lư ăn nói lung tung.

Nếu để Đường Sở Sở biết được tộc trưởng của ba nhà quyền thế là anh giết, thì có gì hay?

Đường Sở Sở như ăn được một ngọt, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn phụng phịu bất mãn: “Stop, ai tin chủ, cả đêm không gọi điện thoại về, chắc chắn là đi phóng đãng với người phụ nữ khác.”

Giang Thần thề son thề sắt đáp: “Thật sự không có.”

Miệng nhỏ Đường Sở Sở nhếch lên: “Được, tin anh, chiều anh đi cùng em đến thị trường nhân tài đi, em định đi kiếm việc làm.”

Bây giờ đã gây chuyện đến bế tắc tắc với gia tộc rồi, cô cũng không thể lại đến Đường thị Vĩnh Nhạc đi làm nữa.

Những năm này tuy rằng cô bị nhục mạ, bị xem thường

Nhưng có rất vươn lên, không bỏ học mà tiếp tục tham gia các khóa học khác nhau, cô có lý tưởng, hoài bão của mình.

Cô không muốn cứ đợi ở nhà bỏ phí thời gian như vậy.

“Qua thời gian nữa hẵng nói đi.” Giang Thần mở lời.

Anh định mua lại trung tâm thương mại trong thành phố.

Sau này chắc chắn có nhiều tập đoàn lớn tham gia, mà Giang Thần cũng dự định thành lập công ty, trước kia Đường Sở Sở còn làm chủ tịch điều hành Vĩnh Nhạc trong nửa tháng, quản lý công ty một cách có trật tự.

Giang Thần định mở công ty, để Đường Sở Sở đi quản lý.

“Không được.” Đường Sở Sở phụng phịu, nói: “Không đi làm thì ăn gì, dùng gì, anh mua quần áo đẹp cho em à? Mua túi xách đắt tiền cho em? Mua đồ trang điểm cho em chắc?”

“Chỉ cần em vui vẻ vậy cũng được, anh đi lính mười năm, cũng để giành được không ít tiền”

“Nhưng em không có thói quen tiêu tiền của đàn ông.”

“Được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.