Kinh Thuế

Chương 17




Lúc về nhà, Bạch Uy lại gọi điện qua: “Anh đừng nói với tiểu Dã chuyện tôi bị thương đấy!”

Thường Thanh nghĩ thầm: tôi thừa hơi hay sao mà nhắc tới cậu?

Vừa mở cửa phòng đã thấy Trì Dã đứng ở cửa như cọc gỗ. Thấy mặt Thường Thanh bầm bầm tím tím, trong đôi mắt to của cậu lập tức ngấn nước.

Thường Thanh có chút cảm giác mùa đông được ăn khoai nướng, trong lòng hô lớn, chó mèo nuôi lâu cũng có tình cảm với chủ, không sai mà.

Anh ta bất giác hạ giọng: “Tôi không cẩn thận bị ngã thôi, không có việc gì đâu.”

Nước mắt Trì Dã đã rơi lã chã: “Anh gạt tôi!”

Giữa hai người chưa từng có sự dịu dàng thắm thiết như thế, Thường Thanh sống lớn vầy, đây là lần đầu tiên luống cuống tay chân. Anh ta rút một tờ giấy ăn trên bàn rồi vụng về lau nước mắt nước mũi cho cậu.

“Có lừa cậu đâu! Ngã một cái thôi mà, cậu khóc cái gì?” Nói đoạn liền ôm tiểu Dã vào lòng.

Trì Dã đẩy mạnh anh ta ra: “Anh gạt tôi! Có phải Bạch Uy vào viện rồi không? Giờ anh ấy thế nào? Tôi muốn đi thăm anh ấy!”

Chút hơi ấm kia liền chậm rãi tản đi. Chủ tịch Thường cảm thấy mình bỏ rơi, nhưng giờ anh ta không có thời gian sắp xếp lại tâm tình chua xót.

“Sao cậu biết?”

Căn phòng này bị khoá trái, Trì Dã không thể tiếp xúc với người ngoài. Suy nghĩ một chút, Thường Thanh đi tới cạnh điện thoại bàn kiểm tra cuộc gọi thì thấy có một dãy số lạ gọi tới, là lúc ban ngày.

“Cậu đã nghe điện?”

Trì Dã gật đầu.

Gọi lại, đầu kia tắt máy.

“Trong điện thoại nói gì?”

“Hắn ta nói hai người lái xe gặp chuyện… Còn bảo tôi đưa tài liệu cho hắn, không thì sẽ chỉnh chết mấy người chúng ta…”

Thường Thanh đặt mông lên sô pha, cảm thấy vai với đầu đều đau âm ỉ.

“Mịa nó, tài liệu này là sao? Nếu cậu không nói cho rõ ràng thì tôi đem cả cậu và họ Bạch ra làm bia bắn đấy!”

Trì Dã sợ nhất là lúc mắt chủ tịch Thường hiện ra hung quang, mà Bạch Uy lại không có bên người, nên cậu liền nói tuốt tuồn tuột.

Thì ra lúc lão chết tiệt Trì Viễn Chinh kia vẫn còn thanh thế đã lén lập một sổ đen. Có không ít kẻ quyền quý dính dáng đến nó nên cục trưởng Trì cảm thấy có cái này thì mình cũng an toàn.

Nào ngờ, ngược lại, nó trở thành bùa đòi mạng mình.

Đến chết lão ta cũng không chịu đưa quyển sổ kia ra, bởi vì lão biết, mình đã là vật hi sinh, nhất định không thể giữ được mạng, nhưng lão còn vợ con nữa! Lão không thể để cá chết lưới rách.

Mà Trì Dã đích thực biết quyển sổ kia ở đâu. Lúc thăm tù, cục trưởng Trì đã đặc biệt dặn dò, trong vòng ba năm không được lấy nó ra.

Nếu không phải bị người đe doạ liên tục thì Trì Dã đã quên béng chuyện quyển sổ rồi.

Một tay Thường Thanh giựt đứt đường dây điện thoại, tay kia chìa ra trước mặt Trì Dã: “Chìa khoá đâu?”

“Không có… là mật mã…”

Trì Viễn Chinh giấu quyển sổ kia trong két sắt ở ngân hàng. Ngày hôm sau, Thường Thanh mượn dịp tới ngân hàng giải quyết công việc, rất tự nhiên mở két ra.

Két sắt này không chứa gì nhiều lắm, ngoại trừ quyển sổ ra thì bên trong có một xập đô la, còn có một pho tượng được bọc trong vải nhung, đó là một bức tượng Phật cổ đời Đường. Đúng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa! Không nói cái khác, chỉ riêng bức tượng Phật này, trên thị trường quốc tế đã đáng giá một triệu rồi.

Thường Thanh bỏ hết vào túi, và rời khỏi ngân hàng dưới sự hộ tống của bảo vệ.

Lão Trì quả thực đã nhọc lòng sắp xếp cho đứa con trai rồi.

Con trai của một tội phạm tham nhũng, dù trên người chỉ có một mao tiền thì trong mắt người khác đó cũng là của tham. Hơn nữa Trì Dã lại là loại người có một thì bị gạt mất ba, cho nên ông ta không thể để con trai lập tức lấy chỗ tiền cứu mạng cuối cùng này. Qua vài năm nữa, trời yên biển lặng, con trai mình cũng hiểu rõ sự đời, khi ấy, số tiền này đủ để cậu sống yên bình hết nửa đời sau.

Thường Thanh yên tâm nhét tiền và tượng Phật vào két sắt của mình, mình cúng cho nhà lão Trì lâu như vậy rồi, giờ xem như là thấy tiền mình quay lại.

Ngồi trên ghế sếp, Thường Thanh lật xem quyển sổ.

Nhìn nhìn, Thường Thanh có chút ngồi không yên, những cái tên anh ta đọc được, càng về sau càng khiến người ta kinh hãi. Đây là sổ đen gì vậy? Quả thực chính là một cái lưới lớn toàn tiền quyền giao dịch được đan cẩn thận.

Đệt! Mình đúng là không phải Lôi Phong! Mà mịa nó, là Đổng Tồn Thuỵ, lấy thân phá lô cốt!

Thường Thanh hối hận rồi, anh ta muốn rời khỏi sọt thuốc nổ này càng xa càng tốt.

Mình bò lên được vị trí bây giờ, đã là điều dân chúng bình thường không thể với tới, nhưng vẫn còn cách cái gọi là “một tay che trời” xa lắm! Vì một tên công tử sa sút lại ngốc nghếch mà liều mạng thì thật không đáng!

Lấy bao thuốc chỉ dùng khi xã giao đã để lâu trong ngăn bàn, Thường Thanh châm lửa, thở phèo phèo mấy hơi. Giữa khói thuốc lượn lờ, Thường Thanh suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Vất vả lắm mới hạ được quyết tâm, Thường Thanh đi lên lầu.

Mắt liếc một vòng, anh ta phát hiện tiểu Trì công tử đang ngồi bên cửa sổ.

Trì Dã có một thói quen, đó là khi lòng phiền muộn sẽ đánh đàn. Giờ không có đàn, cậu chỉ có thể dùng ngón tay đánh lên bệ cửa.

Nắng thu xuyên qua song cửa mỏng manh, chiếu lên người Trì Dã, khiến cả người cậu dường như trong suốt. Theo đầu ngón tay chuyển động, dường như trong phòng thực sự có tiếng piano du dương.

Thường Thanh vẫn cho rằng lúc Trì Dã đẹp nhất là khi cậu chìm đắm trong âm nhạc. Nói thế nào nhỉ? Có chút giống tiên nhân ở xa xa, không thể với tới, rất cao quý!

Giờ Thường Thanh chỉ cảm thấy vô cùng hận Trì Viễn Chinh đã để lại cái mông dính c*t! Còn cả quyển sổ chết tiệt kia nữa! Nếu không có những thứ này, mình có thể danh chính ngôn thuận cùng Trì Dã sống những ngày tự do tự tại?

Nếu không có sự bảo vệ của mình, Trì Dã sẽ ra sao? Là bị bức phải tiếp tục lang thang? Hay là phơi thây đầu đường vì một nguyên nhân không biết tên?

Nghĩ đến việc trên khuôn mặt như men sứ của Trì Dã dính đầy vết bùn, anh ta lại có chút thở không nổi.

Không được! Nhất định phải đuổi cậu ta đi, để cậu ta cầm quyển sổ kia rồi cách mình càng xa càng tốt, Thường Thanh thầm cảnh cáo bản thân.

Lúc Trì Dã quay đầu, tự nhiên trông thấy Thường Thanh thì không khỏi đứng dậy.

Thường Thanh đi tới trước mặt cậu, đang ngập ngừng không biết mở miệng thế nào thì Trì Dã bỗng bụm mũi ho khan.

Đây là bệnh cũ của cậu, chỉ cần ngửi được mùi thuốc lá là ho mãi không thôi.

Trước kia Thường Thanh không biết đến nhà cục trưởng Trì thường theo thói quen lấy thuốc lá ra, thành thử rước lấy không ít sự xem thường của tiểu công tử. Sau đó Thường Thanh từ 18 tuổi đã bắt đầu ngậm điếu thuốc, hạ quyết tâm cai thuốc.

Anh ta không giảm lượng từ từ giống người khác mà bắt đầu từ khi cai liền không hút lấy một điếu, và đã duy trì được bốn năm. Hồi đầu anh ta cảm thấy khó chịu đừng hỏi, nhưng dù khó chịu thế nào cũng vẫn cố được.

Sau khi cai thuốc thành công, Thường Thanh đã từng tự hào nói, chỉ có đàn ông chiến thắng được dục vọng mới là đàn ông chân chính.

Nhưng giờ, anh ta phát hiện, có thứ mình không thể nào cai được — Trì Dã.

Dù biết dính đến cậu có thể mất mạng, nhưng lại không muốn buông tay.

Trì Dã bắt đầu lùi về phía sau.

Bởi vì cậu thấy được trong mắt Thường Thanh là dục vọng mà đàn ông không thể che giấu. Thế nhưng, cậu trốn được sao?

Vừa lùi được hai bước Trì Dã đã bị đặt trên thảm. Cậu hét to muốn đẩy họ Thường ra.

Thường Thanh liền lật cậu lai, cúi đầu xuống rồi bắt đầu xé quần cậu. Trì Dã ra sức giãy, tiếc là bị bàn tay to như chiếc kìm của Thường Thanh giữ chặt lại.

Thường Thanh biết mình còn thô bạo hơn cả lần đầu tiên. Anh ta vận động dồn dập trên người Trì Dã, những cái hôn dính ướt, đầy nồng nhiệt không ngừng rơi trên chiếc cổ trắng nõn của Trì Dã.

“Kêu đi! Mịa nó, kêu to chút! Ông vì mi mà mất đầu, rút máu! Chút phần thưởng đó là đương nhiên!”

Trì Dã không phản kháng, chiếc thảm nhanh chóng ướt một mảng, móng tay hơi dài vì cào thảm mà gãy xước, chảy cả máu.

Thường Thanh đổi tư thế, kéo cậu vào lồng ngực nóng ấm và hôn.

“Tiểu Dã, tiểu Dã của anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt!”

Chủ tịch Thường khó có được một lần nói lời thật tình, tiếc là Trì Dã không nghe thấy.

Đôi mắt trống rỗng của cậu đang nhìn về phía trước, xuyên qua trần nhà, nhìn tới nơi không biết tên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.