Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 66




Trong lúc phân vân có nên làm phép hay không, mí mắt Yên Cửu từ từ díu lại.

Mấy ngón tay đang cào tới cào lui trong chăn dừng lại, rồi chàng cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.

Nghe tiếng thở đều vang lên bên giường kia, Trường Ly nhổm dậy, khé né rời giường, lặng lẽ bay sang mép giường Yên Cửu.

Nàng nhìn chằm chặp khuôn mặt đang say ngủ của Yên Cửu mấy giây, đến khi chắc chắn chàng đã ngủ thật mới lặng lẽ bay ra ngoài cửa sổ.

Vừa rời khỏi phòng là Trường Ly tăng tốc bay thẳng một mạch về hướng vườn Cây Gỗ.

Vừa rồi mất nhiều thời gian thi gan quá, nếu giờ còn lề mề nữa thì trời sẽ sáng mất.

Nàng phải đánh nhanh thắng nhanh, tranh thủ về phòng trước hừng đông mới được.

Trường Ly bay xuyên qua hành lang ngoằn ngoèo rồi đến biển hoa bạt ngàn đủ các loài khác nhau, rốt cuộc cũng thấy rừng cây phía trước.

Trong đêm tối, đám cây cối cao thấp đủ cỡ vươn cành ra tứ phía. Những tầng lá dày đặc che khuất ánh trăng thưa thớt, chỉ có mấy ngọn đèn thủy tinh dọc hành lang leo lét toả ánh sáng mờ ảo.

Trường Ly bay chậm lại, nàng vòng tới chỗ đám đại thụ rồi bay sâu vào trong vườn Cây Gỗ.

Trường Ly cứ bay mãi bay mãi, tới mức thấy hơi váng đầu.

Đám cây cối này nối nhau chạy mãi, trông giống y hệt cứ như được đúc từ một khuôn ra vậy.

Nhất là trong đêm tối chỉ le lói chút ánh sáng, nếu chỉ nhìn sơ thì hoàn toàn không biết cái cây nào mới là mục tiêu nàng muốn tìm.

Sau khi bay nửa vườn trong niềm hoang mang, Trường Ly đành đánh bạo mở miệng: “Cho hỏi ở đây có gốc cây nào thành tinh không ạ?”

Bốn bề lặng ngắt như tờ.

Trường Ly không nhụt chí, nàng nói to hơn: “Ta muốn tìm một gốc đa lá mảnh, ta do Nguyệt Phù giới thiệu tới đây…”

Nàng còn chưa dứt lời, lá cây gần đó đột nhiên xào xạc rồi cành cây chằng chịt tách ra tạo thành một lối nhỏ cho Trường Ly.

Nàng bay dọc theo hướng đó tầm nửa khắc thì gặp một gốc đa lá mảnh rất to.

Trường Ly chìa hạt gỗ gắn trên tua kiếm ra, “Xin chào.”

Lá đa rung sàn sạt.

Ngay sau đó, một tia sáng xanh lóe lên, cây đa thoắt cái đã biến mất, thay vào đó là một thanh niên thắt bím tóc đầy đầu.

Hắn cầm hạt gỗ gắn trên tua kiếm lên ngắm nghía, “Ủa hình như đây là cành cây ta rụng hồi xưa.”

Thanh niên tóc thắt bím quan sát Trường Ly vài giây rồi hỏi, “Cô là bạn của Nguyệt Phù à?”

Trường Ly rối rít gật đầu, “Đúng thế, Nguyệt Phù bảo huynh biết cách đến Yêu giới nên mách ta tới tìm huynh hỏi đường.”

Thanh niên tóc thắt bím dùng ngón tay quấn đuôi tóc hai vòng, “Đúng là ta biết đường thật, nhưng mà...”

Trường Ly vội hỏi: “Nhưng mà sao?”

Thanh niên tóc thắt bím nghiêng đầu nhìn nàng, “Nếu cô đã tới vườn Bách Hoa thì chắc cũng biết chuyện hoa cỏ trong vườn Điêu Đường đã chết sạch nhỉ?”

Trường Ly bỗng có linh cảm không lành, “Vườn Điêu Đường ấy hả?”

Thanh niên tóc thắt bím xác nhận: “Đúng thế, lối thông tới Yêu giới chính là vườn Điêu Đường, mà hoa bỉ ngạn nơi đó chính là chất môi giới. Giờ hoa bỉ ngạn chết sạch rồi nên cô không tới Yêu giới được đâu.”

Trường Ly có cảm giác như bị búa tạ gõ vào đầu, “Không còn cách nào khác sao?”

Thanh niên tóc thắt bím vân vê cằm, “Nếu vấn đề của vườn Điêu Đường được giải quyết thì chắc chủ vườn sẽ trồng lại hoa, đợi mùa thu sang năm hoa bỉ ngạn nở rộ là cô tới Yêu giới được rồi.”

Trường Ly bỗng thấy oải hết cả kiếm, dù chuyện vườn Điêu Đường có giải quyết êm thấm thì nàng cũng phải đợi thêm một năm trời, thế thì lâu lắm.

Nàng ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi: “Ngoài nơi này ra thì còn chỗ nào có lối thông tới Yêu giới không?”

Thanh niên tóc thắt bím suy nghĩ rồi đáp, “Đây là lối thông của Yêu tộc bình dân, kiểu giống vậy thì ở Đông Đô cũng có một cái nhưng phải mất hơn nửa năm để đi từ Xuân Châu tới Đông Đô cơ, mà đâu có gì đảo bảm rằng cô có thể thuận lợi tìm thấy lối thông ở đó chứ.”

Nghe vậy, tua kiếm Trường Ly rủ hẳn xuống.

Thanh niên tóc thắt bím thấy nàng hụt hẫng quá bèn an ủi: “Nhưng có một cách nhanh hơn đấy.”

Trường Ly ngẩng phắt lên, “Cách gì thế?”

Thanh niên tóc thắt bím thủng thẳng đáp: “Đám đại yêu luôn có lối đi bí mật của riêng mình, nếu cô quen biết đại yêu nào đó thì có thể bảo hắn dẫn cô đi.”

Trường Ly thở dài một hơi.

Ở địa bàn của Nhân tộc thì gặp tiểu yêu bình thường còn khó nữa là, nàng biết đi đâu làm quen với đại yêu đây?

Thanh niên tóc thắt bím nói: “Trông cô có vẻ như chẳng quen biết ai, thế thì ngoan ngoãn chờ lối thông tới Yêu giới ở Xuân Châu mở lại đi. Một năm với tuổi thọ của Yêu tộc trôi qua nhanh lắm, cứ ngủ một giấc là hết ấy mà.”

Trường Ly cảm ơn hắn rồi ủ rũ quay về.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng lọt qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, rọi lên mắt Yên Cửu, chàng thoáng run bờ mi.

Sau đó mở choàng mắt.

Toi rồi, chàng ngủ quên từ lúc nào thế?

Yên Cửu dè dặt nhìn sang giường kia, thấy Trường Ly vẫn ngủ say.

Thế là chàng rón ra rón rén đi ra sau bình phong, thò đuôi ra nhìn sơ qua, ánh mắt chợt lóe lên niềm vui.

Chóp đuôi của chàng mới có thêm một nhúm lông tơ trắng siêu mềm, có vẻ vừa mọc trong vòng vài ngày qua.

Quả nam cực kia đúng là báu vật!

Yên Cửu vuốt ve nhúm lông tơ với đầy sự nâng niu những mấy lần rồi mới sung sướng giấu đuôi đi, sau đó thay bộ đồ màu xanh azurite có tay áo thêu họa tiết mây bay vô cùng đẹp đẽ.

Lông đuôi rậm thêm là chuyện cực vui, thế nên chàng phải diện một bộ đồ hoành tráng để ăn mừng mới được.

Chàng thắt đai lưng lại, vừa bước ra khỏi bình phong đã nghe tiếng Trường Ly hỏi đầy ẩn ý.

“Yên Tiểu Cửu, mới sáng sớm mà huynh đã ra sau bình phong làm trò gì thế hả?”

Yên Cửu giật nảy mình, vội đặt tay lên ngực tự trấn an bản thân.

“Ta, ta thay đồ.”

Trường Ly ngắm chàng từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy cách ăn vận hôm nay của Yên Cửu không giống như tới vườn Bách Hoa điều tra chuyện bất thường mà cứ như con công đực xòe đuôi chuẩn bị đi kiếm vợ ấy.

Giọng nàng trầm hẳn đi, “Hôm nay huynh bận việc gì à? Sao trưng diện dữ vậy.”

Yên Cửu phất tay áo, ho khẽ hai tiếng, “Đâu bận gì, nhưng hôm nay ta thấy vui.”

Trường Ly xốc lại tinh thần, theo Yên Cửu ra ngoài.

Dù thế nào thì cũng phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện của vườn Điêu Đường mới được.

Vừa ra khỏi cửa, Trường Ly và Yên Cửu đã trông thấy đám người hầu ôm mấy bồn hoa cỏ chết héo đi ngang qua.

Liếc thấy đám lá khô quen mắt, Yên Cửu vội ngăn họ lại.

“Mấy bồn hoa này ở đâu thế?”

Thấy là khách đến thăm vườn, người hầu bèn khom lưng hành lễ rồi đáp: “Đây là hoa trang trí bên ngoài vườn Phong Lan ạ.”

Yên Cửu ngẫm lại, “Là khu vườn kế bên vườn Điêu Đường à?”

Người hầu đáp: “Vâng ạ.”

Yên Cửu lập tức dẫn Trường Ly đi về hướng vườn Phong Lan.

Trường Ly vừa bay vừa hỏi: “Chẳng lẽ chuyện bất thường ở vườn Điêu Đường đã lan rộng rồi?”

Mặt Yên Cửu trông nghiêm túc hẳn, “Hôm trước lúc đi ngang vườn Phong Lan, ta thấy nơi đó vẫn còn xanh tốt, sao mới có mấy ngày đã xảy ra chuyện rồi?”

Một khắc sau, khi họ tới trước cổng vườn Phong Lan thì thấy bác thợ Dương đang mặt ủ mày ê chỉ đạo người hầu dọn đám hoa cỏ chết héo đi.

Yên Cửu rảo bước lại gần hỏi, “Hôm nay vừa mới phát hiện sao?”

Bác thợ Dương nhíu chặt mày, “Thưa vâng, hôm qua kiểm tra vẫn còn rất bình thường, ấy thế mà sáng nay bọn ta tới đã thành ra thế này rồi.”

Yên Cửu nhìn mấy bồn hoa cỏ chết héo, thấy chúng xơ xác đầy mùi chết chóc, trông giống hệt đám cành khô lá úa bên vườn Điêu Đường.

Chàng hỏi bác thợ Dương, “Hôm qua vườn Phong Lan có gì khác lạ không?”

Bác thợ Dương suy nghĩ một lát rồi đáp, “Tất cả đều bình thường, bọn ta vẫn tưới nước và cắt tỉa theo lệ thường chứ không hề làm gì khác.”

Lúc này, một người hầu chạy chậm tới bẩm, “Bác thợ Dương, ta đã thử vận hành trận tụ linh ở vườn Điêu Đường. Nó còn khởi động được, bác có muốn chuyển sang vườn khác không?”

Bác thợ Dương chưa kịp nói gì thì Yên Cửu đã mở miệng hỏi: “Trận tụ linh? Các bác muốn dời trận tụ linh ở vườn Điêu Đường đi đâu?”

Bác thợ Dương đáp: “Bây giờ vườn Điêu Đường đã hoang phế rồi, nếu cứ để trận tụ linh ở đó thì uổng quá nên bọn ta tính dời nó sang vườn khác.”

Yên Cửu thoáng nhíu mày, “Có thể dẫn ta đi xem trận tụ linh ấy một chút không?”

Bác thợ Dương đi trước dẫn đường, bọn họ lại vào vườn Điêu Đường.

Nhìn khu vườn yên ắng, Yên Cửu bảo: “Khởi động trận pháp thử xem.”

Trận tụ linh được khởi động, linh khí xung quanh bị dẫn vào vườn, thoạt trông vô cùng bình thường.

Yên Cửu đang tính thở phào nhẹ nhõm, tưởng mình cả nghĩ thì nghe tiếng Trường Ly hỏi khẽ: “Sao linh khí này rét căm căm vậy?”

Mặt Yên Cửu biến sắc, chàng đứng lặng trong vườn một lát.

Một lát sau, linh khí tụ vào vườn biến thành từng luồng lạnh lẽo.

Bác thợ Dương bất giác sờ cánh tay, “Sao tự dưng trời lại trở lạnh thế không biết.”

Yên Cửu lập tức quát: “Tắt trận tụ linh đi! Tắt ngay đi!”

Bác thợ Dương sợ điếng hồn, lập tức sai người tắt trận tụ linh đi.

“Trận tụ linh này có vấn đề ạ?”

Yên Cửu hỏi lạnh tanh: “Trận pháp được đặt ở đâu thế?”

Bác thợ Dương chỉ sang hành lang bên cạnh, “Trận pháp được đặt dưới bốn cây trụ bên ngoài hành lang ạ.”

Yên Cửu lại chỗ cây trụ ngoài hành lang gần chàng nhất, cúi người xuống sờ soạng rồi moi ra một cục đá pha lê màu xám tím bên dưới nó.

“Đây là cục đá bày trận à?”

Bác thợ Dương nhìn nó, “Cục đá này có gì bất thường ạ?”

Yên Cửu buông cục đá lạnh lẽo kia ra, “Loại đá này dùng để bày trận thì rất tốt, nhưng có lẽ cục đá này đã bị ngâm qua âm khí nên khi linh khí hội tụ nó sẽ khiến linh khí trộn lẫn một lượng lớn âm khí khiến hoa cỏ trong vườn chết héo vì bị âm khí ăn mòn.”

Bác thợ Dương trông có vẻ cực kỳ suy sụp, “Nhưng đâu phải trận tụ linh mới được dùng gần đây đâu...”

Yên Cửu dùng mũi chân chạm vào hòn đá kia, “Vậy tức là gần đây đã có kẻ nào đó tráo đá, các bác cứ điều tra xem gần đây ai có cơ hội tráo đá thì chắc sẽ tìm ra kẻ gây án thôi.”

Bác thợ Dương cười thiểu não, “Vì sắp đến hội bách hoa nên người ra vào vườn đông gấp mấy lần bình thường, dạo này lại có nhiều khách khức tới tham dự hội bách hoa nên không điều tra nổi đâu ạ.”

Yên Cửu day trán, chuyện này hơi phiền phức rồi đây.

Chàng hỏi: “Ta nghe Lâm quản sự kể là lẽ ra hoa cỏ trong vườn Điêu Đường sẽ tham gia hội bách hoa năm nay, chắc vì kẻ ấy không muốn thấy hội bách hoa được tổ chức thuận lợi nên mới phá hủy vườn Điêu Đường, các bác thử bắt đầu điều tra từ đó xem sao.”

Nếp nhăn trên mặt thợ cả Dương càng hằn sâu thêm, “Ngài không biết đấy thôi, vườn Bách Hoa bọn ta là vườn hoa nổi tiếng nhất Xuân Châu nên bị vô số kẻ ghen ăn tức ở.”

Trường Ly ngáp khẽ một cái, “Nói cách khác, kẻ tình nghi có cơ hội gây án nhiều không đếm xuể, điều tra cứ như mò kim đáy bể.”

Yên Cửu im lặng một lúc lâu rồi nói, “Thế bọn mình phải dụ rắn ra khỏi hang thôi.”

Trường Ly vô thức hỏi lại: “Huynh muốn dụ kẻ kia ra tay lần nữa à? Nhưng vườn Điêu Đường xơ xác luôn rồi còn gì, như vậy hắn đã đạt được mục đích của mình.”

Yên Cửu nói: “Vườn Điêu Đường vốn là nơi gieo trồng những loài hoa cỏ quý giá nhất, nếu hắn đã phá hủy vườn Điêu Đường mà vườn Bách Hoa lại tìm thấy loài hoa cỏ tốt hơn thì sao?”

Trường Ly vỡ lẽ, “Chắc chắn hắn sẽ tức anh ách rồi không kìm nổi mà ra tay thêm lần nữa. Nhưng bọn mình biết tìm đâu ra mấy loài hoa cỏ quý hơn thế chứ?”

Yên Cửu chớp chớp mắt, “Thẩm sư huynh từng bảo huynh ấy có vô số cách, thứ gì cũng có cách kiếm được, bọn mình có thể nhờ huynh ấy hỏi thăm giúp.”

Trường Ly bỗng á một tiếng rõ to.

“Yên Tiểu Cửu, nhắc tới Thẩm sư huynh, huynh có cảm thấy mình đã quên gì đó không?”

Mặt Yên Cửu cứng đờ.

Xong đời, chàng từng hứa với Thẩm sư huynh là sẽ nấu hàng dự trữ cho hắn!

Sau khi từ trấn Lưu Vân về tông môn, thậm chí chàng còn quên không báo Thẩm sư huynh tiếng nào đã chạy tới Xuân Châu luôn.

Yên Cửu đau khổ giơ tay lên ôm mặt, hèn chi lúc xuống núi chàng cứ có cảm giác là mình đã quên gì đó.

Ấy vậy mà Trường Ly ở bên cạnh còn ung dung hỏi: “Huynh có chắc là bây giờ Thẩm sư huynh thèm nhận bùa đưa tin huynh gửi không?”

Mắt Yên Cửu dại ra: Chàng không chắc.

Chàng làm ảnh hưởng tới sự nghiệp kiếm tiền của Thẩm sư huynh, huynh ấy chưa lột da chàng là đã nương tay nể tình lắm rồi.

Cùng lúc đó, ở đỉnh Chu Minh xa xôi.

Thẩm sư huynh đã tỉ mẩn tính toán sổ sách bỗng hắt xì một cái rồi khẩy lệch mất một hạt tính.

Hắn vừa phải nén giận lừa gạt một gã đệ tử tới hỏi xem bao giờ cháo lục cầu mới có hàng nên tức tối ghim thêm thù.

“Cái thằng ranh Yên Cửu kia chẳng đáng tin gì cả, không thèm chào hỏi tiếng nào đã chạy mất dạng! Dù đệ quên mất chuyện làm ăn của mình thì cũng phải nhớ trên núi vẫn còn một sư huynh đang ngày ngày gào khóc, đau khổ chờ hàng dự trữ của đệ chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.