Lam Hoàn Dạ Oanh

Chương 1




"Tại sao cô lại giết bọn họ?"

Chúc Na là một chuyên gia thẩm vấn, cô nhìn người phụ nữ đang cúi mặt, ngồi đối diện mình, đọc câu hỏi đã được chuẩn bị từ trước, tuy nhiên đối phương lại lề mề không chịu trả lời, giống như là chỉ có một mình nàng ở trong phòng vậy, chỉ vài giây mà Chúc Na cho rằng người phụ nữ kia đã ngủ rồi.

Người phụ nữ này chính là tội phạm nghiêm trọng, sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn, nàng sẽ được đưa đến nhà tù cấp thành phố dành cho phạm nhân hình sự, nơi nàng sẽ dành phần đời còn lại của mình ở đó. Chúc Na cảm thấy phán quyết tại Tòa án rất kỳ lạ, nàng không trực tiếp nhận án tử hình mà thay vào đó là 9 án tù chung thân, khoảng hơn hai trăm năm bị giam giữ.

Hơn hai trăm năm, đừng nói là chết rồi, không chừng nàng cũng đã hóa thành cát bụi, Chúc Na tuy cảm thấy phán quyết này có chút lạ lùng, nhưng không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy đối phương xứng đáng nhận án phạt như vậy, kẻ sát nhân tàn bạo nhất nên ngồi tù suốt đời, nếu trực tiếp tử hình thì thật quá nhân từ với nàng rồi.

Tả Oanh, năm nay 32 tuổi, là một giáo sư đại học được kính trọng tại Đại học Hoàn Dương, cô bị bắt vì đã bắn chết hơn 20 người bằng một khẩu súng lục tự chế trên đường. Sau đó, bị lực lượng cảnh sát bắt giữ, khi bị bắn, nàng còn có thể nở một nụ cười hết sức kì quặc với những phóng viên, nụ cười đó đã được camera ghi lại, ngày hôm sau nàng trở thành chủ đề nóng nhất trên các bản tin.

"Giáo sư Tả Oanh của Đại học Hoàn Dương đã bắn chết hơn 20 người trên phố Thường Đức!"

"Đó là sự thất bại của giáo dục đại học hay nhân cách phản xã hội tiềm ẩn? Giáo sư của Đại học Hoàn Dương thực sự đã làm một điều điên rồ như vậy."

"Kẻ sát nhân Tả Oanh, nỗi xấu hổ của Đại học Hoàn Dương!"

Trước khi phạm tội, Tả Oanh là giáo sư triết học và là giảng viên khoa học kỹ thuật hình sự của trường đại học Hoàn Dương, không chỉ trong mắt học sinh, nàng luôn là một gia sư nghiêm khắc và là giảng viên có kiến thức sâu rộng, mà các đồng nghiệp cũng đánh giá nàng rất cao, vì vậy mọi người căn bản không nghĩ rằng nàng sẽ là một tội phạm giết người, khi sự việc xảy ra, các sinh viên thận chí còn tự thành lập một đội phòng vệ để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của Tả Oanh. Nhưng việc Tả Oanh giết người là không thể chối cãi, camera bên đường đã ghi lại được hình ảnh Tả Oanh xả súng.

"Cô ấy có thể bị dụ dỗ hoặc thôi miên mới có thể làm điều đó. Tôi tin rằng cô ấy vô tội". Một trong những học sinh của Tả Oanh đã nói điều này khi đối diện với máy quay của phóng viên.

"Tình hình hiện tại đối với cô ấy có thể nói là có lợi, không chừng, ở trong tù cô ấy biểu hiện tốt sẽ được giảm án. Nếu đúng như vậy, đây là một lỗ hổng lớn trong hệ thống tư pháp của nước ta. " Những người phản đối cũng nói lên quan điểm của mình.

Không cần biết tình huống tốt như thế nào, hiện nay đương sự đang ngồi trước mặt cô, cúi đầu, tay bị còng và trói vào bàn.

Thành thật mà nói, Chúc Na thực sự có chút sợ hãi khi đối mặt với những tên tội phạm như vậy, đặc biệt là khi cô nhìn thấy dòng chữ in hoa "CHUYÊN GIA KHOA HỌC VÀ CÔNG NGHỆ HÌNH SỰ" được viết trên hồ sơ, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới khi còn học đại học cô đã chọn lớp tự chọn này, nhưng vì một số lí do nên cô không thể đến lớp. Người ta nói rằng lúc đó có giảng viên từ Đại học Hoàn Dương đến giao lưu, có thể giảng viên đó là Tả Oanh, người bây giờ đang ngồi trước mặt cô!

Thật khủng khiếp, suýt chút nữa cô đã trở thành học trò của tên sát nhân này, ngoài ra cô cũng không muốn tiếp xúc với những tên tội phạm có chỉ số IQ cao, vì xét từ mọi góc độ, cô sẽ gặp bất lợi, áp lực tâm lý đặc biệt lớn.

"Tại sao cô lại giết bọn họ?"

Chúc Na hồi tưởng lại mọi việc lặp lại câu hỏi lần nữa, lần này Chúc Na nhìn thấy bàn tay trái đặt trên bàn của nàng khẽ động.

"Giáo sư Tả Oanh yêu cầu cô tích cực hợp tác".

"......"

Nghe thấy lời nói của Chúc Na, Tả Oanh chậm rãi ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn cô.

Cái này -----

Chúc Na nhìn mặt nàng do dự nửa giây, một giọt mồ hôi chảy dài trên thái dương. Khuôn mặt của một kẻ giết người đâu? Không chỉ có vẻ ngoài ôn hòa, khuôn mặt xinh đẹp, khác xa với ảnh chụp trên hồ sơ, khóe miệng khẽ nhếch. Tựa như giây tiếp theo nàng sẽ nhẹ nhàng phát ra giọng nói mê người, ánh sáng trong đôi mắt ấy giống như mặt hồ lấp lánh, mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.

Ánh mắt của nàng chuyển từ hướng khác rồi tập trung lên người Chúc Na, giống như đang xác nhận lại người vừa nói chuyện, giây tiếp theo, nàng cúi gằm mặt xuống cười như không cười nhìn Chúc Na, giọng nói rất dịu dàng. Nếu không phải Chúc Na tập trung, cô nhất định sẽ giống như những sinh viên đại học kia nghĩ rằng người phụ nữ này làm sao có thể là kẻ sát nhân được.

"Tôi quả thực là có lý do để giết bọn họ. Sao? Cô có muốn nghe không?"

Edit: Mặc

Beta: Bò quon


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.