Lam Hoàn Dạ Oanh

Chương 15




Không ngờ trên đường trời mưa tầm tã, con đường tới đại học Hoàn Dương mưa trắng xóa Chúc Na sợ đâm phải người khác không còn cách nào khác chỉ có thể giảm tốc độ làm chậm trễ thời gian.

Đợi tới khi cô đến được đại học Hoàn Dương thì tòa giảng đường của đại học Hoàn Dương đã hoàn toàn bị phong tỏa bởi những sợi dây màu vàng, Lưu Hạo mặc áo mưa đứng ở hiện trường chỉ huy, Chúc Na đi về hướng anh ta, mặc dù cầm ô nhưng cả người cô vẫn ướt như chuột lụt.

"Chúc Na, sao giờ cô mới tới?"

"Mưa to quá, xin lỗi."

"Sự việc ngày càng khó khăn rồi. Lưu Hạo cau mày châm điếu thuốc.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Chúc Na gập ô lại, "Tôi nghe anh nói là phát hiện thi thể thứ hai."

"Đúng vậy nhưng lần này còn tìm thấy cả đầu của Dương Văn Tĩnh."

"Trời ạ..." Chúc Na không thể không hét lên trong vô thức.

"Khi phát hiện thì đầu của Dương Văn Tĩnh đã bốc mùi hôi thối, hai tròng mắt đã bị móc mất, mặc dù trên đầu có rất nhiều dấu vết bị đông lạnh nhưng với thời tiết mưa to gió lớn như hiện nay, thi thể rất dễ bị biến chất.

"Thi thể còn lại là ai?"

"Việc điều tra người mất tích vẫn đang điều tra, vẫn chưa có kết quả."Lưu Hạo rít một hơi thuốc rồi ném tàn thuốc xuống đất dẫm mạnh một cái, nói:"Thi thể có ngực không có gì hoài nghi chính là một phụ nữ."

"Cũng nấu chín giống như trước sao?"

"Đúng, nhưng thi thể này..."

"Sao?"

Lưu Hạo trầm ngâm một lúc, anh không biết có nên nói với Chúc Na hay không.

"Sao vậy? Anh nói mau đi!" Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của Lưu Hạo, Chúc Na sốt ruột thúc giục.

"Hung thủ ra tay tàn ác hơn trước, không chỉ nấu chín xác mà còn rắc cả gia vị..."

"Gia vị gì?" Chúc Na càng nghe càng thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Hạt tiêu, ớt, tỏi băm, giống như nấu một món ăn vậy."

"Thi thể có phải cũng không hoàn chỉnh?" Chúc Na nghĩ tới nhận xét của Tả Oanh.

"Nếu hung thủ làm như vậy thì rất dễ bị tìm thấy, các cô chỉ cần tìm tên sát nhân biến thái có mối hận sâu sắc với nữ sinh này là được rồi."

"Không có, pháp y đang khám nghiệm tử thi, vẫn phải chờ kết quả."

"Có thể dẫn tôi đi xem nơi phát hiện ra thi thể không?"

"Tiểu Trương!"

Lưu Hạo hét lên với một thanh niên đang chụp ảnh và thu thập chứng cứ cách đó không xa, thanh niên này bỏ công việc xuống, chạy về phía Chúc Na và Lưu Hạo trong tư thế quân nhân.

"Có chuyện gì sao? Tiền bối."

"Đây là Chúc Na, một chuyên gia của bộ phận thẩm vấn, người đã giúp chúng tôi phá án. Hãy đưa cô ấy đến hiện trường vụ án để xem xét."

"A, vâng ạ."

Chúc Na đi theo Tiểu Trương lên tầng ba của giảng đường, tất cả phòng học đều trống không, xảy ra sự việc lớn như vậy đương nhiên việc dạy học toàn trường sẽ dừng lại, nếu không việc này từ trong miệng sinh viên truyền ra, một truyền mười, mười truyền trăm không biết sẽ thành như thế nào nữa.

Rẽ vào góc rồi đi thẳng, Tiểu Trương dừng bước, Chúc Na ngẩng đầu lên nhìn là nhà vệ sinh nữ.

"Thi thể lúc đó là do một nữ sinh phát hiện, bộ phận cơ thể được đựng trong túi nilon đen, đặt ở đây." Tiểu Trương chỉ về vị trí được đánh dấu đỏ trên cửa nhà vệ sinh, Chúc Na đeo găng tay rồi đi vào, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong đã được xử lý xong rồi, nơi tìm thấy bộ phận thi thể ban đầu được khoanh bằng phấn trắng.

"Làm sao mà nữ sinh kia biết trong túi là thi thể?"

"Bởi đầu của nạn nhân bị lộ ra ngoài vì thế bạn học kia hoảng sợ báo cảnh sát."

Chúc Na có thể tưởng tượng ra cảnh đó, thật sự đau lòng cho cô gái đó, nhất định sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.

Ngoài những lý do này, Chúc Na đi vòng quanh trong nhà vệ sinh, đối diện là nhà vệ sinh nam, nếu như hung thủ là nam, đi vào nhà vệ sinh nữ nhất định sẽ bị phát hiện, chẳng nhẽ là nữ sao?

Xung quanh đã được kiểm tra hết, trên đất cũng không lưu lại dấu vết, bởi vì nhà vệ sinh có rất nhiều sinh viên ra vào, cho dù có dấu chân thì cũng không phân biệt được.

"Còn chỗ đáng nghi nào không?"

"Tạm thời thì không có phát hiện gì, bởi vì hiện trường bị phá hoại hai lần, thậm chí không lấy được dấu vân tay."

Hung thủ gây án nhất định có đeo găng tay, đây không phải điểm quan trọng. Chúc Na nghĩ như vậy.

Nên làm như thế nào? Chúc Na càng nghĩ càng lo lắng, sự việc phát sinh lần lượt giống như những gì Tả Oanh nói.

Là vậy, cô lại nghĩ tới gương mặt của Tả Oanh.

Edit: Mặc

Beta: Bò Quon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.