Loạn Thế Thư

Chương 48 : Thất bại




Thời gian trôi qua rất nhanh, Nhạc Hồng Linh rời đi nhoáng một cái đã gần một tháng, tháng Giêng vô thanh vô tức trôi qua, lúc này đã là tháng hai, xuân về hoa nở.

Thuốc đã dùng hết, không chỉ là đi mua khí huyết tán dược không đủ, ngay cả dùng thuốc hàng ngày cũng không đủ. Bởi vì gần đây Triệu Trường Hà bên này phái người đi khắp nơi mua thuốc, Phương Bất Bình bên kia cũng nghe nói, bắt đầu cướp mua, vậy thì càng không có, ngay cả trấn thành xung quanh cũng không có.

Càng muốn chết chính là, Phương Bất Bình trải qua trường kỳ tĩnh dưỡng, bị Chu Tước trừng phạt đánh thương thế rốt cục khỏi hẳn.

Hai tháng trước Triệu Trường Hà bởi vì "khiêu chiến" với đám khờ phê, tạo ra không ít tiền, số tiền này chỉ là tượng trưng cầm một chút cho phân đà, biểu thị Bắc Mang sơn trại vẫn là cấp dưới Huyết Thần giáo, về phần Phương Bất Bình lúc trước mở miệng muốn một nửa, cho hắn cái rắm a.

Nhưng sáng sớm hôm nay, Phương Bất Bình liền phái người tới, giả vờ giả vịt rất kiêu ngạo đòi một nửa tài nguyên.

Vết thương lành chính là ngưu khí, nghẹn mấy tháng đối với Triệu Trường Hà khó chịu, giờ là lúc phát tiết.

"Triệu trại chủ, Bắc Mang sơn trại hay không phải sơn trại của Huyết Thần Giáo? Triệu trại chủ muốn tự lập hay sao?

" Ha, vị huynh đệ này nói gì, đều là huynh đệ trong giáo, ngồi một chút."

Người tới mắt nhìn trời: "Phương đà chủ nói, trước đây cùng Triệu trại chủ thương nghị, mỗi tháng sơn trại thu được, nộp một nửa đến phân đà. Nhưng tháng trước sơn trại mới nộp tám mươi tám lượng, đây là ý gì? Ngươi cùng đà chủ hẹn quan phủ tiễu phỉ việc, đà chủ chính là giúp ngươi giải quyết thỏa đáng, mấy tháng qua không có quan binh quấy rầy, đúng không?”

Triệu Trường Hà trong lòng cười nhạo, quan phủ không tới? Ngươi cho rằng Thôi Nguyên Ung tới đây làm gì? Có hắn ở đây, còn cần quan phủ tiểu thành này làm gì, hầu hạ Thôi thiếu gia người ta ăn uống là xong việc.

Nhân gia không động thủ, hoặc là xem ở đây có Nhạc Hồng Linh toạ trận, hoặc là nể mặt thân phận của mình có cổ quái, liên quan gì đến Phương Bất Bình ngươi? Ngược lại, cái gì Lâm Phi Hổ, còn không phải là phiền toái mà Phương Bất Bình ngươi chiêu mộ tới?

Hắn chung quy cũng không nói ra miệng như vậy, nghiêng người dựa vào chủ vị, chậm rãi nói: "Mọi người đồng ý là sơn trại thu được, nhưng thu nhập hai tháng này cơ bản là hoa hồng khiêu chiến của lão tử với người khác, đó là thu nhập của lão tử, ném vài công khố đó là lão tử coi mọi người là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, không có nghĩa đó là thu nhập của sơn trại. Cho các ngươi tám mưới tám lượng đã rất nhiều, tùy tiện hỏi huynh đệ nào ở đây xem, có phải đạo lý này hay không?”

Xung quanh một đám sơn trại phỉ đồ co rúm lại đứng ở một bên, tâm tư khác nhau.

Nói đến lời này của lão đại đúng là có đạo lý, sơn trại tạo thu nhập cực ít, vẫn như cũ vẫn là săn thú thu được, lúc trước áp trại phu nhân đề nghị trồng thứ gì đó mới vừa trồng xuống còn chưa thu vào thành đâu... Hiện giờ thu nhập trong trại quả thật là khiêu chiến cá nhân của lão đại hoa hồng chống lấy, rất vô tư ném vào công khố cùng dùng. Người khác ở việc này nhiều nhất xuất ra lực đào cạm bẫy, thật gọi là có phúc cùng hưởng.

Tính tình của lão đại không cần phải nói nhiều, đủ nghĩa khí.

Nhưng nói như thế nào đây, loại chuyện đứng hàng này chưa chắc chỉ nhìn vào tính cách của ngươi.

Phương đà chủ chung quy huyền quan tứ trọng, lại là cấp trên rõ ràng trong giáo, ai dám công nhiên đứng về phía ngươi chứ?

Càng có người trong lòng suy nghĩ, cái gọi là không có thu nhập, cũng là ngươi đè ép không cho mọi người đi cướp a, nếu không làm sao lại không có thu nhập? Hiện tại chúng ta còn tính là sơn phỉ hay không, còn gác loại đất loại chuyện này?

Những người này cũng không phải quan bức dân phản, mỗi người đều là nhị lưu tử hoặc là phạm tội lên núi, nếu như trước kia liền nguyện ý thành thật trồng trọt, ai mẹ nó lên núi a...

Người đến cười ha ha: "Ngươi xem huynh đệ nào của ngươi đồng ý đạo lý của ngươi? Ngươi là sơn trại chi chủ, thu nhập của ngươi không phải là thu nhập của sơn trại? -

Triệu Trường Hà đem thần sắc mọi người thu hết vào đáy mắt, mỉm cười: "Nói cũng đúng. Đại Sơn, dẫn vị sứ giả huynh đệ này đến công khố, lấy một nửa đồ đạc. -

Vì thế lại có người sắc mặt không tốt.

Đó đều là đồ của mọi người, không có việc gì tự nhiên đi hiến một nửa, trái tim đều đang nhỏ máu a. Gần đây cũng không có khờ phe dám đến khiêu chiến, lấy đâu ra nhiều tài nguyên như vậy? Lại chuyển như vậy, tiếp theo là phải phải cạp đất a.

Nhưng vừa rồi không có ai lên tiếng phụ họa lão đại, hiện tại thì sao?

Triệu Trường Hà trong lòng rất muốn cười, chậm rãi nói: "Được rồi, đi ra ba cái bạn học... A không đúng, đi vài người hầu hạ đà chủ tôn sứ, phòng tốt nhất nhường một gian, dê nướng đêm nay, nhớ đem đùi dê lưu lại cho tôn sứ huynh đệ hưởng dụng. Cứ như vậy đi, giải tán.”

Nói xong cũng mặc kệ thần sắc khác nhau trong Tụ Nghĩa Sảnh, thản nhiên đứng dậy rời đi.

............

Bên ngoài đầm nước phía sau núi, nước đầm vẫn trong xanh như trước, xung quanh đã không còn tuyết đọng, cây cối vươn ra cành mới, hoa cỏ khắp nơi thơm ngát. Đại nhạn quy nam, tiếng kêu cộng minh với trời.

Triệu Trường Hà im lặng đứng một lúc lâu, đột nhiên mở tam thạch cung ra, cũng không thèm ngắm kĩ, một mũi tên bắn về phía Quy Nhạn bay qua trên cao.

Cung huyền vang lên, mũi tên giống như sao băng, hai con nhạn bị một mũi tên xuyên qua, phanh rầm rơi xuống đất.

Triệu Trường Hà không có đi qua nhặt, cực mắt nhìn xa, đã có thể thấy rõ vết thương trên người Đại Nhạn, đó không phải là một mũi tên xuyên qua, mà là bị Huyết Sát khí xoắn ốc gào thét xông vào thân thể đều thành một cái động lớn, xung quanh miệng vết thương đều là huyết lệ lượn lờ, lại mang theo xương cốt vỡ vụn, từng tấc từng tấc vỡ vụn.

Cung tiễn đến đây cũng đã đại thành, mắt tai thông suốt, như phản chiếu trong lòng. Nếu công lực không đột phá, hết thảy đều đã tới bình cảnh.

Thiếu dược liệu, cảm thấy không bột đố gột nên hồ, bước chân hùng tâm bừng bừng của Triệu Trường Hà cũng bất đắc dĩ chậm lại, đồng thời cũng càng kiên định ý nghĩ rời đi.

Ngay cả hai ba yêu cầu tài nguyên cũng không đủ dùng, tu đến cao hơn thì làm sao bây giờ?

Sứ giả Phương Bất Bình phái tới đã đi rồi, nhưng hiển nhiên còn có thể tiếp tục tới tìm việc. Giống như Nhạc Hồng Linh nói nếu duyên pháp đến đây, chính là ngòi nổ, đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức này cũng nên chấm dứt.

Hắn trầm tư một lát, đem cung cùng tên giấu ở phía sau cây ven đầm, sải bước rời đi.

Cho dù cảm giác còn chưa đủ, Triệu Trường Hà vẫn là dự định đêm nay bắt đầu thử đột phá tam trọng, vô luận thành hay không, tự có tính toán.

Ngày mai chính là kinh trập, côn trùng phá đất chui ra, long hà tiềm dã a!

(Tiết Kinh Trập: Trước đó, vạn vật ngủ đông trong đất, không ăn không uống, xưng là “Trập”, tới thời điểm này tiết trời ấm lại sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh, xưng là “Kinh”.

Trung Quốc cổ đại chia Kinh trập làm ba thì: “Nhất hậu đào thủy hoa; nhị hậu thương canh minh; tam hậu ưng hóa vi cưu” (Một là khi đào bắt đầu kết tinh, hai là lúc chim Thương Canh(*) hót, ba là khi chim ưng hoá thành chim Cưu)

Đại ý cái tiết Kinh trập ở đây là Triệu Trường Hà hán tử này sắp chui ra khỏi lòng đất bay lên trời rồi đây

Sở dĩ đoạn này mình giải thích dài dòng thế là nếu mọi người để ý thì lão Cơ này viết truyện gần như khớp với thời điểm hiện tại giờ luôn trong truyện là tiết Kinh Trập thì giờ cũng sắp sang tiết kinh trập r và được cái là hình tượng của tiết khí cũng khá giống với cốt truyện

Còn đọc bộ Tiên Tử thì thôi rồi toàn quẻ :)))

Dự là lão Cơ cũng là dân chơi cấm thuật roài

)

Hắn trở lại trong phòng, ngâm xong thùng thuốc cuối cùng, uống một phần canh thuốc cuối cùng, tắm rửa thay quần áo, chậm rãi bày ra một tư thế kỳ dị.

Huyết Sát Công cấp ba, đã không còn ngồi xổm mã bộ nữa, tư thế hôm nay nhìn giống như pho tượng David thập phần xấu hổ, hơn nữa còn phải chậm rãi biến hóa tư thế, càng xấu hổ... Lại càng thuận lợi cho việc vận chuyển Huyết Sát, cũng càng thuận lợi cho việc đem huyết khí từ mạch máu cùng cơ bắp bắt đầu thấm vào nội tạng gân cốt.

Khi Huyết Sát lan tràn trong biểu đồ, Huyết Sát Công có thể đại thành. Nhạc Hồng Linh phán đoán tự nhiên không thành vấn đề, đây quả thật là một môn công pháp có tiềm năng rất cao, trong nhiều loại ngoại công, có thể rèn luyện đến nội tạng xương cốt là rất ít ỏi.

Chỉ là càng về sau cần bổ sung năng lượng càng nhiều, hơn nữa... Càng đau đớn.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sát khí trong máu mãnh liệt chảy ra, thẩm thấu ra bên ngoài, tiến vào da thịt, lan tràn gân mạch... Chậm rãi đau nhức bắt đầu xâm nhập, nhiệt huyết bắt đầu lên trên, lý trí càng ngày càng thô bạo, thầm nghĩ xé nát hết thảy nhìn thấy trước mắt, phát tiết trong lòng thô bạo, cũng phát tiết thống khổ thân thể.

Triệu Trường Hà biết nếu có người ngoài ở bên cạnh, sẽ thấy đôi mắt hắn lúc này đỏ tươi, cả người tựa như dã thú sắp lâm vào cuồng bạo.

Thừa dịp lý trí còn chưa tiêu diệt, công pháp của Hạ Long Uyên bắt đầu hoạt động, một luồng mát mẻ từ huyệt Hội Âm tiến vào trung đình, lại lên truy tâm mạch, sau đó lại lên linh đài, bảo vệ linh quang bất diệt.

Nhưng càng tỉnh táo, lại đau càng khó chịu. Cuồng bạo của Huyết Sát Công ở một ý nghĩa nào đó kỳ thật coi như là một loại con đường khiến ngươi bỏ qua hoặc phát tiết thống khổ thân thể, là xem ngươi có nguyện ý làm người nữa hay không...

Triệu Trường Hà đương nhiên vẫn muốn làm người a.

Từng tia chân khí từ đan điền đi khắp kinh mạch, tràn ra gân cốt, giảm bớt đau đớn thân thể.

Vô luận là ban đầu Hạ Trì Trì hỗ trợ, hay là hiện tại mình dựa vào Hạ Long Uyên công pháp, nội công đối với Huyết Sát Công bất bệnh cho tới bây giờ đều là hỗ trợ giảm bớt, mà không phải tiêu trừ. Biện pháp chân chính tiêu trừ chính là Định Huyết Đan lúc trước Tôn Giáo tập cho, nhưng cho đến bây giờ, Triệu Trường Hà chưa từng ăn qua.

Một khi dựa vào thứ đó, từ nay về sau đừng nghĩ đến tự chủ nữa.

Nội công xoa dịu là đủ ... Tranh nam nhi cốt, há có thể chịu không nổi chút thống khổ kia?

Trong mơ mơ màng màng, giống như nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, lại tựa hồ có người gõ cửa, Triệu Trường Hà lý trí hỗn độn, không để ý, vẫn như cũ không biết mệt mỏi trùng kích cửa ải cuối cùng.

Không biết nhịn bao lâu, Triệu Trường Hà đã có thể cảm nhận được xiêm y đẫm mồ hôi của mình, gân mạch mà Huyết Sát ý đồ phá vỡ lại thủy chung kém một chút.

Chỉ thiếu một chút.

Vô luận chịu đựng thống khổ trùng kích bao nhiêu lần, lực lượng không đủ, chính là không đủ.

Không đủ năng lượng, thuốc không đủ, thời gian quá ngắn.

Chung quy cũng không phải là thiên tài tạo hóa a.

"Thảo, chết tiệt!" Triệu Trường Hà phẫn nộ mở mắt ra, một cước đá nát thùng tắm bên cạnh phòng, bồn tắm thuốc ào ào chảy xuôi xuống đất, tuyên bố lần đột phá này thất bại.

Lão đại, lão đại! Tựa hồ nghe thấy động tĩnh trong phòng, bên ngoài có người nóng nảy hô: "Lão đại ngươi cuối cùng cũng tỉnh táo..."

Triệu Trường Hà mệt mỏi thở hổn hển, tức giận nói: "Chuyện gì!

Có người đêm xông vào sơn trại, bị nhốt trong bẫy. Nhưng kiếm pháp của nàng thật lợi hại, mọi người cùng nàng giằng co hơn nửa canh giờ, vẫn là bắt không được..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.