Trong cơn lốc linh khí đậm đặc, từng tia sét xuyên qua tầng mây cực dày, giáng thẳng xuống nóc nhà.
Thấy vậy, Yên Cửu bèn lấy đại một món pháp khí phòng ngự ra để hấp thu tất cả tia sét giáng xuống.
Thế là Trường Ly mục kích cảnh hễ trời giáng tia sét nào xuống là Yên Cửu thu luôn tia sét ấy.
Trận lôi kiếp thoạt trông vô cùng đáng sợ kết thúc chóng vánh nhẹ nhàng như ăn bữa cơm vậy.
Đến khi Yên Cửu đứng dậy khỏi chiếc nệm, ung dung thở phào một hơi, Trường Ly vẫn chưa tỉnh hồn nổi.
“Ủa vậy, vậy xong rồi hả?”
Yên Cửu phất tay áo thẳng thớm không một nếp nhăn, đáp tỉnh rụi, “Xong rồi.”
Chàng cực thạo phép khống chế sét, dù không chắc qua mắt được mấy vị đại năng có tu vi cao thâm nhưng dư sức lừa cô nhóc kiếm linh chưa trải sự đời.
Trường Ly ngơ ngác, hóa ra kết đan đơn giản dữ vậy sao?
Vì chuyện kết đan mà Dư sư huynh phải cố ý ở lại tông môn bế quan, thế mà Yên Tiểu Cửu ăn cơm xong ngồi chưa ấm chỗ đã kết xong là sao?
Nàng nhìn Yên Tiểu Cửu thắc mắc, “Kim đan huynh mới kết có phải hàng thật không đấy?”
Nghe nói vài gã tu sĩ không nên hồn từng giở mánh kết đan giả hòng lừa người khác.
Quá trình Yên Tiểu Cửu kết đan trông thì ghê gớm nhưng lại nhẹ tênh, thật sự khiến kiếm không yên tâm nổi.
Yên Cửu đáp chắc nịch: “Tất nhiên rồi.”
Chàng nghiêm túc giải thích: “Mấy chuyện như kết đan mỗi người một khác nên lôi kiếp to nhỏ khác nhau là chuyện hết sức bình thường."
Trường Ly vỡ lẽ, “Lôi kiếp là khảo nghiệm của Thiên Đạo, tu sĩ nào chịu nhiều lôi kiếp chứng tỏ người đó được Thiên Đạo coi trọng, chỉ cần hắn chịu được lôi kiếp sẽ có tương lai vô cùng huy hoàng, còn những tu sĩ chịu lôi kiếp nhẹ nhàng có lẽ vì Thiên Đạo chẳng đếm xỉa tới nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Yên Cửu gật lia lịa, “Đúng thế, một Kiếm tu hạng xoàng như ta thì làm sao kết nổi Kim Đan cao cấp chứ, nên tất nhiên chỉ chịu một trận lôi kiếp bình thường rồi.”
Trường Ly bị thuyết phục.
Kim đan bình thường và kim đan cao cấp chắc cũng giống như thì vừa đủ điểm đậu hay đạt điểm tối đa vậy, đương nhiên độ khó sẽ không giống nhau.
Thừa dịp mây dẫn sét chưa tan, linh khí trong phòng còn đậm đặc, Trường Ly hít kềnh bụng.
Ăn no xong, nàng khẽ ợ một cái, thỏa mãn nói: “Linh khí sau lôi kiếp có vị đặc biệt ghê, còn nổ lốp bốp trong miệng nữa chứ.”
Nàng đang nói thì Lâm quản sự lại tới, mang theo một quả nam cực làm quà mừng kết đan.
“Tiên sư thăng cấp trong vườn Bách Hoa bọn ta quả là điềm lành. Vừa rồi linh khí tăng vọt khiến vô số nụ hoa nở rộ trong nháy mắt trông đẹp đẽ vô ngần.”
“Cây nam cực này mãi không chịu lớn, thế mà vừa rồi lại đột nhiên kết quả chứng tỏ nó rất có duyên với tiên sư.”
Lâm quản sự ôm cây nam cực cành lá tươi tốt, được chăm sóc kỹ càng, nói tiếp: “Quả nam cực chẳng những có thể dưỡng da mà còn dưỡng đu9wcj cả tóc nữa nên rất được các nữ tu sĩ giới tu tiên yêu thích, bởi thế mà lúc nào cũng cung không đủ cầu.”
Nghe vậy, Yên Cửu bất giác hỏi lại: “Nếu có thể dưỡng da thì chắc cũng dưỡng linh kiếm được nhỉ?”
Lâm quản sự câm nín. Ông ta định nói quả nam cực này rất hợp dùng làm quà tặng nữ tu sĩ mình thích vì trông có vẻ như vị tiên trưởng này đang độ xuân thì, chắc đang thầm thương trộm nhớ ai đó cũng không biết chừng.
Không ngờ Kiếm tu của Quy Nguyên Kiếm tông lại trơ như gỗ, hễ mở miệng là lại nhắc tới kiếm của mình.
Ông ta im một lúc mới nói khéo: “Bọn ta chưa dùng quả nam cực cho kiếm bao giờ, nếu tiên trưởng muốn thì có thể thử xem sao.”
Yên Cửu ngẫm nghĩ rồi kéo bé cáo bên cạnh tới.
“Ông bảo là quả nam cực có thể dưỡng tóc thì chắc cũng dưỡng lông thú cưng được nhỉ?”
Lâm quản sự nín thinh rất lâu mới chậm rãi rặn ra hai tiếng: “Được chứ.”
Ông ta thấy tiếc thay cho khuôn mặt điển trai của vị tiên trưởng này. Quả nam cực quý như thế mà không tặng nữ tu sĩ thì chớ, lại còn tính để linh kiếm với thú cưng xài là sao? Chắc sau này không tìm được đạo lữ thì chàng ôm kiếm với thú cưng sống cả đời luôn quá.
Yên Cửu không biết Lâm quản sự nghĩ gì. Sau khi tiễn ông ta đi, chàng ngoái đầu hỏi Trường Ly: “Nàng có muốn nếm thử quả nam cực có công dụng làm đẹp này không?”
Con gái ai chẳng thích làm đẹp, từ lúc nghe Lâm quản sự giới thiệu là Trường Ly đã thấy chộn rộn rồi.
Yên Cửu vừa nói xong là nàng phấn khích đáp lại ngay: “Muốn!”
Đoạn, Trường Ly lụi cụi kéo cái nệm bên cạnh tới rồi nằm lên đó.
“Triển luôn đi Yên Tiểu Cửu.”
Yên Cửu lấy một cái chén nhỏ ra, vắt nước nam cực vào đó rồi bắt đầu quét khắp kiếm.
“Có cảm giác gì không?”
Trường Ly cảm thụ một chút, “Lành lạnh, hình như là hơi ngọt.”
Yên Cửu nhẹ nhàng lật kiếm lại rồi tỉ mẩn quét mặt kia.
Cách chàng lật mặt kiếm giống y như trở khoai nướng, chỉ thiếu đống lửa bên dưới nữa thôi.
Trường Ly nằm thoải mái cảm nhận nước nam cực bị kiếm hấp thu từng tí một rồi ngủ quên luôn.
Thấy Trường Ly đã say giấc nồng, Yên Cửu do dự một thoáng rồi lách người trốn ra sau bình phong.
Chàng lặng lẽ thò chóp đuôi ra, bôi hết chỗ nước nam cực còn thừa lên đó rồi lén cất đuôi đi, liếc ra ngoài bình phong.
Trường Ly vẫn ngủ say mê không hay biết gì, con chim non đang gà gật trên gối, chỉ có mình bé cáo là mở đôi mắt đen láy ra nhìn chàng thao láo.
Yên Cửu nhìn chằm chằm thằng bé một lát làm nó sợ đến nỗi phải rúc đầu vào đuôi, chỉ để lộ hai cái tai nhọn.
Nó chẳng trông thấy gì hết.
Sáng sớm hôm sau, Yên Cửu bị tiếng kêu của Trường Ly đánh thức.
Chàng vừa mơ màng mở mắt ra đã thấy một thanh kiếm đang đứng vặn vẹo hết bên này tới bên kia trước gương đồng.
Trường Ly sung sướng soi gương một lát rồi xoay người bay tới trước mặt Yên Cửu.
“Yên Tiểu Cửu, huynh xem có phải lưỡi kiếm của ta sáng hơn hẳn hôm qua không?”
Yên Cửu nghiêm túc ngắm nghía. Thân kiếm sáng loáng soi rõ bóng yêu, ngay cả dấu cọng tóc hằn lên mặt chàng cũng hiện rõ mồn một.
Chàng gục gặc đầu, “Quả nam cực hữu hiệu thật đó.”
Trường Ly mừng rỡ xoay một vòng, “Vườn Bách Hoa Viên hào phóng quá!”
Yên Cửu đột nhiên thấy chóp đuôi mình hơi ngứa, chàng rất muốn thò đuôi ra ngắm thử một cái xem có phải mình vừa mọc thêm lông mới sau khi bôi nước nam cực không.
Song cuối cùng chàng vẫn kiềm chế được.
Đợi tối đến Trường Ly ngủ say, chàng sẽ lén nhìn một cái.
Ăn sáng xong, Lâm quản sự dẫn người thợ làm vườn già phụ trách chuyện chăm sóc vườn Điêu Đường tới.
“Tiên trưởng, ngài có thể hỏi bác thợ Dương những chuyện liên quan tới vườn Điêu Đường, bác ấy đã chăm sóc hoa cỏ của vườn Bách Hoa ngót nửa đời người nên hiểu rất rõ về những loài hoa cỏ nơi đây.”
Trường Ly thấy hơi nhộn nhạo.
Nếu bác ta hiểu rõ vườn Bách Hoa như lòng bàn tay thì chắc là biết gốc đa lá mảnh kia ở đâu.
Hôm qua dạo quanh vườn Điêu Đường một vòng là Trường Ly đủ biết vườn Bách Hoa rộng cỡ nào rồi, nếu nàng muốn tìm gốc đa kia thì quả thật chẳng biết phải bắt đầu tìm từ đâu nữa.
Trường Ly khẽ nói với Yên Cửu: “Hôm qua bọn mình chẳng tìm thấy manh mối gì trong vườn Điêu Đường cả, hay hôm nay thử lượn quanh vườn Bách Hoa một vòng xem sao, biết đâu lại nảy ra ý tưởng mới.”
Yên Cửu không phản đối, chàng bảo bác thợ Dương, sau đó bác ta dẫn họ đi dạo trong vườn.
“Vườn Bách Hoa rộng lắm, muốn thăm thú cả vườn chắc phải mất ít nhất hai ngày. Nếu tiên sư đến để điều tra chuyện bất thường trong vườn Điêu Đường thì chúng ta hãy bắt đầu từ mấy nơi gần đó đi.”
Dạo nửa ngày trời, Trường Ly đã nghe phổ cập kiến thức về đủ loại hoa cỏ mà chẳng trông thấy gốc cây nào cả.
Nàng không kìm được bèn mở miệng hỏi: “Chắc trong vườn Bách Hoa không chỉ có mỗi hoa cỏ đâu nhỉ, sao dọc đường chẳng thấy cây cối nào khác vậy?”
Yên Cửu thuận miệng hỏi bác thợ Dương.
Bác thợ Dương giải thích: “Vườn Cây Gỗ với vườn Điêu Đường nằm ngược hướng nhau, ở mãi tận đầu kia, e là hôm nay không tới đó nổi đâu.”
Trường Ly âm thầm ghi nhớ hướng đi và bắt đầu suy tính.
Đêm đó, Trường Ly dựa vào nệm giường, buồn chán rung tua kiếm, thỉnh thoảng lại liếc sang Yên Cửu đang chải lông cho chim non.
Đã giờ này rồi mà sao Yên Tiểu Cửu còn chưa chịu ngủ vậy?
Nếu huynh ấy không ngủ thì làm sao mình chuồn đi tìm gốc đa lá mảnh kia được?
Yên Cửu vừa chải lông cho chim non, vừa lơ đễnh nhìn sang Trường Ly.
Lạ ghê, sao hôm nay cô nhóc kiếm linh tỉnh như sáo vậy?
Nếu nàng không ngủ thì làm sao mình thò đuôi ra ngắm được?
Một người một kiếm ôm nỗi niềm riêng rơi bắt đầu mang thi gan với nhau. Mãi đến khi trăng treo giữa trời, Trường Ly mới ngáp một cái rõ dài, hỏi Yên Cửu: “Huynh chưa đi ngủ à?”
Yên Cửu cố kìm cơn buồn ngủ lại, chuyển sang chải lông cho bé cáo.
“Hôm nay ta không thấy buồn ngủ, nhưng sao nàng còn chưa ngủ nữa?”
Trường Ly cố không ngáp nữa, “Chắc mấy bữa trước ngủ dữ quá nên tối nay ta cũng không thấy buồn ngủ.”
Ngọn nến trên cửa sổ đổ bóng dài thượt, bên ngoài đã hoàn toàn yên ắng, cả vườn Bách Hoa mênh mông như đã chìm vào mộng đẹp, trừ hai kẻ đang thi gan trong phòng.
Một canh giờ trôi qua, Trường Ly nằm xuống giường trước, bắt đầu giả bộ ngủ.
“Yên Tiểu Cửu, ta ngủ trước nhé.”
Yên Cửu thầm thở phào nhẹ nhõm rồi đặt bé cáo đã bị chàng ôm tê cả tay qua một bên.
“Khéo ghê cơ, ta cũng định đi ngủ luôn đây.”
Yên Cửu nằm xuống giường, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh giường bên kia.
Một phút trôi qua, rồi hai phút, ba phút...
Nhưng mãi mà tiếng thở đều của Trường Ly không vang lên.
Yên Cửu rón rén trở mình một cái, thầm thấy hoang mang.
Chẳng lẽ kiếm linh cũng bị mất ngủ à?
Trường Ly nằm trên giường thấy một giây dài ngang một đời.
Nàng nằm ngay đơ tận một khắc mới khẽ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh đã ngủ chưa?”
“Chưa nữa, sao thế?” Giọng Yên Cửu nghe tỉnh queo, chẳng có chút buồn ngủ nào.
Trường Ly thấy tim giá băng, lí nhí nói: “Không sao, ta hỏi thử xem huynh ngủ chưa ấy mà.”
Trường Ly tiếp tục nằm cứng ngắc như chết.
Con chim non đã co người thành quả bóng ngủ ngon ơ trên tấm nệm.
Bé cáo nằm bên cạnh nó, khẽ phủ đuôi lên người con chim non, rõ ràng cũng đang say giấc nồng.
Trường Ly lật tới lật lui, muốn ép Yên Cửu uống một chén thuốc ngủ cho rảnh nợ.
Nghe tiếng sột soạt ở bên giường kia, Yên Cửu càng thấy ngứa đuôi hơn.
Một canh giờ sau, Trường Ly lại dõi mắt sang giường kia, vô tình trông thấy Yên Cửu cũng đang nhìn nàng.
Nàng làm bộ như không có chuyện gì mà dời mắt đi, nhủ thầm trong lòng một cách quyết đoán: Trường Ly à, mày nhất định phải bình tĩnh, ai thức tới cuối cùng sẽ là kẻ chiến thắng.
Yên Cửu bắt đầu cào tay trong chăn.
Chàng đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên dùng phép hôn mê với cô nhóc kiếm linh không.
Chỉ việc búng tay một cái là bảo đảm ngủ ngon ơ tới tận hừng đông.