Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 5: Dưới kiếm treo người




Giữa không trung, Diệp Tố đứng trên thân kiếm chỉ huy kiếm lảo đảo bay về phía trước, thân kiếm có móc ba sợi xích sắt, treo lủng lẳng ba sư đệ muội.

Sau khi nỗ lực không ngừng, sau vô số lần đâm núi té vực, nàng rốt cuộc nắm giữ được bí quyết để ngự kiếm phi hành, chẳng qua ba người còn lại do chưa Trúc Cơ nên không thể đứng vững trên kiếm, sau khi cả nhóm hội ý đã quyết định để Tây Ngọc nung thanh đao ra lấy huyền thiết luyện thành ba sợi xích sắt, móc lên thân kiếm.

Cuối cùng Diệp Tố đứng trên thân kiếm điều khiển kiếm, ba sư đệ muội ngồi lủng lẳng được nàng tải đi, trở thành một hình ảnh “vượt tải trọng” kì ba có một không hai.

Minh Lưu Sa cảm nhận được gió đập vào mặt, mười phần thích ý: “Thoải – mái-“

Ngồi ở sợi xích chính giữa là tiểu cô nương Tây Ngọc, một tay nàng cầm gương nhỏ một tay vừa vòng qua ôm chặt xích sắt vừa cố gắng kéo xuống cọng cỏ dính trên tóc, mò mẫm nửa ngày, tiểu cô nương kết thúc với việc cài một thanh đao màu hồng bé xinh lên tóc coi như trâm cài, sửa soạn xong nàng mới thuận miệng hỏi: “Đại sư tỷ, khi nào chúng ta mới đến Định Hải thành?”

Diệp Tố đang tập trung cao độ chỉ huy kiếm, nghe tam sư muội hỏi nàng mới đột nhiên nhớ ra: “Ai trong ba đứa biết đường đến Định Hải thành?”

“Hở” Hạ Nhĩ ngồi ở sau cùng ngửa mặt lên nói với Diệp Tố, “Đại sư tỷ, tỷ không phải đang bay về hướng Định Hải thành sao? Tụi đệ đều không biết đường!”

Diệp Tố: “……” Quan trọng là nàng cũng không biết.

Bốn người chỉ biết đại khái tòa thành nằm ở hướng nào trong đông nam tây bắc, nhưng tuyến đường cụ thể thì không ai biết cả.

Tất cả chìm vào trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Diệp Tố khụ một tiếng, hỏi thử: “Vậy tụi đệ có đứa nào có quyển trục dư đồ không?”

Quyển trục dư đồ giống như các app bản đồ trực tuyến ở thế giới cũ của nàng, chỉ cần đưa ra điểm đến nó sẽ lập tức hiện ra đường đi chi tiết, khắp lục địa này hầu như nơi nào cũng có thể tra cứu trên quyển trục dư đồ.

Tây Ngọc ngẩng đầu: “Đại sư tỷ, một quyển trục dư đồ giá ít nhất cũng phải hai trung phẩm linh thạch.”

Trong khi toàn bộ gia sản bọn họ có được hiện tại cũng chỉ có 1 nghìn hạ phẩm linh thạch, còn là do tiểu sư muội cho.

Lại một trận trầm mặc, Minh Lưu Sa bỗng nhiên chỉ vào không trung trước mặt nói: “Phía, trước, có, người!”

“Chúng ta đi hỏi một chút.” Diệp Tố nói xong lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa hô to, “Đạo hữu dừng bước.”

Phía trước có mấy đạo hữu đang ngự kiếm, không bao lâu thì Diệp Tố cũng đuổi kịp. Nhóm người này mặc một thân đạo bào màu xanh da trời, phía trước đạo bào có thêu bóng kiếm, thoạt nhìn tựa hồ đều là đệ tử trẻ tuổi. Tu chân giới tuy không đoán tuổi qua tướng mạo nhưng từ đôi mắt vẫn có thể suy đoán ra một hai, mấy người này so với nhóm Diệp Tố cùng lắm chỉ chênh nhau vài tuổi.

Nhóm người nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, ánh mắt không tự giác mà dừng lại trên ba người đang ngồi trên xích sắt lắc lư dưới kiếm, tức khắc cảm thấy chấn động, có cách ngự kiếm như vậy nữa sao?

Cả nhóm người nhìn chằm chằm ba người ngồi tòng teng trên xích sắt, trong mắt tràn ngập tò mò nghiên cứu.

Bọn họ đã gặp qua đủ loại tư thế đứng trên kiếm phi hành nhưng chưa bao giờ thấy cảnh treo người dưới kiếm, ai cũng cảm thấy chuyện này thật cạn lời nhưng nhất thời lại tìm không ra điểm nào bất hợp lí.

Dưới kiếm quải thêm người…… hình như cũng không có gì là không thể?

Diệp Tố dừng kiếm lại, thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm dưới kiếm, không khỏi khụ một tiếng: “Xin hỏi các vị đạo hữu có biết đường đi đến Định Hải thành không?”

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, một vị thanh niên từ trong nhóm người hơi tiến lên phía trước: “ Đạo hữu muốn đi Định Hải thành?”

Diệp Tố gật đầu: “Chúng ta lần đầu tiên rời tông, trên người không có quyển trục dư đồ, không rõ đường đi cụ thể đến Định Hải thành.”

“Tông môn không chuẩn bị quyển trục dư đồ cho các ngươi sao?” Một người bên cạnh tò mò hỏi.

Diệp Tố nói thẳng: “Tình hình tông môn tạm thời có chút khó khăn, không có tiền để chuẩn bị cho chúng ta, nếu tiện xin đạo hữu cho chúng ta mượn dư đồ nhìn một chút thôi.”

Nhóm người nghe vậy liền bàn tán xôn xao, hiển nhiên là họ không cách nào hiểu được tông môn phải không tốt đến cỡ nào mà đến cả một quyển trục dư đồ cũng mua không nổi.

“Tất nhiên là được.” Thanh niên lấy ra một quyển trục dư đồ từ trong túi trữ vật, lật bàn tay, đẩy quyển trục đến trong tay Diệp Tố.

Diệp Tố mở quyển trục dư đồ, đầu ngón tay phát ra linh lực, viết ba chữ Định Hải thành lên quyển dư đồ, quyển trục vốn đang trống rỗng trong nháy mắt liền hiện ra bản đồ cũng vài lộ tuyến có thể đi.

“Đa tạ đạo hữu.” Diệp Tố nhanh chóng ghi nhớ lộ tuyến rồi đem quyển trục dư đồ trả lại cho thanh niên đối diện.

Thanh niên không nhận mà lại đem quyển trục dư đồ một lần nữa đưa vào tay Diệp Tố, cười nói: “Nhóm chúng ta vẫn còn quyển trục dư đồ, tương ngộ tức là duyên, quyển này các vị đạo hữu cứ giữ lấy.”

Diệp Tố cúi đầu nhìn quyển trục dư đồ trong tay, không có cự tuyệt, chắp tay nói: “Đệ tử Thiên Cơ Môn xin cảm tạ đạo hữu.”

Mũi chân nàng đạp nhẹ thân kiếm, Minh Lưu Sa ngồi dưới kiếm liền sột soạt lấy ra một tấm gỗ nhỏ từ trong túi trữ vật, ném lên cho Diệp Tố.

“Thiên Cơ Môn? Thì ra các ngươi là đệ tử Thiên Cơ Môn?” Một đệ tử mặt tròn đứng cạnh đó kinh ngạc, “Vì sao các trên đạo bào của các ngươi không có chữ?”

500 năm trước, Thiên Cơ Môn dùng chỉ vàng để thêu ba chữ “Thiên Cơ Môn” cực lớn lên đạo bào, đây là đặc thù rõ ràng nhất của bọn họ, sau này tông môn đứng bên bờ vực suy sụp, không có tiền mua chỉ vàng, ngay cả vải dệt cũng đổi thành hàng thứ phẩm, chỉ có cổ áo và cổ tay áo của chưởng môn và trưởng lão còn dùng một chút chỉ vàng.

Diệp Tố một lần nữa trần thuật: “Do kinh tế khó khăn.”

Ngay cả quyển trục dư đồ đều mua không nổi, thêu không nổi chữ lên đạo bào cũng không có gì lạ, vài người đối diện nghĩ thầm, trăm nghe không bằng một thấy, Thiên Cơ Môn không ngờ đã nghèo đến mức này, khó trách phải đi khắp nơi tống tiền.

“Đạo hữu thuộc môn phái nào?” Diệp Tố hỏi.

Thanh niên tuy rằng ngạc nhiên đối phương không nhìn ra đạo bào của bọn họ nhưng vẫn chắp tay nói: “Ngô Kiếm Phái Từ Trình Anh.”

Ngô Kiếm Phái – một trong hai đại phái, là tông môn là về sau tiểu sư đệ sẽ gia nhập? Vừa ra cửa liền đụng phải Ngô Kiếm Phái, vài vị đệ tử này thoạt nhìn cũng không tồi.

Diệp Tố lại cẩn thận hỏi tên của phương viết như thế nào, sau đó dùng linh lực làm bút, viết lên tấm gỗ một câu rồi đưa cho thanh niên đối diện: “Từ đạo hữu, chúng ta đi trước, đa tạ quyển dư trục đồ.”

Thanh niên theo bản năng tiếp lấy tấm gỗ bay tới, lúc ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy một đạo tàn ảnh, nhóm bốn người một kiếm kì lạ trong nháy mắt đã biến mất ở phương đông.

“Sư huynh, nàng ấy đưa cái gì thế?” Một thanh niên tò mò thò đầu qua hỏi.

Từ Trình Anh cúi đầu nhìn tấm gỗ trong tay, lúc này mới đọc nội dung ghi trên đó: [Thiếu Ngô Kiếm Phái Từ Trình Anh một thanh kiếm, Thiên Cơ Môn đệ tử Diệp Tố].

Từ Trình Anh trầm ngâm: “Thiên Cơ Môn Diệp Tố……”

Phương thức phi hành của người tu đạo rất đa dạng, trừ kiếm tu ra rất ít người ngự kiếm phi hành, tuy nhiên cũng có một vài luyện khi sư chuyên luyện kiếm cũng có thể xem như một nửa kiếm tu, không lẽ vị Diệp đạo hữu này am hiểu luyện kiếm?

Tốc độ ngự kiếm của Ngô Kiếm Phái bọn họ chỉ có một phái Côn Luân có thể so, vừa rồi vị Diệp đạo hữu kia thân kiếm còn treo ba người vậy mà lại có thể đuổi kịp bọn họ, ẩn ẩn có thể nhìn ra thực lực bất phàm.

Một nữ đệ tử bên cạnh cảm thán: “Sư huynh, người Thiên Cơ Môn thật thú vị, không ngờ còn dùng dây xích móc lên thân kiếm để mang theo người.”

Từ Trình Anh nhớ tới kỳ cảnh vừa rồi liền cười nói: “Chắc đó là bản lĩnh của luyện khí sư, được rồi, chúng ta cũng tiếp tục lên đường thôi.”

“Vâng, sư huynh.”

……

Ngự kiếm là một việc khá hao phí linh lực, Diệp Tố còn chở ba người, lại vừa mới Trúc Cơ, thường xuyên bay giữa đường thì hết linh lực, đột nhiên rơi tự do, nên chỉ có thể vừa bay vừa nghỉ.

Bay đứt quãng sáu ngày hành trình, bọn họ rốt cuộc đến được Định Hải thành.

“Đại sư tỷ, mau nhìn kìa!” Hạ Nhĩ chỉ vào chữ trên cửa thành, “Chúng ta tới rồi.”

Diệp Tố đáp xuống, khom lưng thu lại kiếm, đưa ba sợi xích sắt cho Tây Ngọc: “Vào thành thôi.”

Bốn người hưng phấn đi vào thành, trong thành đông như mắc cửi, gần như đảo mắt đi đâu cũng đều có thể thấy được kiếm tu, đa phần trong tay ai nấy cũng cầm kiếm, so với dưới chân núi của Thiên Cơ Môn thì phồn hoa náo không biết bao nhiêu mà nói.

Đặc biệt ven đường bày rất nhiều loại sạp, vô vùng náo nhiệt, liên tục có thức ăn mới ra lò, hương khí tỏa ra bốn phía.

“Đại, sư, tỷ, đói.” Minh Lưu Sa nhìn chằm chằm một sạp bán bánh bao, chậm rãi nói.

Đi liên tiếp mấy ngày đường, bọn họ cũng không có đàng hoàng mà ăn cái gì, cả bọn xác thật đều đói bụng, Diệp Tố đitới hỏi bao nhiêu tiền một cái.

“Một trăm hạ phẩm linh thạch một cái.” Chủ quán mở nắp lồ ng hấp, hương khí theo đó liền trào ra, “Nhân của bánh bao nhà chúng ta đều là dùng thịt linh trư để làm, bên trong có linh khí.”

Nghe xong giá cả bốn người đều yên lặng nuốt nước miếng, Diệp Tố quay đầu: “Tỷ cảm thấy Tích Cốc Đan cũng không tệ.”

“Tích Cốc Đan hàng ngon giá rẻ.” Hạ Nhĩ giơ tay tán thành.

“Mua Tích Cốc Đan đi.” Tây Ngọc cũng giơ tay theo.

Ba người cùng nhìn chằm chằm Minh Lưu Sa vẫn chưa lên tiếng, một lát sau hắn mới chậm rì rì nói: “Đệ, chọn, Tích, Cốc, Đan.”

Vì thế cả nhóm đành từ bỏ bánh bao thơm ngào nhạt, tìm một dược phô bên đường, đi vào mua Tích Cốc Đan.

“Các vị muốn mua loại Tích Cốc Đan nào?” Tiểu nhị hỏi, “Tiệm chúng tôi vừa nhập vài loại Tích Cốc Đan mới, cảnh giới Nguyên Anh dùng một viên có thể nhịn mười ngày, một lọ có mười viên, thanh đào, mật ong, hương lý, vị gì cũng có.”

Diệp Tố lần đầu nghe nói tới Tích Cốc Đan còn chia vị: “Bao nhiêu linh thạch?”

“Không mắc.” Tiểu nhị vươn một ngón tay.

Hạ Nhĩ vừa thấy, liền nói: “Đại sư tỷ, Tích Cốc Đan ở đây vậy mà chỉ giá một hạ phẩm linh thạch? Không hổ là Định Hải thành.” Bọn họ mua Tích Cốc Đan dưới chân núi Thiên Cơ Môn còn cần đến 50 hạ phẩm linh thạch đấy.

Nụ cười trên mặt tiểu nhị liền cứng lại: “Khách quan, đây không phải là Lâm Tuyền thành, bình Tích Cốc Đan này giá một trung phẩm linh thạch.”

Lâm Tuyền thành là địa bàn của Đan Tông, môn phái đan tu nhiều vô số kể nên giá đan dược tất nhiên sẽ rẻ hơn nơi khác không ít, mấy loại đan dược cơ bản như Tích Cốc Đan này nghe nói có rơi dưới đất cũng không ai thèm nhặt.

Hạ Nhĩ: “…… trung phẩm linh thạch?!”

Ở Thiên Cơ Môn, linh thạch kiếm được đều chưa bao giờ qua tay các đệ tử, chưởng môn cầm lấy cung cấp linh khí cho đại trận hộ tông, còn phải chia cho các trưởng lão. Nhóm Diệp Tố chỉ có mấy năm trước nhờ Ninh Thiển Dao mới thấy được trung phẩm linh thạch trông như thế nào, chạm vào còn không được chạm, một trung phẩm linh thạch trị giá 10 vạn hạ phẩm linh thạch, bọn họ căn bản mua không nổi loại Tích Cốc Đan này.

“Ở đây loại Tích Cốc Đan rẻ nhất giá là bao nhiêu?” Diệp Tố trực tiếp hỏi tiểu nhị.

Tiểu nhị đánh giá một lượt mấy người này, vừa rồi thấy diện mạo của bọn họ đều không tầm thường, còn tưởng rằng là đệ tử của đại tông môn nào, hiện tại nhìn lại, bọn họ chỉ mặc một thân đạo bào vải thô ráp, hắn xoay người, lấy từ ngăn kéo dưới cùng ra một lọ Tích Cốc Đan, ném lên bàn, uể oải nói: “Một lọ hai mươi viên, một trăm hạ phẩm linh thạch.”

Diệp Tố thanh toán tiền, đổ hai mươi viên Tích Cốc Đan ra tay, chia cho mỗi người năm viên.

Tiểu nhị nhìn thấy hành động của nàng thì hai mày nheo lại, vẻ mặt ghét bỏ, không biết là môn phái nghèo kiết hủ lậu nào mà mua một lọ Tích Cốc Đan kém nhất còn phải chia làm bốn, còn không bằng tán tu nữa.

Thật tiếc cho mấy gương mặt này, nhìn rất ra gì và này nọ vậy mà lại nghèo xơ nghèo xác.

“Đại sư tỷ, đối diện là cửa hàng bán pháp khí.” Tây Ngọc kéo kéo ống tay áo của Diệp Tố, “Chúng ta qua xem một chút nhé?”

Diệp Tố ăn một viên Tích Cốc Đan, cất lọ vào túi trữ vật rồi nói: “Đi.”

Bốn người nghênh ngang bước sang cửa hàng đối diện, khí thế mười phần.

Tiểu nhị đứng trong cửa hàng đan dược sau lưng bọn họ thấy thế không khỏi lắc đầu tấm tắc, không trách ngay cả hắn còn nhìn lầm, thoạt nhìn mấy người này ai mà nói là xuất thân từ một môn phái nghèo kiết xác chứ.

Tự tin ngời ngời như thế kia mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.