Loạn Thế Thư

Quyển 2 - Đao xuất Bắc Mang-Chương 52 : Thôi Nguyên Ung




Tiểu nhị cũng cùng chưởng quỹ phơi thây tại chỗ, cũng giải thoát hắn khỏi cụt tay chi ách. Nhóm khách uống rượu kia đã chạy sạch từ lâu, Triệu Trường Hà nhìn quanh bốn phía, bĩu môi: "Vừa rồi còn có người nói, nhìn thấy ta liền muốn mời ta uống rượu, kết quả chạy nhanh như thế. "

Hắn trực tiếp đi cầm rượu thịt không độc trên bàn người khác, ngồi ở giữa quán rượu ăn như gió cuốn, coi như người nọ mời.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười trong trẻo: "Giang hồ tranh đấu, thi thể xung quanh, người đứng đắn ai còn dám ngồi đây uống rượu. Ta mời ngươi được không? "

Triệu Trường Hà cũng không ngẩng đầu lên: "Thôi công tử ngươi cũng không phải là người đứng đắn sao? "

Thôi Nguyên Ung ngồi đối diện, cười nói: "Có thể không phải sao. "

"Cho nên hiện tại rốt cuộc là ai mời ai đây? Con cháu thế gia nguyên lai còn ăn chực, cũng quả thật không phải là người đứng đắn gì. Triệu Trường Hà tiện tay rót rượu cho hắn: "Muội muội ngươi đâu? Tại sao lại một mình ngươi? Mời nàng ăn một bữa ăn coi như xong, mời ngươi giống như có chút lạ. "

Thôi Nguyên Ung mỉm cười: "Như thế nào, ngươi có ý với nàng? "

"Miễn đi, ta đối với ngốc tử không có hứng thú. "Triệu Trường Hà trợn trắng mắt: "Bất quá cho dù có ngốc, tốt xấu gì cũng là một tiểu cô nương đáng yêu, nhìn đẹp mắt. Dung mạo của ngươi cũng suýt thì đẹp trai bằng ta, nên ta lại càng khó chịu hơn. "

Thôi Nguyên Ung khàn khàn cười nói: "Ta thấy ngươi là bởi vì nghi ngờ ta cùng Nhạc Hồng Linh có chút giao tình, ngươi mới mâu thuẫn a? "

Triệu Trường Hà nhai thịt bò, từ trên xuống dưới đánh giá Thôi Nguyên Ung một lúc lâu, đột nhiên cười: "Ngươi có thích nàng hay không ta không dám nói, nhưng ta biết nàng sẽ không thích ngươi, cũng không có gì mâu thuẫn. "

Thôi Nguyên Ung ngược lại có chút tò mò: "À? Tại sao ngươi lại chắc chắn như vậy? Bởi vì ngươi nghĩ người cô ấy coi trọng là ngươi sao? "

"Không. Triệu Trường Hà lắc đầu: "Tâm nàng tại giang hồ, cũng không biết khi nào mới có ý về quê, tóm lại hiện tại sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào, vô luận ngươi hay ta. "

Thôi Nguyên Ung cười: "Ta làm sao cảm thấy ngươi cũng giống vậy? Vô luận là Hạ Trì Trì, hay là Nhạc Hồng Linh. "

Triệu Trường Hà mặt không chút thay đổi: "Nếu người hiểu rõ ta như vậy là muội muội ngươi, nói không chừng còn có thể tán gẫu. Ngươi hiểu tõ ta như vậy là muốn làm gì? Nghe nói thế gia các ngươi thường xuyên có loại phong khí này..."

Thôi Nguyên Ung nhìn ánh mắt Triệu Trường Hà, nhìn không ra lời này của hắn xem như đồng ý phán đoán của mình không, vẫn là đang trả lời cho có lệ. Thôi Nguyên Ung không có truy tìm tiếp, chỉ cười nói: "Loại phong khí này cũng không giới hạn ở thế gia, kỳ thật rất nhiều sơn trại càng nồng đậm, có lẽ Triệu trại chủ tương đối quen thuộc. "

Triệu Trường Hà: "... Thảo. "

Thôi Nguyên Ung rốt cục bưng chén rượu lên bảo: "Lần đầu gặp mặt, tại hạ Thôi Nguyên Ung. "

"Hạnh ngộ. "Triệu Trường Hà cũng nâng chén cạn một chút, tỏ vẻ kỳ thật là hữu hảo.

Lúc trước còn định để cho Nhạc Hồng Linh giới thiệu một hai, hắn cũng không muốn cùng ai cũng là không khí khẩn trương. Những thế gia này quan hệ đến con đường hoàng tử giả của mình, cũng liên quan đến giải mã bối cảnh thế giới này, hắn vẫn hy vọng có thể hảo hảo trao đổi một chút.

Hơn nữa hàng này hình như cũng không đáng ghét. Cùng Nhạc Hồng Linh quân tử chi chiến, điểm đến là dừng, đều có ý tương tích, sau đó cho rằng Nhạc Hồng Linh thất thủ bị bọn thổ phỉ nắm, còn ôm vết thương đến cứu, sau đó cũng không miệng pháo khắp nơi tuyên truyền áp trại phu nhân kia chính là chân Nhạc Hồng Linh... Cho đến nay, Triệu Trường Hà có ấn tượng khá tốt về hắn.

Hơn nữa Thôi Nguyên Ung cũng cố ý giúp hắn gánh vác một số chuyện... Đêm đó hắn trói toàn bộ người của Bắc Mang sơn trại đến nha môn thành Mang Sơn, tuyên bố đám cướp xưng bá nhất thời này bị quan phủ tiêu diệt, quan phủ địa phương lập công lớn.

Chuyện này tất nhiên có thể làm cho người ta cho rằng Triệu Trường Hà ngã về phía Thôi gia, giết Phương Bất Bình là vì Thôi gia làm tiền nhập nhóm, đồng dạng Thôi gia liền đem "chủ mưu" khiêng xuống, ánh mắt Huyết Thần giáo thậm chí Tứ Tượng giáo chủ yếu sẽ rơi vào trên người Thôi gia. Mà những người khác muốn đối phó Triệu Trường Hà, cũng không thể không cố kỵ thái độ của Thôi gia một chút.

Một đường đi tới, đều là chuột nhắt ám toán, không nhìn thấy mấy người đứng đắn, cùng cái này cũng có liên quan. Chuyện hoàng tử giả trước mắt chỉ tồn tại trong não bổ của mình và Hạ Trì Trì, người khác chưa chắc nghĩ như vậy, trên thực tế hiện tại người đứng đắn cố kỵ chính là Thôi gia, đây mới là chân tướng...

Trước mắt mà nói, bởi vì thiên hạ đều biết hắn xuất phát từ Bắc Mang, vị trí rõ ràng, người khác muốn chặn hắn thì ở trên đường chính bốn phía Bắc Mang luôn có thể bắt được cá, cho nên một đường tới đây đã muôn vàn khó khăn. Nhưng theo hành trình càng ngày càng xa, người khác càng khó xác định vị trí của hắn, nếu như lại có Thôi Nguyên Ung hỗ trợ che giấu một chút, vậy phía sau cũng không cần giống như mấy ngày nay căng như dây đàn, nhìn thấy một tên khất cái cùng tiểu nhị đều khẩn trương, những ngày này nói thật cũng không biết làm sao vượt qua a.

Nếu không phải tiểu thuyết võ hiệp đều đọc vài lần, cố ý lưu ý những thủ đoạn này, nói không chừng đã sớm tiêu đời...

Cho nên mọi người kỳ thật không phải là "lần đầu gặp mặt", hai huynh muội bọn họ ở phía sau đã được mấy ngày, phía sau Triệu Trường Hà mắt đều nhìn thấy mặt Thôi Nguyên Ung bao nhiêu lần. Cũng không biết vì sao vẫn không đến trao đổi, hôm nay mới chạy tới uống rượu.

Hai người cạn một chén, riêng phần mình uống sạch, Thôi Nguyên Ung lấy ra một cái khăn lụa từ từ lau miệng: "Có phải rất kỳ quái vì sao chúng ta theo ngươi mấy ngày này nhưng vẫn không đến trao đổi, nhìn ngươi một đường đấu trí đấu dũng vượt qua chông gai, đến bây giờ mới lộ diện. "

Triệu Trường Hà nhìn khăn lụa của hắn, nhịn không được giật giật khóe miệng, chỉ có thể nói: "Quả thật tò mò, các ngươi đang suy nghĩ gì vậy? "

Thôi Nguyên Ung thở dài: "Nếu như ta nói, chỉ là vì để xá muội nhìn một chút giang hồ là thế nào, ngươi có cảm thấy ta đang nói dối hay không..."

Khóe miệng Triệu Trường Hà co quắp một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Ta cảm thấy hình như là nói thật. "

Thôi Nguyên Ung cười ha ha: "Đúng là nói thật. Ta dẫn nàng ra cửa, một đường chưa từng gặp chuyện, chuyện duy nhất gặp phải là bị ngươi thiết lập trạm cướp đường, cuối cùng ngươi cũng không chặn chúng ta, thả chúng ta đi. Thời điểm đó, ta cảm thấy ngươi rất tốt. "

“...... Thì ra hai người qua đường kia là các ngươi a, đều quên mất bộ dạng như thế nào rồi. "

Trong tộc ta thế hệ này nam đinh hưng thịnh, chỉ có một muội muội. Đó thật sự là thuở nhỏ người người sủng ái vô hạn, chưa bao giờ thấy lòng người hiểm, giang hồ ác, ngây thơ hồn nhiên. Tư chất của nàng tuyệt hảo, lại không chịu hảo hảo luyện công, cũng đều tùy nàng, không ai nói lại nàng nửa câu. Lần này không nghe ta khuyên, tự ý tập kích Triệu trại chủ vào ban đêm dẫn đến bị bắt, cũng may Triệu trại chủ tên là Sơn Phỉ, kì thực quân tử, xem như vận khí của nàng, nếu không thật sự là giáo huấn khó có thể thừa nhận. "

Triệu Trường Hà cúi đầu mím rượu: "Quả thật... Ngốc nghếch một chút..."

"Lần này Triệu trại chủ trượng nghĩa thả nàng, sau đó còn thừa nhận đà chủ hỏi tội, mệnh như ngàn cân treo sợi tóc, nàng vội muốn chết. Thôi Nguyên Ung cười chắp tay: "Ta cảm giác nàng trong một đêm đều trưởng thành hơn không ít, đây thật sự là Triệu trại chủ để cho nàng trải qua một lần nhân sinh trọng yếu trưởng thành, Thôi mỗ tới đây cảm tạ. "

Triệu Trường Hà đành nói: "Chứng tỏ bản tính thuần lương của nàng. Triệu mỗ cũng phải cảm tạ đan dược của nàng. "

"Đây là quả thật, xá muội tuy rằng có chút nuông chiều, bản tính vẫn thiện lương. Thôi Nguyên Ung nói: "Cho nên nàng thấy ngươi một mình xuất Bắc Mang, tựa hồ còn có chút suy yếu, vẫn luôn bám ta muốn đi bảo hộ ngươi. Ta liền nói cho nàng biết, mãnh hổ xuống núi, giao long xuống biển cũng là có đạo lý, để cho người ta bảo hộ làm gì? Chẳng những không nên bảo hộ, ngược lại nên để cho nàng thuận tiện mở rộng kiến thức... Để cho nàng cùng người khác kiến thức, nàng hơn phân nửa đều không nghe, ngược lại là lời của ngươi nàng lại nghe rất thành thật. "

Triệu Trường Hà: "..."

Thôi Nguyên Ung lại uống thêm một chén, thở dài: "Biết vì sao hôm nay ta tới tìm ngươi lại không mang theo nàng không? "

Triệu Trường Hà lắc đầu.

"Bởi vì nàng thấy ngươi một đường đạp qua bao nhiêu phong ba quỷ dị, tự biết mình gặp phải không biết phải chết bao nhiêu lần, ngươi lại tận phá được hết yêu ma quỷ kế, thẳng như thiên thần hạ phàm. Ta cảm thấy ánh mắt nàng có chút biến hóa, nếu nhìn thêm một chút sợ không phải là thêm kiến thức, sẽ có chút khác... Vì thế để cho người nhà mang nàng về nhà trước, nàng thế mà còn cùng ta phát hỏa không nhỏ. "

Triệu Trường Hà ho khan, cúi đầu uống rượu không nói lời nào.

Thôi gia thiên địa nhân bảng tông sư một đống, Thôi Nguyên Ung cũng là huyền quan bát trọng, Tiềm Long đệ tam, thiên hạ phong vân. Kết quả tiểu muội trong nhà nhìn một dã hán tử chỉ là huyền quan tam trọng cảm thấy đó gọi là thiên thần hạ phàm... Thay Thôi Nguyên Ung ngẫm lại thật sự là một ngụm lão huyết, hết lần này tới lần khác Triệu Trường Hà người ta chuyện gì cũng không làm sai, vẫn là ân nhân của tiểu muội, chém cũng chém không được, còn phải giúp đỡ một chút.

Thôi Nguyên Ung thật sự là cảm thấy đại oan chủng cũng oan như mình a, nói đến đây, rốt cục thở dài: "Nếu tiểu muội đã trở về, Thôi mỗ cũng cảm thấy nên ngồi xuống cùng Triệu huynh hảo hảo uống một chén, mọi người kết giao bằng hữu, cũng hỏi Triệu huynh sau này tính toán gì. "

Triệu Trường Hà nói, "Chẳng lẽ Thôi gia thật đúng là muốn mời chào ta? "

Thôi Nguyên Ung lắc đầu: "Triệu huynh không phải là hạ nhân, lời này không có ý nghĩa gì... Chúng ta muốn biết, ngược lại Triệu huynh cùng Đường Thủ Tọa bên kia, rốt cuộc là quan hệ gì? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.