Kỳ Nhân

Chương 16 : Truyền thuyết (3)




Sau khi viện quân băng qua Yến Châu tiến về Trung Châu, yêu tộc đại quân nhất thời bị đánh cho choáng váng.

Nhưng một sự kiện bất ngờ xảy ra, Lôi Doanh sau khi dùng thời gian ngắn đánh xuống Bắc Man Châu bắt đầu chỉa mũi giáo của mình về Trung Châu.

Hắn dùng thời gian ngắn nhất tập kết quân đội xuôi nam trợ giúp yêu tộc chống lại đại quân tu sĩ.

Đến lúc này mọi người mới hoảng sợ, hóa ra Lôi Doanh vì tiêu diệt bọn hắn mà không ngần ngại bắt tay với yêu tộc chống lại nhân tộc.

Cừu nhân gặp mặt vô cùng đỏ mắt, chỉ trong một năm hai phe đã tiến hành hơn trăm lần giao chiến với chiến trường kéo dài vạn dặm từ đồng bằng, rừng rậm đến đồi núi. Trong hai trăm năm tiếp theo, một hồi tiêu hao chiến lại bắt đầu. Từng thế hệ tu sĩ mau chóng trưởng thành và phát triển, nối tiếp tiền nhân viết lên câu truyện của mình. Nhưng cho dù vậy, liên quân giữa các thế lực vẫn không thể đánh bại yêu tộc và Lôi Doanh.

Chiến tranh cứ kéo dài tựa như không hề có hồi kết. Tu sĩ chết đi lấy trăm vạn mà tính, yêu thú chết đi lấy ngàn vạn đong, bị liên ngụy phàm nhân và phổ thông dã thú cơ bản là không thể ước lượng được.

Chẳng mấy chốc đâu đâu cũng có xác chết, những tảng đá nhiễm huyết trong thời gian dài đã chuyển sang màu nâu, những dòng sông bốc mùi bởi thi thể thối rữa đã không còn sinh vật sống

Rồi thời cơ phá cục đã đến!

Long tộc dẫn đầu thủy yêu thành công đánh cỡ tuyến phòng thủ cuối cùng của tu sĩ, chiếm trọn Vô Tận Hải đồng thời tuyển binh chuẩn bị tiến nhập chiến trường trên đất liền.

(Vô Tận Hải bao bọc lấy cửu châu. Nếu hình dung tất cả lục địa trên Trái Đất dồn về một phía thì sẽ xuất hiện duy nhất một đại dương. Tương tự trong truyện thì đại dương đó là Vô Tận Hải)

Các cao tầng của nhân tộc biết không thể tiếp tục kéo dài liền tiến quân một đường bất chấp thương vong công thẳng vào đại bản doanh của yêu tộc và Lôi Doanh.

Cái bọn hắn không biết là Lôi Doanh trải qua một thời gian dài chinh chiến đã trưởng thành thần tốc, trở thành một tu sĩ Độ Kiếp như bọn hắn.

Hủy diệt và sinh cơ ý cảnh mà Lôi Doanh dung nhập vào công pháp của mình khiến sức chiến đấu của hắn vượt qua vô số đại năng lâu năm. Vào trận chiến cuối cùng hắn đã dùng sức một người đánh thắng bảy đại năng đương thời của nhân tộc, dùng nắm đấm của mình đập chết bốn Độ Kiếp đại năng của Lâm gia, được công nhận là thiên hạ đệ nhất.

Đại Lương quân thần hoảng sợ chạy về Yến Châu không dám ló đầu.

Thừa thắng xông lên, yêu tộc đại quân tổ chức truy kích nhân tộc hơn vạn dặm nhưng lại bị Vũ gia của Nam Hoàng Châu và Vô Cực Tông của Đông Phù Châu phản sát khiến tổn thất hơn nửa.

Đây cũng là trận chiến cuối cùng chấm dứt nhân yêu đại chiến lần hai. Một hòa ước mới được ký kết, trật tự mới được hình thành.

Nhân tộc chỉ còn kiểm soát Đông Phù Châu, Nam Hoàng Châu, Yến Châu và Trung Châu. Trong đó Lâm gia tuy là lạc đà gầy nhưng vẫn hơn ngựa béo, còn lại đủ thực lực chiếm giữ Yến Châu nhỏ nhất rồi đổi tên thành Thiên Châu, tái xây dựng vương triều. Tu sĩ tại Tây Huyền Châu chính thức chơi xong biến nơi này trở nên hẻo lánh.

Yêu tộc vẫn kiểm soát Yêu Vực, bọn hắn tự nhận thực lực sau khi bị phản sát không còn đủ mạnh để nắm lấy Trung Châu nên nhất quyết nhường ra mưu cầu nhiều lợi ích hơn.

Lôi Doanh dẫn những người theo mình về tái thiết Bắc Man Châu, được người đời xưng là Bắc Man Vương. Với những cải cách và cai trị thích đáng, dân số tại đây bắt đầu khôi phục. Do thời gian dài chiến đấu cùng nhau nên quan hệ giữa bọn hắn và yêu tộc rất thân thiết, đến tận ngày nay yêu thú đi lại trên Bắc Man Châu là chuyện cực kỳ bình thường.

Nhức cả trứng nhất là Long tộc ở Vô Tận Hải sau chiến tranh thì nhất quyết không trở về Yêu Vực mà tuyên bố tách riêng, cùng vô số yêu thú tộc đàn tại hải vực tiến hành cai trị.

Không biết qua bao lâu, thế lực khắp nơi dần dần hồi phục. Tu đạo lại một lần nữa hưng thịnh. Quan hệ giữa các bên cũng không còn quá căng thẳng (trừ Ma Vực), cùng với giao thương được mở ra, thời kỳ thượng cổ chấm dứt.

Đóng lại cổ thư, thanh niên lấy ra một mảnh vỡ bắt đầu chăm chú quan sát. Mảnh vỡ này được cấu thành từ vật liệu tựa giống với bạch ngọc, phía trên không hề có tì vết. Nếu tập trung tinh thần vào mảnh vỡ quá lâu thì bản thân sẽ có cảm giác bị hút vào.

- “Gặp qua Thái thượng trưởng lão”

Một người đàn ông trung niên bước tới. Âm thanh vừa rồi chính là hắn phát ra.

- “Mọi thứ chuẩn bị thế nào?” thanh niên mở miệng hỏi, mắt vẫn tập trung vào mảnh vỡ

- “Tu sĩ Tây Huyền Châu dồng ý hợp tác. Sát trận cũng sắp hoàn tất, chỉ cần vài năm nữa là chúng ta sẽ thu thập đủ vật liệu.”

- “Còn đám yêu thú bên kia?”

- “Dựa vào thám tử hồi báo thì yêu thú vẫn đang tập trung lực lượng tại trung tâm Hoành Đoạn sơn mạch. Vài năm trước Hắc Dực Bức Vương có thử thăm dò nhưng bị chúng ta phục kích mất mạng.”

- "Ngươi chắc hẳn rất băng khoăn về mệnh lệnh của ta những năm này đi.” Không đợi trung niên nam tử chối bỏ, thanh niên nhấc lên mảnh vỡ tiếp tục nói, “Tất cả hành động của chúng ta chính là vì mảnh ngọc này, hay đúng ra là một phần khác của nó”

- “Không biết đây là thần vật gì để ngài nhọc lòng?”

- “Cổ thư về truyền thuyết của Cửu Châu đại lục tuy bị thiếu rất nhiều từ thời viễn cổ nhưng chắc ngươi không xa lạ với Thiên Đạo chứ”

- “Ý ngài là…”

- “Đây chính là một mảnh của Thiên Đạo”

- “Không thể nào! Chẳng phải thứ đó đã bị hủy trong tay Nhân Tổ?”

Tin tức vừa nhận được như một đạo kinh lôi khiến tu vi Đại Thừa trung niên tâm thần rung động nhất thời không để ý đến vai vế.

Đến lúc hắn nhận ra mình thất lễ muốn cuối người nhận tội thì giọng thanh niên vang lên:

- “Tại đây chỉ có hai người, ta với ngươi không cần phải để ý chút lễ tiết này.” Dừng lại một chút, hắn tiếp tục: “Chuyện này ta cũng biết được từ bí văn do lão tổ để lại.”

- “Hữu Khuyết, ngươi làm người luận tâm tính, nghị lực hay thiên phú đều là nhất giai, có một số chuyện ngươi cũng nên biết. Những chuyện ta sắp kể sau đây chỉ có ngươi, ta và các hộ tông trưởng lão là được biết, sau này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, không chỉ mang lại họa diệt tông.”

- “Đệ tử hiểu được”

- “Cuối thời kỳ viễn cổ, tại lúc Thiên Đạo bị thương tổn, rất nhiều tinh hoa của nó đã bị lãng phí qua vết nứt cộng với việc Nhân Tổ bất chấp hậu quả phát động ba lần công kích đã khiến linh bảo này tổn thương nặng nề. Chính vì lý do này mà các mảnh vỡ của nó sau khi nổ tung không còn khả năng biến thành bí cảnh mà thành các mảnh vỡ khác nhau.

Khai quốc hoàng đế của nhà Lương là Lâm Hàn Phong cũng nhờ đạt được một mảnh vỡ Thiên Đạo mà tiến hành ngộ đạo tiến vào Độ Kiếp. Tổ sư khai phái cũng chính là sư phụ của ta Thất Thải Chân Nhân sau khi phát hiện bí mật này trong một dịp tình cờ đã luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hoàng thất nhà Lương.

Sau khi hợp sức với sáu đại năng khác đánh với Bắc Man Vương, hắn giả vờ trọng thương nhưng thực chất dùng thần thông ẩn mình theo dõi hoàng thất dị động.

Quả nhiên, đám cáo già rút lui về Thiên Châu chỉ là để thu hút chú ý. Yêu tộc không rõ vì sao biết được chuyện mảnh vỡ nên tham lam đuổi theo, tức thì trúng chiêu. Trong lúc đó, một nhánh khác được chỉ thị chạy về hẻo lánh Tây Huyền Châu mang theo mảnh vỡ thiên đạo chờ mọi việc lắng xuống lại tìm đường trở về.

Trên đường truy kích tổ sư phát hiện tại phụ cận cũng có kẻ có chung ý định với mình, đó là một đầu bạch sắc giao long. Nhóm người Lâm gia dù gì cũng là một khối xương cứng nên cả hai quyết định hợp tác chia đều mảnh vỡ.

Nhưng vào lúc giết chết tên Độ kiếp thủ hộ mảnh vỡ, tham niệm cả hai đều nổi lên, thế là gần như cùng lúc xuất thủ đánh lén đồng bạn mình. Lại một hồi dằn co diễn ra. Mảnh vỡ Thiên Đạo từng chịu đựng vô số thương tổn tại viễn cổ thời kỳ cộng thêm với việc Thiên Đạo không phải là vũ khí trực diện chém giết, vật liệu cấu thành cũng không phải cực phẩm cứng rắn, nào còn sức chịu thêm hai vị Độ Kiếp dày vò nên cuối cùng nứt làm hai.

Chiến đấu kết thúc, bạch sắc giao long bị mất một mắt, chịu đau mang theo một mảnh vỡ chạy vào Hoành Đoạn sơn mạch. Tổ sư cũng không khá hơn, sau khi đoạt được một phần mảnh vỡ do trọng thương nên sáng lập Thải Huyền tông tại phụ cận đã tọa hóa không lâu sau. Trước khi chết người có một di chỉ là đệ tử đời sau phải luôn nhìn chằm chằm Hoành Đoạn sơn mạch để đoạt lại mảnh vỡ còn lại từ giao long.

- “Nhưng chuyện đã lâu như vậy, làm sao ngài biết giao long vẫn còn tại?”

- “Tổ sư khi ấy đã lợi dụng một khoảng khắc đánh lên truy hồn thuật pháp vào giao long. Ta có thể cam đoan những năm này sau khi biết động thái của chúng ta nó vẫn không rời đi. Dù sao chúng ta muốn mảnh vỡ của nó thì nó cớ gì không đánh chủ ý lên mảnh vỡ của chúng ta a.”

- “Vậy chuyến này có quá nguy hiểm không? Đối thủ của chúng ta là một con giao long từ thời thượng cổ, đệ tử lo lắng chúng ta có thể lật thuyền trong mương.”

- “Chớ lo, sát trận do ta bỏ thời gian nghiên cứu cũng không phải dễ phá như vậy. Cứ chiếu theo kế hoạch mà thực hiện.”

- “Đệ tử tuân chỉ”

Sau khi Hữu Khuyết tông chủ rời đi, thanh niên vẫn xếp bằng nhìn vào mảnh vỡ trong tay lẩm bẩm, thanh âm nhẹ nhàng như đang thì thầm với tình nhân:

- “Thiên Đạo a Thiên Đạo, thật là một cám dỗ chết người. Bắc Man Vương, Long Vương, Chuyển Luân Vương, Vũ thị, Vô Cực Tông… thật là phức tạp nha.”

Cách đó không biết bao nhiêu dặm, tại trung tâm Hoành Đoạn sơn mạch.

Tại rừng cây tồn tại một khoảng đất trống, ở giữa mảnh đất chính là một hồ nước. Nhưng bây giờ trong hồ, một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra. Thanh thủy trong hồ đã được thay thế bởi vô tận huyết thủy, trên mặt nước trôi nổi hằng hà sa số thi thể yêu thú.

Huyết tại đây tựa như đang sôi sục, những bọt khí nổi lên rồi vỡ tan tạo thành những khuôn mặt yêu thú đang điên cuồng gào thét.

Nơi này không hề tồn tại bất kỳ một sinh vật sống nào, hoàn toàn trái ngược với những gì được báo cáo với Thải Huyền tông cao tầng.

Đột nhiên, dưới mặt nước có di chuyển, nhìn bóng dáng có thể mơ hồ thấy một con giao long màu trắng.

Trong lúc cuộc chiến tranh đoạt mảnh vỡ bắt đầu, không ai chú ý đến cử động bất thường một con rắn ở vùng trung bộ Hoành Đoạn sơn mạch.

Nhìn huyết trì mà mình dụng tâm lương khổ mới hoàn thành, Trần Lãng lúc này cảm thấy cực kỳ thành tựu:

“Có thể bắt đầu rồi đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.