Lang Hậu Truyền Kì

Chương 39




“Điện hạ, có chuyện như vậy sao?”

Mộ Tước lo lắng đi sau lưng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, một bên tiếp nhận áo choàng từ điện hạ một bên luyên thuyên không dứt.

“Vậy hôn sự của Hoan nhi sẽ bị hoãn lại?”

“Dù không muốn hoãn cũng phải hoãn.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn quay lại, trên mặt giấu không được giận dữ: “Hiện giờ Mộ Hoan bệnh tình chưa khỏi, trước sau gì cũng phải chờ qua nửa năm nữa. Nếu ta gấp gáp gả nha đầu này đi thì Ngạc lại dùng chiêu cuối cầu xin phụ hoàng ban hôn, lúc đó người trên tay bị cướp mất, phía bên Hách Mạt Á Luân cũng chẳng dễ chịu gì.”

“Lẽ nào phải để Hoan nhi gả vào Ngạc vương phủ? Cái kia, điện hạ, Ngạc vương thân phận đặc thù nếu gả Hoan nhi cho nàng e là ngày tháng sau này chỉ có thể nhìn mũi giày người khác.” Mộ Tước lấy hết dũng khí kéo tay áo A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, run giọng cầu xin: “Điện hạ, chỉ khi gả vào Hân vương phủ Hoan nhi mới có thể ngẩng cao đầu làm người… xin ngài…”

“Nàng nghĩ ta không muốn? Nhưng Ngạc nháo lớn như vậy ta còn có thể làm gì khác sao?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vịn lấy hai vai nàng, trầm trọng nói: “Nếu Mộ Hoan không đồng ý sẽ phạm phải đại tội khi quân, lúc đó không chỉ nha đầu này mà cả ta và nàng đều không thoát khỏi tử tội!!”

“Nhưng mà…”

“Trước mắt cứ chờ khi Mộ Hoan khỏi hẳn bệnh đã.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dịu dàng vuốt ve gương mặt kiều hương, ôn giọng nói: “Đừng lo, ta không để nha đầu đó chịu ủy khuất, nàng cũng không cần ngày ngày sầu mi khổ kiếm.”

“Thần thiếp rất sợ, điện hạ…” Mộ Tước kiềm không được nước mắt mà thất thanh khóc: “Thần thiếp chỉ có mỗi một muội muội này, cả đời chỉ mong nha đầu có thể khoái khoái hoạt hoạt vô tư vô lo. Thế mà mọi chuyện giờ đây lại phát sinh thế này, đồn đãi ra ngoài sợ rằng không ai muốn lấy nha đầu nữa, lúc đó Hoan nhi phải sống thế nào đây?”

“Bản vương biết nàng lo lắng cho nha đầu, nhưng bản vương cũng không thể làm gì khác hơn, ở vị trí của ta sẽ hiểu thế nào là thân bất do kỷ. Vì nghiệp lớn trước mắt chúng ta cứ hòa hoãn một thời gian, đợi Ngạc lập thê nạp thiếp dứt khoát quên đi Mộ Hoan, bản vương lập tức đi tìm Hân vương nói rõ. Dù sao Mộ Hoan vẫn còn rất trẻ, đợi thêm ba năm đủ mười sáu gả đi vừa vặn thích hợp, nàng thấy thế nào?”

Mộ Tước thoáng ngập ngừng, đầu cúi xuống nhìn mũi giày suy nghĩ rất lâu mới trả lời câu hỏi của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.

“Lỡ như phía Hân vương không muốn lấy nữa thì phải làm sao?”

“Sẽ không. Khi nãy ta có gặp Hân, nàng nói nàng từng gặp qua Mộ Hoan một lần, cảm thấy tiểu nha đầu rất thú vị có thể cưới về nhà càng thêm viên mãn. Ta có mời bốc sư xem thử, hắn cũng nói bát tự niên canh của hai người không có xung đột, sống chung hai ba năm sẽ kim ngọc mãn đường tôn tử đầy nhà.”

“Trong phủ đệ Hân vương có không ít mỹ nhân gia thế hiển hách, nếu như bọn họ ở phía sau đặt điều nói gì đó khiến Hân vương đổi ý, lúc đó Hoan nhi muốn gả đi cũng khó khăn.”

“Yên tâm, Hân là người rất có lý trí, không tự dưng lại nghe theo mấy lời xúi giục của đám phi tử ngu ngốc kia. Tước nhi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ta nói là sẽ làm được, tuyệt không để nàng phải thất vọng.”

“Điện hạ…” Mộ Tước hai mắt hoen đỏ, run run ôm lấy A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, ra sức ghì chặt vòng tay che giấu nội tâm rối loạn: “Thần thiếp chỉ vì quá lo lắng nên mới cả gan chất vấn điện hạ, mong điện hạ tha thứ tội thiếp.”

“Nàng thân mang tội còn cố ý ôm chặt ta như vậy, bảo ta làm sao trừng phạt nàng, hửm?”

Mộ Tước ngẩng đầu lên, mặt ngọc đoan chính phiếm hồng, lí nhí thỏ thẻ: “Điện hạ muốn phạt thần thiếp thật sao?”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn âm thầm hít một ngụm lãnh khí, kiều hương như vậy bảo nàng làm sao nặng tay trừng phạt?

“Hảo, được rồi, ta thua nàng. Lần sau nếu còn như hôm nay nghi ngờ ta, ta nhất định sẽ thẳng tay trừng trị tuyệt không khoan hồng.”

“Thần thiếp minh bạch.”

“Không nói chuyện này nữa.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bắt lấy eo nhỏ của ái phi dìu nàng cùng mình đi về phía trường kỷ song song ngồi xuống. Mộ Tước ngoan ngoãn ngồi cạnh tựa đầu vào vai điện hạ, lắng nghe nhịp đập con tim từ lồng ngực ấm nóng kia phát ra.

Thích những lúc như thế này, thật an bình.

“Mấy ngày trước Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bị phạt giam lỏng ở Lâm Hà Biệt Viện, hôm nay chính phi chi vị bị bỏ trống, ta tính thế này nàng nghe thử xem có được hay không.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dừng lại một chốc để sắp xếp từ ngữ: “Thế này, nàng sau này tiếp nhận vị trí chính phi, riêng phần Cách Nhĩ Tạ Bố Âm sẽ giải quyết sau khi được tha tội.”

“Chính phi chi vị chỉ dành cho omega Lang tộc, thế này thì không hợp phép tắc lắm. Với lại trong phủ không phải chỉ có mình thần thiếp là trắc phi, nếu ngài cứ thế giao cho thần thiếp sợ rằng sẽ có dị nghị.”

“Nàng suy nghĩ nhiều quá rồi, dù sao mọi chuyện trong phủ ta đều giao cho nàng lo liệu, nếu nàng ưng thuận vị trí chính phi ta lập tức giao cho nàng.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dừng lại một chút, thâm tình nhìn nàng: “Cứ cho là ta ích kỷ đi, lời hứa năm đó cho nàng danh phận nhiều năm qua chưa hoàn thành còn khiến nàng chịu nhiều thiệt thòi. Lần này coi như nàng vì ta, khi nàng ngồi được lên chính phi chi vị ta có thể lập con chúng ta làm trưởng tử tiếp nhận vị trí Đồng vương của ta.”

“Cái kia…” Mộ Tước thoáng chần chờ, lưu luyến nắm lấy bàn tay của nàng: “Thần thiếp sợ mình không cáng đáng nổi khiến điện hạ thất vọng. Điện hạ ngài cũng biết thần thiếp thân phận thấp hèn, có thể trở thành người bầu bạn bên cạnh ngài đã là phúc đức tích từ kiếp trước. Thần thiếp cũng chẳng dám mong gì hơn, ở phía sau giúp đỡ ngài sinh thật nhiều oa oa, cùng nhau sống đến bạch đầu giai lão đã quá đủ rồi.”

“Tước nhi, ta hiểu nàng đang nghĩ gì.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vươn tay ôm lấy vai nàng, thâm tình rót từng lời mật ngọt: “Ta không chỉ đơn giản cho nàng một danh phận mà là cho nàng cả một lời hứa hẹn về tương lai sau này. Chỉ cần bản vương ngồi lên được ngôi vị cửu ngũ chí tôn thì hậu vị ngay lập tức thuộc về nàng, Tước nhi, ta đối nàng tâm tư bất di bất dịch càng yêu càng nhiều nguyện bất phân ly.”

“Điện hạ…” Mộ Tước hai mắt ướt nước lại kiên cường không khóc: “Nếu vậy cung kính không bằng tòng mệnh, thần thiếp nguyện ý cùng ngài bầu bạn suốt cả cuộc đời này.”

“Hảo, phải như vậy chứ.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hài lòng gật đầu, cười nói: “Nàng cứ việc xử lý sự vụ trong phủ, ta sẽ chọn ngày hoàng đạo thăng nàng lên làm chính thất phi tử.”

“Tạ điện hạ ân sủng.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đích thân đỡ ái phi, nửa trêu chọc nửa than phiền: “Là lão phu thê rồi còn cần câu nệ như vậy hay sao?”

Mộ Tước ngượng ngùng cười: “Ngài không nói thần thiếp còn ngỡ mới hôm qua mặc giá y gả cho ngài nữa.”

“Nàng nói ta mới để ý, chúng ta thành thân lâu như vậy rồi sao nàng vẫn chưa sinh cho ta một đứa nhỏ nào?”

Mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên, thẹn thùng tố cáo: “Còn không phải do ngài chính sự bận rộn bỏ bê thần thiếp? Hơn nửa tháng chinh chiến phương xa không về, hại thần thiếp lo lắng muốn chết, còn sợ đao kiếm vô tình tổn thương đến ngài.”

“Thời gian sắp tới có thể an tĩnh được một chút, ái phi nàng nói xem nên làm thế nào?”

Đối với loại sự tình này có omega nào không ngượng ngùng, Mộ Tước cúi đầu vò vò tay áo, lí nhí đáp: “Thần thiếp nguyện ý nghe theo phân phó của điện hạ.”

“Chọn ngày không bằng hôm nay, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi.”

Không để Mộ Tước kịp trả lời, đại hôi lang háo sắc mặt dày ngay lập tức nhào đến âu yếm tiểu kiều hương~

================

Trời trong nắng đẹp, mây trắng lãng đãng thả mình trôi trên bầu trời ngập nắng xuân ấm áp. Bách hoa tề phóng, điểu tước quy tụ ca hát không ngừng. Hạm đạm tố sắc nở rộ trên mặt hồ lấp loáng ánh sáng bạc, đôi cá chép hoa vẫy đuôi múa lượn trong làn nước mát.

Đáng tiếc cảnh đẹp như vậy không phải ai cũng có thể chiêm ngưỡng.

Mộ Hoan sốt cao, so với hai hôm trước bệnh tình còn nặng hơn. Thái y xem qua mấy lần vẫn không rõ tình trạng bệnh, thuốc thang uống đầy đủ lý nào lại không đỡ?

Mộ Tước sát bên canh chừng kiểm tra nhiệt độ, quả nhiên vẫn sốt cao, lo lắng quay sang chất vấn thái y: “Thái y đại nhân, tại sao đến giờ Hoan nhi vẫn chưa khỏi bệnh? Có phải kháng thuốc hay không?”

“Khó có khả năng đó.” Thái y vuốt vuốt chòm râu bạc, trầm mặc nhìn Mộ Hoan một lúc: “Vi thần cảm thấy vấn đề không phải ở thuốc, rất có thể là do thức ăn có vấn đề.”

“Thức ăn làm sao có vấn đề được?” Tường Liên đánh gãy lời thái y: “Mọi thứ dâng lên cho tiểu thư đều dùng trâm bạc kiểm tra, hoàn toàn không có độc.”

“Có nhiều loại độc dược không thể phát hiện được bằng trâm bạc, bất quá biểu hiệu sốt cao li bì này thật sự có vấn đề, vi thần sẽ về Thái Y Viện xem lại dược phối một lần nữa rồi sẽ báo cho nương nương kết quả.”

“Đa tạ thái y.”

Mộ Tước đứng lên đi theo phía sau thái y, nói: “Thái y đại nhân, để ta tiễn ngài một đoạn.”

“Vi thần không dám để nương nương nhọc lòng.” Thái y hiền hòa cười nói: “Ngài hiện tại thân phận bất đồng trước kia, sớm trở thành chính phi của Đồng vương phủ không cần phải quá câu nệ tiểu tiết.”

“Ta thân phận bất đồng thì sao chứ?” Mộ Tước nhìn ra sau lưng, hai mắt ướt lệ: “Cũng chẳng thể giúp muội muội ta bớt thống khổ.”

“Nương nương đừng quá thương tâm, nhị tiểu thư cát nhân thiên tướng nhất định sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này.”

“Mong được như lời thái y.”

“Nương nương, cáo từ.”

“Thái y đi thong thả.”

Nhìn theo bóng lưng thái y dần khuất sau hàng dương liễu xanh rì, lòng Mộ Tước trĩu nặng trăn trở lo âu. Bệnh tình Mộ Hoan càng ngày càng nặng uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng có tác dụng, sợ rằng nửa năm sau chưa chắc đã dưỡng hảo thân thể.

“Nương nương xin đừng quá lo lắng, nhị tiểu thư nhất định sẽ mau chóng khỏi bệnh trở lại hoạt bát như xưa.”

“Hoan nhi tính tình hiếu động ưa náo nhiệt giờ đây là nằm yên trên giường không phản ứng, bản phi thật sự rất đau lòng…” Mộ Tước chà lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào run rẩy: “Bản phi thân là tỷ tỷ lại chẳng giúp gì được cho Hoan nhi, quả thật không xứng đáng với hai chữ tỷ tỷ này.”

“Nương nương tình thâm nghĩa trọng khiến người người ngưỡng mộ, nhất định lão thiên gia sẽ phù hộ cho tiểu thư vượt qua kiếp nạn này.”

“Được rồi.”  Mộ Tước quay sang đối Tường Liên phân phó: “Ngươi ở đây trông chừng Hoan nhi, ta đến Thần Linh Miếu cầu mong Thần linh đại nhân đại phát từ bi giúp đỡ nha đầu.”

“Nương nương đi đường cẩn thận.”

“Nhớ nhắc nhở nha đầu uống thuốc rồi mới được ngủ.”

Đến cửa Mộ Tước vẫn không quên nhắc nhở Tường Liên hảo hảo chiếu cố Mộ Hoan, dù sao nàng cũng vô pháp an tâm để nha đầu đang sốt cao ở trong phòng một mình.

Ngoài trời vẫn nắng đẹp, hoa nở chim kêu vạn sự bình an.

Tường Liên nhìn theo một lúc mới quay đầu trở vào trong xem tình hình của nhị tiểu thư, như cũ sốt li bì không dứt nhiều lúc còn trăn trở đổ mồ hôi ướt hết xiêm y.

“Tiểu thư.” Tường Liên nắm lấy bàn tay nằm ngoài chăn của nàng, nhẹ nhàng xoa vuốt hai cái như dỗ dành như an ủi: “Tiểu thư đừng sợ, ngài nhất định sẽ mau chóng khỏi bệnh trở lại hoạt bát như xưa.”

“Viên… Á Viên…”

Trong mắt nổi lên nho nhỏ thất vọng, Tường Liên chậm rãi đem tay nàng đặt lại vào trong chăn, yên tĩnh đứng dậy đi chuẩn bị nước nóng thay khăn. Đem cửa đóng kín lẳng lặng xoay lưng tựa vào, hốc mắt từ lúc nào đã hoen đỏ lại vô pháp nói rõ tâm tình lúc này.

Tựa như ăn phải hoàng liên, biết rõ là rất đắng nhưng không thể nhả ra cũng vô pháp nuốt vào, chỉ có thể âm thầm chịu đựng vị đắng xâm nhập cốt tủy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.