Kẻ Điên Bị Cô Câu Dẫn Đã Yêu Thầm Cô Từ Lâu

Chương 3:




Lê Đông nghe được câu nói châm biếm kia cúi đầu đứng ở tại chỗ, nghe được phía sau có người đang cười cô, không cần quay đầu lại cũng biết là đám người tổ ba kia.

“Lần sau nhất định phải gọi điện cho cha mẹ em! Đứng ở cuối lớp nghe giảng bài.”

Lê Đông ôm sách đi xuống, đi ngang qua Khương Từ Niên ở bên kia lối đi, liếc mắt nhìn anh, anh đang nhìn như không thấy mà đọc sách, ở tiết ngữ văn mà xem sách vậy lý.

Kẻ phản nghịch Lê Đông không biết sao có cảm giác muốn cười.

Chủ nhiệm lớp nghiêm túc vỗ bàn giáo viên.

“Gần đây, các giáo viên vật lý, lịch sử, toán phản ánh với cô, lớp học có rất nhiều người chép bài tập, này cuối tuần bài tập sẽ chia thành tổ nhỏ để làm bài tập, bài tập của mỗi tổ đều không giống nhau, những người chép bài tập tự mình hiểu lấy, bây giờ chép bài tập, cuộc đời về sau còn có thể sao chép sao!”

Lê Đông giả bộ đọc sách, nâng mí mắt lên, nhìn ba học sinh nữ ở hàng sau, cười gian nhìn về phía cô.

Tiết 4: Tiết vật lý, Khương Từ Niên bị gọi tên trả lời câu hỏi trong sách, khi chính anh không hiểu ra, liền nhìn đến Lê Đông ở bàn bên cạnh, khoa tay múa chân cho anh một con số, hai ngón tay mảnh khảnh quơ quơ ở không trung.

Khương Từ Niên nữa tin nữa ngờ mà trả lời: “Hai độ C.”

“Chính xác, ngồi xuống đi.”

Khương Từ Niên ngồi xuống, không tự giác mà đưa ngón trỏ để ở trên mũi, che mũi môi lại.

Anh nhìn về phía Lê Đông, cô không quay đầu lại, dường như chỉ là một thứ bé nhỏ không đáng kể.

Giữa trưa lúc tan học, Lê Đông dọn dẹp tốt mọi thứ chuẩn bị đi đến nhà ăn, thì thấy Khương Từ Niên đi tới bên cạnh bàn cô.

Lê Đông sửng sốt, trong phút chốc cực kì khẩn trương từ lòng bàn chân lan tràn, lòng bàn chân tê dại, hai chân xụi lơ.

Não trống rỗng bởi vì không có lý trí mà phát ngốc, kích động đến mức máu ở trong cơ thể sôi trào, cô cảm thấy may mắn vì bản thân không phải dễ dàng đỏ người.

“Điểm vật lý của cậu thật tốt.” Khương Từ Niên rũ cánh tay tại bên người, anh quá cao, khi cúi đầu nhìn cô, Lê Đông ngẩng đầu lên thật tốn sức.

Trong phòng học đã nhiều người đi rồi, Khương Từ Niên vịn cạnh bàn cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, vai anh rộng, lưng thẳng, toàn bộ cơ thể tràn ngập sức lực, đặc biệt là khi anh ôm ấp, vừa nhìn rất có cảm giác an toàn.

Mặt anh ở trong tầm mắt Lê Đông càng ngày càng gần.

Khóe môi Khương Từ Niên khóe gợi lên một ý cười, cảm giác xa lạ khó có thể tìm được trên người dần dần tiêu tán, khi anh nói chuyện, yết kết di chuyển lên xuống tạo ra đường cong xinh đẹp.

“Cho nên, cậu có thể dạy phụ đạo vật lý cho tôi không, cậu muốn trao đổi gì với tôi cũng được, tuy rằng điểm số tôi không tốt, nhưng học phí sẽ không ít.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.