[Kỳ Hâm] Nuông Chiều Đến Hư Hỏng

Chương 9: "Đàn anh nhà em"




Lịch trình một ngày của Trình Hâm tự nhiên trở nên bận rộn hơn, sáng chiều đi học, học xong lại bị kéo đi tập luyện. Năng lượng của cậu đang dần cạn kiệt rồi. Hôm nay may mắn không có tiết, Trình Hâm rủ mắt nhìn Mã Gia Kỳ chuẩn bị bữa sáng ở trong bếp.

"Đàn anh, hôm nay em không có tiết, đến lớp anh chơi được không?"

"Tùy em." Mã Gia Kỳ nhàn nhạt không từ chối, đem một ly sữa ra cho cậu.

À, không biết từ khi nào nhưng Mã Gia Kỳ đã bắt đầu gọi cậu bằng em rồi đó. Cái loại xưng hô này khiến cậu không khỏi phấn khích.

Trình Hâm ăn sáng xong liền đi thay quần áo, Mã Gia Kỳ như thói quen sẽ đứng ở cửa chờ cậu. Hôm nay cậu chỉ mặc một cái áo hoodie xanh, mặc quần jean rộng, rồi đeo thêm một cái túi chéo. Trình Hâm ngắm mình trong gương rồi nháy mắt một cái, hoàn hảo, rất soái.

"Get go, get go!" Tung tăng chạy ra ngoài. Mã Gia Kỳ nhìn cái gấu quần của cậu dài đến sắp chạm xuống đất. Nhìn cậu vừa chạy vừa xách quần trông như một đứa ngốc. Đọc tru𝘆ện chuẩn không quảng cáo # ТRu MТR𝑈Y𝐄N.VN #

Trước khi đến trường, Trình Hâm còn kéo Mã Gia Kỳ ghé vào cửa hàng tiện lợi để mua bánh. Để lát ngồi trong lớp buồn chán còn có cái ăn. Nhưng thật sự khi đã đặt mông xuống ghế rồi thì Trình Hâm chỉ toàn nằm dài xuống bàn, lớp đông và người phía trước đủ lớn để Trình Hâm giấu mình lọt thỏm sau lưng người ta.

Mọi lần Trình Hâm ngủ rất ngon nhưng hôm nay lại khó chịu, cựa quậy ngang dọc mãi vẫn chưa vào giấc, trong lòng bực bội ngồi thẳng dậy kéo kéo áo anh. Mã Gia Kỳ bị động mới quay sang nhìn.

Trình Hâm hai mắt tròn xoe nhìn anh vô cùng trân thành mà nói: "Em muốn về."

Mã Gia Kỳ đen mặt, hơi nghiến răng nhìn cậu, nếu không phải đang ở lớp nhất định anh sẽ đấm cậu một cái. Đè nén cảm xúc muốn đánh người ở trong lòng xuống, dịu giọng hỏi: "Làm sao?"

"Không biết nữa." Trình Hâm bối rối lắc đầu, nhưng cậu cảm thấy khó chịu, muốn đi đâu đó. Cuối cùng vẫn kéo kéo tay Mã Gia Kỳ một lần nữa: "Em ra ngoài nhé, khi nào học xong thì anh gọi cho em." Nói xong liền cúi người chuồn mất.

Cậu đi xung quanh hoa viên trường, thấy ngoài sân vẫn có nhóm người đang chơi bóng, nhưng chẳng quen ai nên lại xoay người bỏ đi nơi khác. Đang vu vơ đi thẳng thì có giọng nói quen thuộc gọi lại, là đàn anh Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường.

"Aiyo, không phải đứa nhỏ nhà Mã Gia Kỳ sao? Sao lại đi một mình thế này? Mã Gia Kỳ đâu." Nghiêm Hạo Tường vui vẻ đi tới khoác vai cậu, tay kia cũng không nhàn rỗi mà bẹo má cậu.

Vì là người quen nên Trình Hâm cũng không ý kiến với hành động thân mật của Nghiêm Hạo Tường: "Đàn anh đang học, em chán quá nên ra đây. Các anh không có tiết sao?"

Trương Chân Nguyên tay ôm quả bóng, ném qua cho cậu nói: "Khoa thể dục thể thao bọn anh thì có khi nào là có tiết chứ. Em bận gì không? Nếu không thì ra sân chơi một trận?"

Trình Hâm bắt lấy quả bóng, vui vẻ đồng ý: "Chơi thì chơi, em không sợ hai anh đâu."

Cả ba lại khoác vai bá cổ nhau đi ra sân bóng, vừa hay hôm nay vắng người nên chơi rất thoải mái, không bị chú ý nhiều. Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường là sinh viên khoa thể thao lại còn trong đội bóng rổ của trường, nên chiều cao là một lợi thế của họ, Trình Hâm cũng cao nhưng so với hai người họ thì không dám sánh, tranh bóng mà cứ lọt thỏm giữa hai người họ, giận muốn chết.

Trình Hâm chơi được một lúc liền chắp tay xin dừng, cậu mệt đến thở không nổi nữa. Ngồi luôn tại chỗ để nghỉ ngơi. Sinh viên vật lý bọn cậu thì chỉ có ở trong lớp với phòng thí nghiệm thôi, vận động một chút là như con cá mắc cạn.

"Đàn anh, rõ ràng anh là sinh viên thể thao, ngày ngày chạy ngoài nắng, tại sao lại trắng hơn em vậy?!" Trong lúc ngồi nghỉ, Trình Hâm bị làn da trắng đến phát sáng của Nghiêm Hạo Tường làm cho chú ý, khẽ bất bình mà thắc mắc.

"Nó xài kem trộn đó." Chưa để Nghiêm Hạo Tường trả lời, Trương Chân Nguyên đã ngứa răng nói trước. Sau đó liền bị Nghiêm Hạo Tường ném cho một quả bóng vào đầu vì tội phát ngôn tào lao.

Nghiêm Hạo Tường cũng lắc đầu, nhìn da của mình rồi cười hề hề: "Anh cũng không biết, chắc do bẩm sinh."

Nghỉ ngơi một chút cả ba lại kéo nhau ra sân chơi, đang chơi thì Trương Chân Nguyên vô tình nhìn ra ngoài, nụ cười trên môi đột nhiên trở nên biến thái hơn, vỗ vỗ vai Trình Hâm: "Đàn anh nhà em tới đón em rồi kìa."

Trình Hâm theo ánh mắt của Trương Chân Nguyên mà nhìn ra ngoài, đúng là Mã Gia Kỳ đang từ xa đi tới. Nhưng thứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu là bốn chữ "đàn anh nhà em". Mặt cậu hơi đỏ lên với suy nghĩ của chính mình.

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ đã đứng ở ngoài sân nhìn cậu. Trình Hâm chạy tới bên cạnh Mã Gia Kỳ, nhận lấy cái túi trong tay anh. Cậu quay lại chào tạm biệt hai người kia rồi lại tung tăng bám theo sau lưng Mã Gia Kỳ như một chú cún nhỏ cùng Mã Gia Kỳ trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.