Lam Hoàn Dạ Oanh

Chương 17




Hôm nay trại tạm giam rất náo nhiệt, dù sao Tả Oanh cũng nghĩ như vậy, có người nói nàng được thả ra, cũng có người nói nàng bị chuyển sang trại giam thành phố, có rất nhiều cảnh sát đến cùng mình chào hỏi, nói là bản thân cần rời khỏi nhà giam.

Nàng nhớ ngày đó khi nói chuyện với vị cảnh sát kia, hình như tên là Lưu Hạo thì phải? Nàng nhớ đối phương lấy phù hiệu cảnh sát cho nàng xem, sau đó cuộc nói chuyện chủ yếu xoay quanh tiến triển của vụ nấu xác, nàng chỉ yên lặng lắng nghe, một câu cũng không chen vào, tới khi đối phương nói xong thì nàng mới hỏi:

"Ý của anh là tôi ở ngoài có thể tự do hành động?"

"Đúng vậy, Tả giáo sư, hi vọng cô có thể phối hợp điều tra án với chúng tôi...."

"Sau khi phá án xong thì sao?"

"Cái gì sau đó cơ?"

"Tôi sẽ đi đâu?"

Tả Oanh thấy Lưu Hạo rất lâu không trả lời, nàng liền biết.

Nói thật thì nàng không mong chờ bản thân sẽ được ra tù, vào cái khoảnh khắc nổ súng đó thì nàng đã biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nàng không hề nghĩ đến việc trốn tránh phán quyết của luật pháp, nhưng hiện giờ nàng lại hi vọng bản thân sẽ được ra ngoài, nguyên nhân thì chỉ có mình nàng mới rõ.

"Tả giáo sư."

Vào lúc nàng đang thất thần thì có người gọi nàng, nàng tỉnh lại nhìn thấy một tờ giấy trắng ở trước mặt.

"Đây là điều kiện, cô xem kỹ rồi kí tên đi."

Tả Oanh cầm tờ giấy lên xem, điều kiện liên quan tới thân phận đặc biệt của nàng và bởi vì tình hình phức tạp nên cảnh sát trưởng bảo lãnh cho nàng được tạm tha trong thời gian ngắn.

Xét về mức độ nghiêm trọng tình tiết phạm tội của mình, phía cuối còn bổ sung một câu:

"Nếu phạm nhân gây ra thương vong và các hành vi xấu khác trong thời gian tạm ngừng thi hành án, cảnh sát có thể bắn để bảo vệ quyền lợi của chính mình."

Câu này rõ ràng là viết cho Tả Oanh.

Tả Oanh dùng tay chạm vào môi dưới, cầm bút ký tên rồi in dấu vân tay lên, nàng cười đưa tờ giấy cho cảnh vệ, cảnh vệ cầm tờ giấy liền rời đi, nửa tiếng sau có mấy cảnh vệ cầm súng theo tư thế quân đội đi tới cửa phòng giam của Tả Oanh.

Cảnh sát trưởng mở cửa cho nàng, đưa cho nàng một bộ quần áo, chính là quần áo của nàng, cảnh sát chắc chắn là đã tới nhà của mình để kiểm tra, thật là tri kỉ nha.

"Tả giáo sư, ngài thay quần áo xong chúng tôi sẽ đưa ngài tới hiện trường, còn cái này..." Cảnh sát trưởng đưa cho Tả Oanh một thứ đồ chơi màu trắng.

"Đây là mặt nạ, lúc tới đó hãy đeo lên, bởi vì thân phận của ngài rất mẫn cảm, lúc không có người có thể tháo xuống."

"Được"

Tả Oanh rất nhanh thay xong quần áo đi ra, nàng mặc áo phông xanh quần đen, lúc thay đồ trong nhà vệ sinh mới nhận ra đây là quần áo ngủ của bản thân, thật làm người khác buồn cười.

Hai cảnh sát cầm súng lục đi trước dẫn đường, ra khỏi phòng giam, được đứng dưới ánh mặt trời khiến Tả Oanh cảm thấy chưa thích ứng được, đã rất lâu nàng không bước ra khỏi phòng giam, hoạt động chỉ có trong mười mấy mét vuông, đột nhiên tới chỗ rộng rãi như vậy khiến nàng cảm thấy choáng váng.

Nàng ngồi trong xe, hai bên có hai cảnh sát, nàng bị bắt ngồi giữa, cũng may là nàng gầy có thể tránh tiếp xúc thân thể.

Xe chạy một mạch rất nhanh đã tới đích, Tả Oanh xuống xe thông qua mắt của mặt nạ nhìn nơi mà cô từng dạy học, nàng đã bao lâu không quay lại đây rồi? Thời gian không dài cũng không ngắn.

Một số sinh viên lên xuống cầu thang tò mò nhìn nàng, nhưng dẫu sao là đeo mặt nạ, cho dù có kì quái cũng không nhận ra nàng là Tả Oanh.

Trước khi bị bắt, Tả Oanh nhận được sự kính yêu của tất cả sinh viên, dạy dỗ giáo dục, học trò của nàng ở khắp nơi trên thế giới. Bất luận là mấy khoá trước hay vẫn chưa tới học ở đại học Hoàn Dương, đều biết sự tích về nàng, giờ trên người mang thêm mạng sống của hơn hai mươi người bị giết lại càng khiến thân phận nàng trở nên thần bí, càng thu hút sự tò mò của người khác.

Trong tù trừ nhận được luận văn ra, nàng còn nhận được những bức thư tình kẹp trong luận văn, thường nàng sẽ cười để lại bức thư coi như chưa thấy gì.

Bởi vì nàng quá nổi tiếng, có thể hiểu rõ phương pháp bảo mình đeo mặt nạ của Lưu Hạo

"Tả giáo sư, tới rồi, chính là chỗ này."

Tả Oanh dừng bước, nhìn thấy giảng đường quen thuộc, trong lòng bất ngờ có dự cảm không lành.

Edit: Mặc

Beta: Bò Quon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.