Long Vương Tế

Chương 44




: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn

Chương 44: Đăng ký kết hôn!

Tiêu Chiến cười một cách cưng chiều, đúng lúc ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt nghiêng của anh, thật đẹp trai, thật dịu dàng.

“Thật.” Tiêu Chiến nhẹ nhàng sờ đầu Khương Vũ Nhu.

Khương Vũ Nhu đột nhiên đỏ mặt, thẹn thùng trốn trong vòng tay Tiêu Chiến, ‘hu hu hu’ không biết nên nói cái gì.

Rồi sau đó, cô ngồi thẳng người, hít thở sâu, nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, tự mình cổ vũ nói: "Được rồi! Khương Vũ Nhu em, từ hôm nay trở đi, phải cố gắng lên! Phải mạnh mẽ lên!"

Vào ngày đó, khi Khương Vũ Nhu trở về nhà, cô liền tìm bảy tám cuốn sách tư liệu về công ty nhà họ Khương, cũng như một số sách về phương án kế hoạch.

Nhìn Khương Vũ Nhu đọc sách suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu gì, Tiêu Chiến cười bất lực, chọn thêm một ít sách đưa cho cô: "Xem mấy quyển này."

Khương Vũ Nhu nhướng mày, hai mắt to nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến, hỏi: "Làm sao anh biết nhiều như vậy? Không phải là anh tham gia quân ngũ sao? Quân doanh họ cũng dạy mấy cái này hả?"

Tiêu Chiến nhún vai nói: "Em quên mất là, dù sao anh cũng từng là thiếu gia nhà họ Tiêu, tiếp xúc với phương diện này nhiều hơn em. Năm 15 tuổi, anh đã học quản lý công ty, tiếp xúc với các dự án hợp tác khác nhau, khi đó ba mẹ anh ..."

Nói tới đây, vẻ mặt của Tiêu Chiến chợt trở nên lạnh lùng, tâm trạng của anh cũng rơi xuống mức đóng băng.

Anh nhìn trong tay mấy quyển sách, có chút cô độc, nói: "Mấy ngày nữa, anh muốn đi tảo mộ ba mẹ anh."

Khương Vũ Nhu lập tức đứng dậy nói: "Em đi với anh, nói sao thì, bọn họ cũng là ba mẹ chồng của em, tuy

rằng chúng ta còn chưa ... chưa kết hôn..."

Tiêu Chiến dường như đã nghĩ ra điều gì, đột nhiên kéo Khương Vũ Nhu, chạy chậm một mạch khỏi nhà họ Khương.

Nửa giờ sau, Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu bước ra khỏi Cục Dân Chính, hai người cầm trên tay tờ giấy kết hôn màu đỏ tươi.

Tiêu Chiến trực tiếp ôm lấy Khương Vũ Nhu, ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Từ nay về sau, em chính là vợ của anh, và anh chính là chồng của em!"

Hốc mắt Khương Vũ Nhu đỏ hoe,

nước mắt tràn mi, túm cổ Tiêu Chiến ôm lấy, “ừm” một tiếng thật mạnh, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, cầm tờ giấy kết hôn trong tay, bị Tiêu Chiến ôm tại chỗ xoay vòng vòng.

Khoảnh khắc đó, ngày hôm đó, là thuộc về Khương Vũ Nhu và Tiêu Chiến.

Tuy rằng rất qua loa, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Khi trở lại sân nhỏ của nhà họ Khương, Khương Vũ Nhu vẫn rất vui vẻ cầm tờ giấy kết hôn không buông.

"Ai ya, hai người đi đâu vậy? Tôi tìm cô lâu rồi!" Từ Phân đột nhiên từ

trong phòng đi ra, vẻ mặt đầy lo lắng nói.

Phía sau, đi theo còn có Khương Thần, mặt không chút biểu cảm.

"Mẹ? Sao mẹ lại ở đây ..." Khương Vũ Nhu căng thẳng, vội vàng giấu giấy đăng ký kết hôn trong tay về phía sau, trên mặt cố gắng nở ra một nụ cười.

Từ Phân vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng bà ta lại để ý thấy động tác nhỏ của Khương Vũ Nhu, chỉ vào phía sau hỏi: "Cô đang giấu cái gì? Đưa cho tôi xem."

“Không... Không có, không có gì.”

Khương Vũ Nhu còn muốn tránh, nhưng đã bị Từ Phân giật lấy, lúc này Từ Phân liền kêu trời khóc đất hét lên: "Giấy đăng ký kết hôn! Cô tự nhiên lại đi đăng ký kết hôn với Tiêu Chiến rồi!!! Trời ạ! Khương Vũ Nhu, đầu của cô bị hỏng rồi! Cô thực sự đăng ký kết hôn cùng tang gia khuyển này?"

Trong lòng Khương Vũ Nhu cũng rất căng thẳng và sợ hãi, giải thích nói: "Mẹ, con... Con yêu Tiêu Chiến, hơn nữa anh ấy là ba của Cacao."

"Yêu cái gì mà yêu? Hai người mới quen nhau được bao lâu! Nếu không phải 5 năm trước anh ta say xỉn phát điên lên rồi làm nhục cô, thì cô đã

sớm là vợ của một người giàu có! Là anh ta đã hủy hoại cuộc đời cô, cô có biết không?! Vậy mà cô lại thực sự đăng ký kết hôn với anh ta! Thật là tức chết tôi! Mau ly hôn đi!” Từ Phân kêu lên, giơ tay kéo Khương Vũ Nhu ra ngoài.

Nhưng mà, Tiêu Chiến lại vươn tay trực tiếp nắm lấy cánh tay Từ Phân, sắc mặt lạnh lùng nói: "Dì à, dì hãy tự trọng!"

Vừa nói, anh vừa nắm lấy đôi vai yếu ớt của Khương Vũ Nhu, nói: "Từ hôm nay trở đi, cô ấy, Khương Vũ Nhu là vợ của Tiêu Chiến tôi, là người tôi sẽ bảo vệ cả đời! Cho dù dì có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không ly hôn với cô

ấy! Hơn nữa, tôi cảnh báo dì! về sau khi dì nói chuyện với Vũ Nhu, hãy tôn trọng cô ấy một chút!"

Từ Phân lúc đó rất tức giận!

Trước đây bà ta chưa từng bị chọc giận, hôm nay lại bị Tiêu Chiến chọc cho tức chết rồi!

"Anh đang nói cái gì vậy! Anh là cái thá gì! Khương Vũ Nhu là con gái tôi, tuy rằng không phải là con ruột, nhưng trên pháp luật, tôi là mẹ của cô ấy! Hai người đăng ký kết hôn, tôi không đồng ý! Tôi kiên quyết không đồng ý!" Từ Phân reo lên, tức muốn hộc máu!

Bà ta còn muốn giới thiệu mấy thiếu gia với chủ doanh nghiệp giàu có cho Khương Vũ Nhu.

Dù sao đi nữa, ngoại hình của Khương Vũ Nhu vẫn là đẹp nhất ở Tô hàng, dù đã có con nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc gả cô cho mấy kẻ có tiền.

Tô Châu, có không ít ông già có tiền mà bị vô sinh, chỉ cần có con là vừa đẹp!

Tiêu Chiến không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp kéo Khương Vũ Nhu đi qua trước mặt Từ Phân.

Từ Phân lúc đó liền nóng nảy, vội

vàng đuổi theo, hét lớn: "Anh, anh, anh ... Anh quả thực quá làm càn!

Anh còn không thèm để ý đến tôi! Tôi chính là chủ gia đình này! Nếu tôi bảo các người cút đi, các người phải lập tức cuốn gói đi!"

Oanh!

Chợt, Tiêu Chiến dừng lại, một cơn tức giận không tên và sát khí dâng lên trong người anh!

Từ Phân đã chạy theo suốt chặng đường, suýt chút nữa đụng phải anh!

“Vậy thì tôi phải nhắc nhở dì, nếu chúng ta bị đuổi ra ngoài, sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, con ngoan trò

giỏi của dì không có cơ hội tham gia!” Tiêu Chiến quay người lạnh lùng nói ngược lại.

Lúc này, Từ Phân ngẩn người, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Khương Thần lập tức chạy tới, giữ chặt mẹ anh, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Anh rể, anh đừng nóng giận, mẹ tôi chỉ là nóng giận. Hôm nay chúng tôi tới đây cũng là muốn xem chị gái tôi chuẩn bị như thế nào."

Vừa nói, Khương Thần một bên còn mang theo mấy hộp quà, nói: "Nhìn đi, mẹ tôi còn mua đồ bổ riêng cho chị gái. Không phải mẹ tôi cũng quan tâm đến thân thể của chị gái tôi sao."

“Ha ha.

Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, nói: "Các người quan tâm đến thân thể của Vũ Nhu sao? Tôi xem là ý của Tuý Ông không phải ở rượu đi.... Cầm hộp quà của các người cút ra ngoài!"

"Này! Tiêu Chiến, anh đâu cần nói như vậy! Mẹ tôi có ý tốt mang quà tới thăm hai người, anh đừng có không biết tốt xấu!" Khương Thần cũng tức giận.

Anh ta rất vất vả mới hạ mình và thể diện để lấy lòng bọn họ, nhưng bọn họ còn không thèm cảm kích.

"Còn không rời đi! Tôi sẽ quăng các người ra ngoài!"

Tiêu Chiến cũng không khách khí, thân hình cứng rắn đứng về phía trước, khiến Khương Thần sợ tới mức liền mang theo hộp quà và Từ Phân chạy ra ngoài.

"Tiêu Chiến! Đừng tự cao tự đại! Chờ về sau, anh không có trái ngon mà ăn đâu!"

Trước khi đi, Khương Thần còn để lại một lời cay nghiệt.

Tiêu Chiến bất lực lắc đầu, quay đầu lại thấy vẻ mặt Khương Vũ Nhu đang nhìn mình đầy ngưỡng mộ.

"Làm sao vậy? Trên mặt anh có cái gì?" Tiêu Chiến sờ sờ mặt hỏi.

Khương Vũ Nhu lắc đầu, khóe miệng mang theo ý cười nói: "Cám ơn anh."

Tiêu Chiến cười cười nói: "Em là vợ của anh, anh sẽ không để người khác ức hiếp em."

Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên

Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.