[Kỳ Hâm] Nuông Chiều Đến Hư Hỏng

Chương 1: Ngươi Là Ai




Đại Học Thanh Đại bắt đầu một học kì mới, chào đón thêm một lượng sinh viên đông đảo vào học, trai xinh gái đẹp đều bị lừa vào đây.

Đinh Trình Hâm đem một cái đầu đỏ tung tăng đeo chiếc túi chéo đi tìm lớp của mình, mái tóc đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu khiến cậu càng thêm nổi trội giữa đám đông, làm gì có ai có thể đi qua mà không vô thức ngoái đầu lại nhìn cậu chứ. Cậu là sinh viên năm nhất của khoa Vật Lý, vì có một niềm đam mê đặc biệt với Vật Lý nên cậu rất chú tâm vào môn học này, thành quả là tự mình dâng hiến thanh xuân vào phòng thí nghiệm rồi.

Trình Hâm liếc nhìn xung quanh, tự cảm thán trong lòng: "Nơi này cũng rộng qua đi, đẹp qua, đẹp quá, từ giờ mình sẽ học ở nơi đẹp đẽ này đó. Không hổ là mình, phấn đấu ba năm cấp ba như vậy, đậu vào đây cũng rất xứng đáng."

Chạy tới chạy lui cuối cùng cũng tìm được lớp của mình, Trình Hâm vừa tới đã bị không khí im lặng trong lớp làm cho bối rối, trong lòng thầm khóc tiếng chó: "Thảm rồi, sao lại vào đúng lớp hướng nội thế này, trông ai cũng nguy hiểm vậy."

Trình Hâm đi tới một góc trống ngồi xuống, mọi người vẫn việc ai người nấy làm, không thân không quen im lặng đến đáng sợ. Trình Hâm lặng lẽ lôi điện thoại ra gửi một ngàn cái meme cầu cứu tới gia đình.

[Bảo bảo của cả nhà]: (⁠ ⁠≧⁠Д⁠≦⁠) cứu con, cái lớp quái quỷ này, mama con muốn về.

[Tổng tài nhiều tiền]: 😏 Xem nhà ngươi kìa, thật thảm.

[Mama đại nhân]: Bảo bảo, dùng yêu thuật tha hoá bọn họ đi.

[Tổng tài nhiều tiền]: Mẹ, đừng ảo phim nữa, nó là con lợn, không phải thần tiên.

[Bảo bảo của cả nhà]: Đinh Trạch Dương!!!! Đồ con lợn nhà anh!

[Mama đại nhân]: Hai đứa chính là con lợn vàng của mẹ.

[Bảo bảo của cả nhà]:...

[Tổng tài nhiều tiền]:...

[Baba tiểu nhân]:...

Mãi cắm mặt vào điện thoại, đến khi trên bục giảng xuất hiện một bạn nữ gõ vào mic mới di chuyển sự chú ý.

"Chào mọi người, tớ được lão sư giao phó cho chức lớp trưởng, sau này mong mọi người giúp đỡ."

"Ừm, sau đây phiền mọi người đăng nhập vào trang web để chúng ta có thể điểm danh vào các môn học nhé. Mọi người nhớ ghi rõ thông tin tránh xảy ra tình huống xấu nhé. Có gì thắc mắc cứ tới hỏi tớ."

Trình Hâm chán nản nhanh chóng đăng nhập điểm danh rồi bỏ đi tìm nhà trọ. Cậu đang ở tạm một nhà trọ trông rất cũ mà hệ thống an ninh còn lỏng lẽo, đêm đêm nghe tiếng động lạ khiến cậu sợ chết khiếp không ngủ nổi.

[Mama đại nhân]: Bảo bảo, mẹ tìm được chỗ ở cho con rồi nè. Con xem qua rồi quyết định nhé. [Link]

Xem qua căn nhà thì có vẻ đang còn mới, tiện nghi đầy đủ, feedback không tệ, nhưng đây là chung cư mà...tiền tiêu vặt của cậu không nhiều, mẹ cậu định cho cậu nhịn ăn sao?

[Mama đại nhân]: Chỗ đó là của bạn mẹ, con yên tâm ở đi, mẹ nói một tiếng rồi, học xong cứ dọn tới.

Cậu còn đang do dự với cái túi tiền thì đọc xong tin nhắn của mẹ, lòng bỗng chốc sướng muốn nở mũi, muốn quỳ xuống đội ơn mẹ rất nhiều.

Lúc này mới nhận ra trên bục giảng đã không còn thấy lớp trưởng đâu nữa rồi, thay vào đó là một người đàn ông bụng bự đứng tuổi, đầu hói, tay cầm theo một cuốn sổ màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị trông như thần chết đang cầm sổ tử chuẩn bị ghi tên họ vào.

"Vào đại học rồi, không còn nhỏ nữa. Đừng có ham chơi lơ là, chú ý học tập, đừng để cuối kì chạy theo các lão sư năn nỉ điểm số, muốn thi lại cũng không có cửa đâu."

Câu nói quen thuộc này các khoá sinh viên nào cũng đều nghe qua, nhất thời ai nghe xong hầu hết đều chán nản mà than thở.

"Còn nữa, tôi sẽ là chủ nhiệm của khoá này, các cô các cậu nghiêm túc một chút." Lão sư bụng bự nói xong liền ôm cuốn sổ rời đi.

Trình Hâm thở dài, chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ xa xăm về cuộc sống sau này của mình. Nhất định sẽ trở thành một ông lão xấu xí cả ngày cắm mặt vào deadline và tranh dành từng suất tín chỉ.

Ngày đầu chỉ tới gặp mặt và thông báo những chuyện quan trọng, xong xuôi sẽ thả sinh viên về. Trình Hâm trước khi về thì ghé qua mua một chút đồ ăn nhẹ để tối ăn. Sau đó trở về phòng trọ cũ kĩ kia nhanh chóng dọn dẹp, lôi ra hai cái vali to đùng rồi bắt xe tới căn hộ sang trọng mà cậu mong chờ kia.

Tìm được số phòng, Trình Hâm ấn mật mã đã được mẹ cung cấp, trong lòng khẽ lẩm bẩm: "Nơi này cũng quá xịn rồi."

Trình Hâm để vali ở phòng khách rồi lon ton chạy đi xung quanh để tham quan, âm thầm cảm thán. Đang ngó nghiêng chuẩn bị vào phòng bếp thì ngoài cửa phát ra một tiếng 'bíp' cánh cửa được mở ra, một thiếu niên lạ mặt xuất hiện. Trình Hâm lần nữa ngơ ngác đến tung hô trong lòng, người kia cũng quá đẹp trai đi.

Người nọ nhìn thấy có người lạ xuất hiện trong nhà mình, nhíu mày hỏi: "Cậu là ai?"

Trình Hâm hơi bối rối nhưng vẫn cao giọng đáp lại: "Tôi mới chuyển tới đây a. Ngươi là ai?!"

Ngươi? Loại xưng hô gì đây?

Người nọ bình thản khoanh tay nhìn vật đầu đỏ trước mặt, thái độ vô cùng bình tĩnh mà lại rất nghiêm túc: "Tôi là chủ căn nhà này."

"Chủ?!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.