Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt
Văn án
Tình yêu của Hạ Tuý với Tần Nhược Anh rất đỗi khỏ tả, nàng cảm thấy mình không hề mông lung hời hợt, nhưng để nói yêu sâu đậm tới tận thâm tâm thì lại không đến mức.
Nàng cũng không rõ, có ai sẽ chỉ nghe tên thôi cũng đã cảm giác rung động như nàng hay không.
Bắt đầu là một thứ tình cảm "si mê" của lứa tuổi bồng bột, thiếu suy nghĩ, "si mê" bao giờ cũng ngắn hạn, tựa như một câu chuyện ngắn, mãnh liệt, bộc phát, nhưng đọc một xíu là hết. Chỉ là mọi thứ nằm ngoài dự đoán của Hạ Túy, thứ tình cảm "si mê" dần dà cũng phát triển thành "tình yêu".
Biết đây là thứ tình cảm không thể tồn tại nhưng nàng vẫn dành hết cả thanh xuân vào tình yêu, vào một hi vọng, hi vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn nàng, chờ nàng chạy đến, sánh đôi đi cùng đi cô ấy.
___
Hạ Túy: Có thật là cô sẽ kết hôn với thầy ấy?
Tần Nhược Anh: Ừ
Hạ Túy: Vậy cô đã từng yêu em chưa?
Tần Nhược Anh: Đã từng.
Hạ Túy: Còn hiện tại?
Tần Nhược Anh: Vẫn vậy.
Nực cười.
Một người vấn đáp một người trả lời.
Là câu trả lời mà Hạ Túy luôn mong mỏi.
Nhưng không hiểu sao...nàng lại không cảm thấy vui vẻ
...dù chỉ một chút.
Bình luận truyện