Long Vương Trở Lại

Chương 41 “Tôi có nhiều tiền thế cơ à?”




“Haizz, thôi bỏ đi.” Giang Thần khẽ phất tay: “Cũng không phải là thù sâu hận nặng gì, nơi này là Giang Trung, thành phố lớn hòa bình, không phải là biên cảnh Nam Hoang, cách đổi phó với kẻ địch không thể dùng để đối phó với đồng bào.”

Nghe vậy, Tiểu Hắc không lên tiếng.

“Đúng rồi Tiểu Hắc, tài sản của tôi đều giao cho cậu bảo quản, bây giờ tài sản cá nhân của tôi có bao nhiêu?”

Trở về thành phố, Giang Thần đã trải qua không ít chuyện.

Trước kia anh coi tiền tài như rác rưởi, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không có tiền không được.

“Tôi nào biết. Tôi tính cho anh xem, chúng ta từng đánh tới địch quốc, lão đại tiếp nhận mấy

mỏ vàng của địch quốc, sang tay bán cho một ông chủ lớn, hình như bán được hơn ba trăm triệu, còn một lần một tên đại gia phạm tội bị kẻ địch đuổi giết, vừa lúc được lão đại cứu, hình như tên đại gia đó cũng báo đáp cho anh một trăm triệu. Đúng rồi, một số đại gia của các nước nhỏ ở biên cảnh Nam Hoang cũng nộp tiền bảo kê cho anh hàng năm để được bảo vệ, tính hết mấy thứ này lại thì ít nhiều gì cũng có hai ba trăm tỷ!”

“Tôi có nhiều tiền thế cơ à?” Giang Thần hơi kinh ngạc.

Trước kia anh không để ý mấy thứ này, bây giờ anh lại bắt đầu quan tâm, không ngờ mình lại giàu có như vậy.

“Anh Giang à, anh chính là chỉ huy quân Hắc Long ở Nam Hoang đó, Nam Hoang là nơi hỗn loạn nhất, nhưng cũng dễ phát tài nhất. Tài sản của anh nhiều vô số kể, chẳng qua anh lười không muốn tranh giành thôi, chứ không anh đã thành người đàn ông giàu có nhất thế giới rồi.”

Nghe vậy thấy những lời này của Tiểu Hắc, Giang Thần lẩm bẩm: “Xem ra trước kia tôi quá ngu ngốc rồi.”

“Lão đại, sao tự dưng anh lại quan tâm tới tiền vậy? Anh có thẻ Hắc Long đặc chế, đây chính là phần thưởng của thượng cấp, mức tối thiểu là một trăm triệu đó, anh hẳn là không thiếu tiền mới đúng chứ”

“Sở Sở nói tôi giấu quỹ đen, tịch thu mất rồi, nói là giữ lại để sau này nuôi con.” Nhắc tới Đường Sở Sở, Giang Thần lại nở nụ cười mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

“Tiểu Hắc.”

“Vâng?”

“Mua trung tâm thương mại mới xây dựng ở Giang Trung này cho tôi.”

“Hả?”

Nghe vậy, Tiểu Hắc cũng bị chấn động.

Trung tâm thương mại nội thành là trung tâm thương mại mới xây, chỉ riêng cao ốc cao hơn năm mươi tầng đã có tới năm mươi tòa, xung quanh còn có phố chợ đêm, phố đi bộ, phố đồ cổ vân vân.

Trung tâm thương mại nội thành đã xây dựng xong, do mấy ông trùm bất động sản hợp tác xây dựng, muốn biến nó thành trung tâm thương mại phồn hoa nhất cả nước.

“Sao? Không đủ tiền hả, không đủ thì vận dụng quan hệ chèn ép.”

Tiểu Hắc nhìn Giang Thần, không nhịn được hỏi: “Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy, tài chính trong tay chúng ta tổng cộng lại chỉ có khoảng hai trăm tỷ thôi, mua hết toàn bộ trung tâm thương mại thì phải lớn cỡ nào chứ. Anh biết trung tâm thương mại to chừng nào không? Chỉ riêng miếng đất đó đã vô giá rồi. Em nghe nói đám ông trùm bất động sản đã đầu tư vào đó tổng cộng khoảng năm trăm tỷ, tốn thời gian năm năm mới hoàn thành được đấy.”

Giang Thần không có khái niệm gì về mấy vấn đề này, hỏi thẳng: “Cậu cứ nói mua hết trung tâm thương mại nội thành này cần bao nhiêu tiền đi.”

Tiểu Hắc suy nghĩ rồi nói: “Các ông lớn bất động sản hợp tác đầu thu hơn năm trăm tỷ, cho dù chúng ta lấy giá thấp nhất, cho dù công ty bất động sản không kiếm tiền thì cũng phải cần ít nhất là sáu trăm tỷ.”

“Mua! Không đủ tiền thì đòi mấy đại gia ở biên cảnh Nam Hoang, mau chóng gom đủ sáu trăm tỷ mua trung tâm thương mại nội thành cho tôi”

“Số tiền này không hề nhỏ, e rằng tôi sẽ phải về Nam Hoang một chuyến.”

“Đi đi.” Giang Thần xua tay.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường.

“Sở Sở, con còn chần chờ gì nữa? Mau ly hôn với Giang Thần đi!”

“Đúng thế, chị, cho dù chị làm bồ nhí là Diệp Hùng thì cũng tốt hơn là đi theo Giang Thần”

Cả nhà vây quanh Đường Sở Sở đều khuyên cô ly hôn với Giang Thần.

“Con hơi mệt, con về phòng ngủ trước đây.” Đường Sở Sở đứng dậy rời đi.

Về đến phòng, cô ngơ ngác ngồi trên giường.

Trong khoảng thời gian này, cô đã quen có Giang Thần bên cạnh, bây giờ Giang Thần không đây, cô cảm thấy hụt hẫng như thể đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Cô biết Giang Thần muốn làm cho mình vui vẻ.

Nhưng lại biến khéo thành vụng, khiến cô mất mặt trước mọi người.

Cô lấy di động muốn gọi cho Giang Thần, bảo anh trở về, nhưng cô không gọi mà tức giận thở phì phì ngồi trên giường: “Dựa vào đầu chứ, anh ấy làm sai trước, không chủ động gọi cho mình xin mình tha thứ, tại sao mình phải gọi cho anh ấy?”

Nghĩ đến đây, cô lại tức giận đặt điện thoại trên giường.

Nhưng cô không ngừng xem di động, hy vọng Giang Thần có thể gọi tới.

Một phút, mười phút, nửa tiếng, một tiếng, ba tiếng.

Đường Sở Sở chờ tới ba giờ sáng, Giang Thần vẫn không gọi điện thoại tới, thậm chí tin nhắn cũng không gửi đến, khiến cô tức giận đi loanh quanh trong phòng, không ngừng mắng Giang Thần, mắng anh không có lương tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.