Lam Hoàn Dạ Oanh

Chương 4




Chúc Na tới phòng giam, mới phát hiện nơi giam giữ nghi phạm được ngăn cách bằng kính chống đạn, bốn phía đều là tường, mà Tả Oanh, người từng là một vị giáo sư quan trọng của đại học Hoàn Dương đang mặc quần áo tù nhân nằm trên giường đọc sách, nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn Chúc Na vừa đi tới trước tấm kính chống đạn.

"Hi". Tả Oanh nhướng mày nhìn cô, dùng dây chun buộc tóc, ngồi trên giường đung đưa chân một cách thoải mái.

Chúc Na nhờ cảnh vệ lấy hộ chiếc ghế, ngồi trước tấm kính cẩn thận quan sát Tả Oanh, một lúc sau, cô mới lên tiếng: "Cô có biết tại sao cô vẫn còn ở đây mà chưa bị áp giải tới nhà tù để thi hành án không?"

Tả Oanh vừa cười vừa nghịch lọn tóc rủ bên tai, nàng nhạy bén nhận ra cô gái nhỏ ngồi trước mặt mình giống như một chú chim nhỏ đang sợ hãi, nàng tưởng nếu như đột nhiên thay đổi ngữ khí nói chuyện thì liệu cô gái này có khi nào giống như hôm trước sẽ bị dọa chạy mất không, "Không nói chuyện này nữa, lần này tôi tới là muốn cô giúp chúng tôi phá một vụ án, liên quan...."

"A, lẽ nào đây chính là thái độ nhờ vả người khác của cảnh sát các cô sao?"

Chúc Na vừa nói vừa lấy tài liệu nhưng bị Tả Oanh ngắt lời, cô chỉ nhìn thấy Tả Oanh dùng tay gõ nhẹ lên môi, sau đó đứng dậy, Chúc Na bị dọa bởi động tác của nàng, cô cho rằng Tả Oanh sẽ làm gì đó nhưng thật ra nàng chỉ đi tới bàn rồi ngồi xuống đối diện với Chúc Na.

"Là lãnh đạo....." Chúc Na nói, nhưng cô ngẫm lại, cách nói này có thể sẽ khiến Tả Oanh càng không hài lòng, sửa lại lời nói: "Gần đây xảy ra một vụ án, cần cô giúp đỡ, vì nó rất khó giải quyết mà cô lại là chuyên gia trong lĩnh vực này, liên quan tới đại học Hoàn Dương - là một án mạng ở ngôi trường lúc trước cô từng dạy".

"Thêm kính ngữ vào, nói đúng ra thì tôi vẫn được tính là giảng viên của cô".

(Trung Quốc từ 你 dành để chỉ chung nhưng 您 lại dùng để xưng hô thể hiện sự kính trọng, mà mình đều dịch là "cô" nên không có kính ngữ nào hết)

Tả Oanh không có ngắt lời Chúc Na, nàng đeo kính, dùng bút vẽ gì đó lên bàn.

"Cô....." Chúc Na nghe Tả Oanh nói như thế, kìm nén cơn tức giận, dùng tay day day sống mũi, hi vọng bản thân không mất đi lí trí mà làm ra những chuyện không đúng với chức nghiệp, cô chỉ có thể nói lại một lần nữa: "Gần đây có xảy ra một vụ án, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô, nó rất khó giải quyết mà cô lại là chuyên gia trong lĩnh vực này, vụ án có liên quan tới đại học Hoàn Dương – chính là một án mạng ở ngôi trường mà lúc trước cô từng giảng dạy."

"Đại học Hoàn Dương, ha". Tả Oanh cười nhẹ một cái, nhưng nàng cũng không dừng bút "Nói nghe thử".

"Bốn giờ sáng ngày hôm qua, khi nhân viên vệ sinh đang làm việc tại nhà vệ sinh của trường thì phát hiện một túi đồ màu đen, mở ra kiểm tra liền nhìn thấy một đống thịt chín, trong đó còn có cả móng tay, sau khi gọi điện báo cảnh sát thì thấy một dấu giày trong nhà vệ sinh, ngoài ra không thấy bất cứ dấu vết nào nữa".

"Trong báo cáo pháp y viết: có hơn 2000 miếng thịt, phần lớn là thịt mông và thịt lưng. Trong túi đen có đầy đủ nội tạng nhưng đầu thì không thấy. Sau khi điều tra, theo lời của giảng viên trực ban thì ba ngày trước, có một sinh viên luôn vắng mặt, cũng không liên lạc được, không rõ tung tích".

"Qua xét nghiệm DNA, thi thể bị nấu chín chính là của sinh viên mất tích từ ba ngày trước ---- Dương Văn Tịnh".

Chúc Na đọc xong tài liệu, ngẩng đầu thì thấy Tả Oanh một tay ôm mặt, nhìn chằm chằm mình với ánh mắt sắc lạnh, đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng, không kìm chế được mà nuốt nước bọt.

"Đại, đại khái là như vậy......"

Nghe câu này, Tả Oanh thu hồi ánh mắt, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, rồi quay đầu, giống như đang nói chuyện với không khí, nói: "Giết người, nấu chín, cô nghĩ hung thủ muốn làm gì?"

"Ờm......"

Chúc Na cảm thấy không thoải mái, Tả Oanh nói câu này tự nhiên như hỏi việc tối ăn gì nhưng lại mang đến cho người khác một áp lực vô hình.

"Có lẽ là phi tang." Chúc Na lặp lại lời giảng viên môn tâm lý học tội phạm khi ngồi nghe trên giảng đường.

"Haha". Tả Oanh nghe Chúc Na nói như thế đột nhiên cười to.

Bị Tả Oanh cười nhạo như vậy Chúc Na mặt đỏ bừng, cái tên khốn chết tiệt này dám cười nhạo mình!

"Đúng là phi tang thi thể". Tả Oanh cười đứng lên đi đến chỗ tấm kính, nhìn Chúc Na một cách thích thú, còn Chúc Na bị ánh mắt của nàng làm cho tức giận.

"Cô bé, nói thật với tôi đi, rằng lúc trước thành tích của cô ở đại học rất tốt."

"Cũng, cũng coi là tạm ổn."

"Cô cho là tốt hay là do người khác nói?"

"Giảng viên....."

"Ánh mắt giảng viên hướng dẫn nhìn cô có phải là dê dê không? Ông ta có thừa lúc cô mất tập trung, muốn nhìn lén hình dạng áo lót in trên áo sơ mi của cô không?"

"........."

Chúc Na cảm thấy ngứa răng, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà cô phải ở đây nhận những lời sỉ nhục của tên sát nhân này? Nhưng cô biết có camera đang ghi lại từng hành vi của cô, nếu như cô làm ra những việc không phù hợp với vị trí thẩm vấn viên thì cô sẽ nhận được đánh giá không đạt, cả cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại.

"Tôi đoán hiện giờ cô hận không thể giết tôi". Tả Oanh mím môi, sau đó quay người trở lại bàn, đưa tay vuốt vuốt mặt bàn, nói với giọng an ủi: "Ngày mai hãy quay lại đây, tâm trạng hiện tại của cô không ổn định, nếu những lần sau còn như vậy thì không cần đến gặp tôi nữa". Nghe lời này Chúc Na không biết tại sao, cô cảm thấy có cảm giác đau đớn từ tim lan tới cổ họng, như thể có một tảng đá đè lên ngực khiến cô không thở nổi, chỉ trong chốc lát, nước mắt của cô chảy ra một cách mất kiểm soát, cô không thể chịu được sự ấm ức như vậy, trong lúc hoảng loạn thu thập tài liệu, cô làm rơi tờ giấy xuống, cũng không rảnh rỗi để nhặt lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đợi đến khi Chúc Na đi rồi, Tả Oanh huýt sáo, nếu như có người có thể nghe ra được thì sẽ biết đây là một đoạn thuộc chương thứ tư trong bản giao hưởng số chín của Beethoven. Nàng lắc cổ tay theo nhịp giống như khi thẩm vấn lúc trước.

Nàng vừa thổi sáo vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng phác thảo bức chân dung trên bàn, vừa nãy lúc cô và nàng nói chuyện, đối phương không phát giác rằng nàng đã vẽ chân dung của mình bằng bút chì, bức tranh trên bàn vô cùng sống động, giống y như thật.

Mỹ trung bất túc*, đúng vậy, nàng không có vẽ mắt của đối phương.

(*nghĩa là đẹp nhưng chưa hoàn thiện, vẫn cần sửa.)

Edit: Mặc

Beta: Bò Quon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.