Long Vương Tế

Chương 46




: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn

Chương 46: Nổi giận!

“A!

Lúc ấy Từ Phân sợ tới mức che miệng lại, hai mắt trợn to, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt!

Khương Thần cũng sợ tới mức trốn ở một bên, hai mắt cũng trợn to.

Trên mặt Khương Vũ Nhu lập tức hiện ra dấu tay năm ngón màu thắm, nhìn thấy ghê người!

Mà cả người cô cũng bị cái tát này làm cho choáng váng, cô ngồi yên tại vị trí đó, hốc mắt nhanh chóng tràn ngập nước mắt đầy ủy khuất và khó hiểu.

“Chị Mỹ Nghiên... Em đã làm sai chuyện gì sao?” Khương Vũ Nhu ủy khuất sắp khóc, ôm chặt gương mặt nóng rực, thân mình khẽ run lên.

Khương Mỹ Nghiên tức giận nhe răng, oán hận nhếch lông mày lên, giận dữ hét: "Dựa vào cái gì! Cô dựa vào cái gì cướp đi dự án hợp tác của tôi! Cô là cái đồ tiện nhân, có tư cách gì mà xuất hiện ở đây!!!"

Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên lại giơ tay, lại một cái tát chuẩn bị giáng xuống!

Nhưng lần này, cô ta đã không được toại nguyện!

Bởi vì cánh tay của cô ta đang giơ lên ở không trung, đã bị giữ chặt bởi một bàn tay to như kìm sắt!

Không biết Tiêu Chiến đã xuất hiện sau lưng cô ta từ lúc nào, khi nhìn thấy dấu bàn tay đỏ thắm in trên mặt Khương Vũ Nhu, cả người anh tràn ngập lửa giận tận trời!

"Khương Mỹ Nghiên! Tôi đã nói rồi, không ai có thể bắt nạt Khương Vũ Nhu! Đây chính là cô tự tìm chết!" Tiêu Chiến lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo, đáng sợ như sát thần!

Khương Mỹ Nghiên quay đầu lại, giãy giụa muốn rút cánh tay mình ra khỏi tay Tiêu Chiến, nổi giận nói: "Tiêu

Chiến! Anh là ai mà dám nhiều lần phá hư chuyện tốt của tôi! Đây là nhà họ Khương, không phải nhà họ Tiêu đã chết thành tro của anh! Anh buông tôi ra! Hôm nay tôi phải đánh chết con tiện nhân này!"

Bang!

Tiêu Chiến giơ tay, đột nhiên tát vào mặt Khương Mỹ Nghiên một cái, làm cô ta lảo đảo hai bước, rồi sau đó ngã ngồi trên mặt đất!

Ngay lúc đó, Khương Mỹ Nghiên ngã xuống đất, ôm chặt gương mặt nhanh chóng sưng tấy, cả người như chết lặng!

Khoảnh khắc lúc sau, cô ta cuồng loạn căm tức nhìn Tiêu Chiến trước mặt, gào rống nói: "Tiêu Chiến! Anh... anh dám đánh tôi?! Anh có biết đây là chỗ nào không? Anh dám đánh tôi?! Tôi muốn hai người này, lập tức cút khỏi nhà họ Khương ngay!"

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Mỹ Nghiên giống như đang điên cuồng, gằn từng chữ một: "Tôi không chỉ dám đánh cô, mà hiện tại còn dám giết cô!"

Ầm vang!

Câu nói này giống như sấm sét giáng trần, oanh tạc thật mạnh ở trong lòng Khương Mỹ Nghiên!

Trong nháy mắt, cô ta nhìn Tiêu Chiến từng bước đi về phía mình, như thể cô ta nhìn thấy được Tử Thần tiến đến!

Thật là một khí chất kinh khủng! Thật là một thứ sát khí đáng sợ!

"Anh... Anh muốn làm gì? Đừng qua đây! Tôi là Khương Mỹ Nghiên! Cháu gái yêu quý nhất của ông nội! Anh dám động thủ với tôi, cả anh và Khương Vũ Nhu đều không có kết quả tốt đâu!" Khương Mỹ Nghiên lúc này sợ hãi, lùi hai chân về phía sau.

Bỗng nhiên Khương Vũ Nhu phản ứng lại, lao tới, giữ chặt Tiêu Chiến đang tràn ngập lửa giận tấn công, liều

mạng lắc đầu nói: "Tiêu Chiến, đừng, em không sao. Em và chị Mỹ Nghiên chỉ là có chút hiểu lầm, anh ngàn vạn không nên động thủ..."

Tiêu Chiến dừng lại, quay đầu nhìn Khương Vũ Nhu nhu nhược đáng thương bên cạnh, lửa giận trong lòng anh lúc này đã bị đè nén lại.

Anh là chủ soái Bắc Lương, chỉ cần một câu, toàn bộ nhà họ Khương đều có thể bị hủy diệt!

Tuy nhiên, anh không thể làm như vậy.

Bởi vì, anh còn có Khương Vũ Nhu, còn có Cacao.

Hai người có quan hệ với nhà họ Khương.

Đặc biệt là Khương Vũ Nhu, tình cảm đối với nhà họ Khương càng sâu đậm.

Tiêu Chiến thở dài, oán hận nhìn chằm chằm vào mắt Khương Mỹ Nghiên đang hoảng sợ trên mặt đất, trực tiếp kéo Khương Vũ Nhu ra khỏi phòng họp.

Trong phòng khám đầu đường, Tiêu Chiến đưa Khương Vũ Nhu đi xem vết thương trên mặt, cũng may là không có chuyện gì, chỉ cần đắp một túi nước đá là được.

“Thực xin lỗi, Tiêu Chiến, em... Em khiến anh thất vọng rồi.” Khương Vũ Nhu buồn hiu, ngồi ở trên đầu giường, từng giọt nước mắt lăn từng giọt xuống.

Trong lòng cô vẫn vô cùng đau khổ, chẳng qua, rất nhiều lời muốn nói, cô không muốn nói ra mà thôi.

Tiêu Chiến sờ sờ đầu cô nói: "Không sao, sau này không ai có thể bắt nạt em, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Khương Vũ Nhu gật đầu ừm ừm, sau đó lau nước mắt nơi khóe mắt, vui vẻ nói: "Mà này, Tiêu Chiến, phương án của em đã thông qua. Cảm ơn anh đã không biết ngày đêm cùng em hoàn

thành phương án này suốt mấy ngày qua. Nếu không có anh, có lẽ em đã không làm được gì.”

Tiêu Chiến cười nói: "Không liên quan gì đến anh, đều là thành quả của chính em chăm chỉ."

Hai người mỉm cười nhìn nhau.

Ánh mắt anh lại nhìn về phía Khương Mỹ Nghiên.

"Ba! Ba nhìn xem, đây là do Tiêu Chiến đánh! Con sẽ không để yên chuyện này như vậy!" Khương Mỹ Nghiên bùng nổ, vết tát trên mặt vẫn còn đó, lại còn sưng lên!

sắc mặt Khương Văn Kì ám trầm, tức giận đập bàn một cái, hét lớn: "Tiêu Chiến này thật không biết xấu hổ!

Đây là nhà họ Khương, anh ta thật sự dám ra tay với con gái của ba! Mỹ Nghiên, đi theo ba, chúng ta đi tìm lão gia! Ba không tin, không trị được Tiêu Chiến này!"

“Ba, chuyện hợp tác thì sao? Chúng ta cứ như vậy chịu thua?” Khương Mỹ Nghiên đi theo hỏi.

Khương Văn Kì lạnh lùng cười một tiếng: "Đừng lo lắng, ba đã có tính toán."

Không lâu sau, Khương Văn Kì đã xuất hiện ở trong sân Khương Thái

Xương cùng Khương Mỹ Nghiên với gương mặt trang điểm bị đánh có chủ đích.

"Ba, ba nhìn xem, đây là do Tiêu Chiến đánh! Thật không ra gì! Tiêu Chiến là ai, lại dám làm như vậy với Mỹ Nghiên nhà họ Khương chúng ta! Chuyện này nếu để cho Khương Vũ Nhu lấy được dự án hợp tác và bám rễ vào công ty, sau này, Tiêu Chiến này chẳng phải sẽ cưỡi lên đầu, tác oai tác quái với tất cả mọi người sao?

Khương Văn Kì tức giận than thở với Khương Thái Xương đang uống trà, đến khàn cả giọng, tràn ngập nhiệt huyết vì nhà họ Khương mà suy xét!

"Hu hu hu, ông nội, ông nhìn con đi, Tiêu Chiến kia quả thực điên rồi, con vừa mới bàn bạc với em Vũ Nhu vài câu, anh ta đã xông tới đánh con tơi tả ... Ông ơi, ông nhất định phải làm chủ cho con. Nếu không, Mỹ Nghiên cũng không muốn sống nữa ..."

Khương Mỹ Nghiên quỳ gối trước mặt lão gia, khóc lóc than thở lên án.

Kỹ thuật diễn này, phải gọi là đỉnh cao!

Bang!

Lão gia Khương phẫn nộ vứt chén trà quăng ngã ở trên bàn, mặt mũi tràn đầy lạnh lẽo, trong ánh mắt cũng bắn

ra tia lửa giận hỗn độn, nói: "Lẽ nào lại như vậy! Thật sự không ra gì! Tiêu Chiến này quả thực vô pháp vô thiên!"

"Đúng vậy, ba, bằng bất cứ giá nào việc hợp tác này không thể giao cho Khương Vũ Nhu. Nếu cô ấy chiếm được quyền lực trong công ty, Tiêu Chiến này nhất định sẽ lợi dụng thời cơ và biến nhà họ Khương chúng ta trở thành nhà họ Tiêu của anh ta! Ba, ba phải suy nghĩ thật kỹ.” Khương Văn Kì đổ thêm dầu vào lửa nói.

Vừa nghe đến, trong lòng Khương Thái Xương tức khắc hoảng hốt!

Nhất thời, ông ta liền đứng dậy, lạnh

giọng nói: "Hừ! Tiêu Chiến muốn cưỡi lên đầu nhà họ Khương, còn chưa đủ tư cách! Đứng dậy, cùng ông đi gặp Khương Vũ Nhu, lấy dự án về!"

Dứt lời, lão gia Khương mang theo Khương Văn Kì và Khương Mỹ Nghiên đi thẳng đến sân nhỏ nơi Khương Vũ Nhu và Tiêu Chiến ở.

Mà bên này, sau khi Tiêu Chiến rời khỏi phòng khám cùng Khương Vũ Nhu trở về sân nhỏ, anh đưa Cacao ra ngoài mua đồ ăn ngon, một mình Khương Vũ Nhu ở lại tiếp tục sửa sang lại tư liệu, cải tiến phương án.

Phanh!

Cũng lúc này, cửa sân nhỏ bị đẩy ra một cách mạnh bạo, Khương Thái Xương chống gậy, vẻ mặt tức giận, hầm hầm xông vào cùng Khương Mỹ Nghiên và Khương Văn Kì!

Ông nội, chú, chị Mỹ Nghiên, sao mọi người lại tới đây?” Khương Vũ Nhu cũng bị dọa đến sợ hãi nên nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.

Nhưng là!

Khương Mỹ Nghiên dẫm lên giày cao gót vội vàng xông tới, một tay lật tung toàn bộ tư liệu trong tay Khương Vũ Nhu, sau đó giơ tay lên, tát một cái vào mặt Khương Vũ Nhu, tức giận

nói: "Tôi đã nói rồi! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên

Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.