Huyền Của Ôn Noãn

Chương 2: Cạnh đoạt, Lãnh thị




Mỗi thứ bảy Ôn Nhu vẫn đến đấy ăn cơm như cũ , sau khi ăn uống no nê nằm dài trên sofa đọc sách.

Ôn Noãn ngồi xuống chiếu, mở laptop ra làm việc.

“Sao hôm nay mày không về công ty nữa? Mấy tuần trước không phải nhiệt tình, cơm nước xong ngay cả trưa cũng không ngủ đã đi rồi à?” Ôn Nhu hỏi.

“Lúc đó mới nhậm chức, rất nhiều tài liệu cần kiểm tra không tiện mang về nhà, bây giờ đã vào quỹ đạo nên có thể giải quyết ở nhà, cũng lười chạy đi chạy lại.”

Ôn Nhu liếc nhìn cô một cái:”Không phải là Chiếm Nam Huyền chọc mày đấy chứ?”

Ôn Noãn cười:”Chị nghĩ đi đâu thế? Em bây giờ là người làm công ăn lương, ông chủ bắt em 5 giờ 45 phút chết, em không dám kéo dài 5 giờ 45 phút hơn một giây.” Làm gì có kiểu nói thủ trưởng chọc cấp dưới, anh ta không bới móc lỗi sai cô đã muốn cười trộm đến chết rồi.

“Nhưng tao nhìn thế nào cũng thấy mày giống hệt trước kia, một khi không vui thì buồn bực ở trong phòng, rõ ràng tức giận một chữ cũng không nói, thờ ơ lãnh đạm vứt người đắc tội mày sang một bên, thế nào cũng phải để đối phương lừa mày một vạn ba nghìn lần mới chịu hồi tâm chuyển ý.”

“Chị cũng nói đó là hồi trước, chị xem bây giờ Lâm Lộ có lừa em không?” Trong tháng rưỡi gần đây cũng không có mấy lần nhìn thấy bóng dáng anh ta.

“Mày với Chu Lâm Lộ thế nào rồi?”

“Giống như trước đây thôi.”

“Định khi nào thì kết hôn?”

“Khi nước chảy thành sông.”

Ôn Nhu không chịu được trừng mắt:”Sao không nước chảy đá mòn luôn đi.”

Cô mỉm cười:”Nước chảy đá mòn cũng đúng.”

“Cái gì nên là thì làm đi, tao ghét nhất cái gì thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, thật là, có cần tao đục một lỗ lên cái ống nước trong phòng bếp nhà mày không, sau đó để nó chảy đầy nước, như thế liền trở thành nước chảy thành sông.”

Ôn Noãn bật cười đứng dậy.

“Mày làm gì đấy?”

“Đi tìm dụng cụ đục ống nước cho chị.” Quyển sách trên tay Ôn Nhu như ám khí phóng nhanh đến, Ôn Noãn vội vàng nấp đi, vào phòng bếp bưng đĩa xoài đã gọt sạch ra, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc.

Ôn nhu trợn trắng mắt, “Tao đã đưa số tiền gấp ba lần số bố để lại cho mày rồi còn gì, tội gì phải vất vả dậy từ sáng sớm đi kiếm tí tiền lương.”

“Không đi làm cũng chẳng có việc gì làm, chẳng nhẽ lại ở nhà tự làm bà nội trợ cho mình à?” Kỳ thực tiền lương của cô cũng không thấp như Ôn Nhu và Chu Lâm Lộ đả kích, bởi vì cấp bậc cao, chi tiêu hàng ngày bao gồm cả phí trang điểm ăn mặc có thể đặt vào hóa đơn của công ty, cuộc sống hiện nay cô rất vừa lòng, sống không phải lo, còn mong gì nữa?

“Thật không biết phải nói mày thế nào, ngoại trừ Chu Lâm Lộ ra bất kể nam nữ đến gần đều một mực bài xích, nếu thích cậu ta như vậy không bằng gả sớm đi cho xong chuyện, đừng suốt ngày thả trâu đi ăn cỏ, thả không cẩn thận cậu ta lại bị người khác dắt mất.”

“Hả? Chị đã nghe thấy gì? Còn nhìn thấy gì nữa?”

”Mắt và lỗ tai tao đều không tốt, không nghe được cũng chẳng thấy gì, nhưng hy vọng mày tốt hơn một chút, đừng chỉ toàn tâm toàn ý làm công ở Thiển Vũ, hai tai không nghe thấy chuyện của bạn trai mình.”

“Cảm ơn chị già đã nhắc nhở, đừng nói em nữa, nói chị đi.”

Ôn Nhu miễn cưỡng cầm quả xoài lên:”Tao? Tao thì có gì mà nói? Mỗi ngày ngoài muốn kiếm tiền ra chính là muốn kiếm thật nhiều tiền.”

Nghe vậy lông mi Ôn Noãn cụp xuống một nửa, cười cười:”Đôi khi chị cũng nên quan tâm đến mình một chút.”

Bàn tay Ôn Nhu cầm quả xoài khựng lại giữa không trung,”Có ý gì?”

Cô ngẩng đầu, con ngươi bình thản:”Thật ra thứ bảy nào chị cũng không cần phải bớt thời gian đến chỗ em.”

Ôn Nhu giật giật khóe miệng:”Tao đã nói gì sai khiến mày không vui à? Có phải là những lời vừa nãy về Chu lâm Lộ không?”

“Chị hiểu lầm rồi, em không có ý đó, em biết cuộc sống của mình đơn điệu nên khiến chị không thể yên tâm được, nhưng bây giờ em đã 25 tuổi, chị có thể đến với cuộc sống của chính bản thân mình………….Cho dù là trước kia, em cũng không phải trách nhiệm của chị, chị chưa bao giờ nợ em cái gì.”

Ôn Nhu im lặng không lên tiếng, ăn từng miếng từng miếng xoài, sau đó đứng dậy, “Tao còn có việc, hôm nào lại tán chuyện nhé.”

Ôn Noãn cũng không mở miệng giữ lại, chỉ lặng lặng nhìn chị rời đi.

Nếu chuyện đời có thể quay lại lại từ đầu, mọi thứ của hôm nay, hết thảy liệu có thay đổi không? May mà trong chuỗi ngày không có kết thúc này, trên thế giới vẫn còn một thứ có thể mang lại niềm vui cho cô, đó chính là âm nhạc.

Cô nằm trên sofa, cầm điều khiển từ xa mở máy nghe nhạc, làm tiếng đàn tựa nước chảy xuống cả căn phòng.

Đây là thói quen từ hồi trẻ, chuyện thứ nhất phải làm sau khi mở mắt chính là mở âm hưởng, sau đó trong căn phòng tràn ngập tiếng nhạc rời giường, mặc quần áo, rửa mặt, ăn sáng, từ biến ảo khôn lường New Age đến những bài pop trong bảng xếp hạng không bài nào không nghe.

Bao nhiêu năm rồi, mỗi một đêm, cũng là điệu nhạc trong bóng đêm bầu bạn đưa cô vào giấc ngủ.

Bên ngoài cách một lớp rèm cửa sổ sát đất, sau 12 giờ ánh nắng buông tỏa khắp không gian, thời tiết tháng tư lờ lững, bị tiếng nhạc vui vẻ lặng yên mang tới tư vị hồi ức, có chút ngọt ngào dư lại không đuổi đi được, càng nhiều cũng không thể khỏa lấp sự chua xót ẩn nấp đâu đó.

Thật vậy, nếu tất cả mọi thứ có thể quay lại từ đầu.

Ba giờ chiều, chiếc BUGATTI màu xanh ngọc đúng giờ tiến vào chỗ để xe chuyên dụng trong bãi gara ngầm của Thiển Vũ, nhìn vị trí đối diện trống rỗng qua lớp kính thủy tinh, đôi môi nhạt của Chiếm Nam Huyền cong nhẹ.

Ngồi ở ghế phó lái Bạc Nhất Tâm kinh ngạc hỏi:”Anh cười cái gì?”

“Hôm nay cô ấy không tới, em không gặp được rồi.”

Bạc Nhất Tâm thất vọng:”Sao lại khéo như vậy. Ngày đó gặp cô ấy……dường như đã thay đổi rất nhiều.”

Hình cung nhạt bên môi vẫn như cũ, đỗ xe lại, con ngươi lướt qua vị trí đỗ xe để trống kia, Chiếm Nam Huyền không lên tiếng trả lời, thay đổi rất nhiều sao? Nhìn qua quả thật từ trong tới ngoài như một người khác, nhưng một số thứ trong lòng vẫn thủy chung không sửa, tính tình vẫn như vậy, chí khí vẫn cao như vậy.

Bạc Nhất Tâm kéo tay anh lên lầu:”Anh biết không? Trong lòng em cô ấy từng là một lá cờ không bao giờ có thể chạm đến.”

Chiếm Nam Huyền cười nhìn cô:”Em nói gì buồn cười thế? Ba lần liên tiếp đoạt giải vàng Kim Tượng và Kim Mã cho nữ diễn viên, ra mắt mười năm chẳng những thâu tóm khu vực Châu Á Thái Bình Dương và Liên Hoan Phim Cannes, thậm chí có hai bộ phim được đề cử giải Oscar, ngoài danh lợi thành đạt ra còn có một người bạn trai tuyệt thế như anh, đưa mắt tìm khắp Châu Á cũng không có người phụ nữ thứ hai có thể địch nổi em, vẫn chưa hài lòng?” Ôn Noãn có gì? Chẳng qua chỉ là một tiểu thư kí không tiếng tăm, chiếm giữ một vị trí nhỏ nhoi trước cửa văn phòng của anh, một cái bàn một cái ghế một dàn máy vi tính cộng với tư liệu và dự án, mỗi giờ mỗi phút đều phải xem sắc mặt ông chủ mà làm việc.

Bạc Nhất Tâm tiện tay lấy ra một tập văn kiện lẫn trên bàn Ôn Noãn, thấy bên trong dán nhãn phân loại hạng nhất, trật tự rõ ràng, kiểm tra tiện lợi, khép lại thả vào chỗ cũ, cô khẽ thở dài.

“Anh có cảm giác này không? Càng thành công lại càng cảm thấy đó không phải là thứ mình muốn, ngược lại lại hoài niệm những tháng ngày chưa bị lòng tham làm ô uế, có đôi khi đêm khuya mơ quay về, khi tỉnh lại thấy ngực như có một lỗ hổng, bắt đầu không biết là cái gì, từng tháng từng năm qua đi, rốt cục cũng có một ngày hiểu được, thì ra dưới tận đáy lòng vẫn có một sự áy náy rất sâu sắc.” Cô quay đầu lại nhìn anh, “Nếu không phải là anh không cho phép, hai năm trước em đã muốn liên lạc với cô ấy rồi.”

“Anh làm vậy cũng là muốn tốt cho em, em tự tìm tới cửa chỉ tổ làm mình mất mặt thôi.”

“Không đến mức đó chứ? Ngày hôm ấy không phải Ôn Noãn cũng chào hỏi em ư? Không cự tuyệt người đến hàng dặm mà. Em chỉ thấy kì lạ, trước kia tính cách cô ấy cởi mở như vậy, bây giờ thế nào lại phiêu dật như một tiên tử, thật người ta khó có thể tưởng tượng.”

Một lát sau Chiếm Nam Huyền mới nói:”Cô ấy quả thật đã thay đổi rất nhiều, tự phong bế chính mình lại.”

Bạc Nhất Tâm kinh ngạc, “Em chẳng thấy thế tí nào.”

“Cô ấy làm việc ở Thiển Vũ hai năm, không kết giao một người bạn.”

Thần sắc Bạc Nhất Tâm trở nên hơi ảm đạm, nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng mới khẽ cười khổ.

“Có lẽ đều là tại em.”

Chiếm Nam Huyền lắc đầu:”Không liên quan đến em, năm đó…..có thể đã xảy ra một số chuyện ngay cả anh cũng không biết.”

“Ngay cả anh cũng không biết?”

“Ừ, nhưng nó không quan trọng.”

Chiếm Nam Huyền kéo eo cô,”Hiện tại anh chỉ có một tâm niệm chưa làm xong, chờ anh chấm dứt chuyện này sẽ kết hôn với em.”

Bạc Nhất Tâm không lên tiếng, tựa trán lên hõm vai anh, lông mi phất qua bóng tối trong áo sơ mi của anh, có chút xuất thần.

Ánh đèn màu lam hắt xuống đất đối diện với ánh sáng bên ngoài, con ngươi anh ngưng tụ thành vẻ trầm mịch, giống như lạnh lùng vô tình ngang nghạnh của sắt đá, lại giống như nước mềm mại như vạn sợi tơ lụa, giống như hồ nước sâu thẳm nuốt đi sự tự do mỗi tấc đang ngập ngừng lay động, lại giống như vạn mã mang tâm niệm lao nhanh như mây bay, rối rắm đến cực điểm.

Chung quy phức tạp tới mức e rằng không ai có thể hiểu.

Thời gian như mũi tên thoáng cái thoi đưa.

Cổ nhân lịch sự tao nhã, có thể nghĩ ra những từ tuyệt vời này để hình dung một ngày bình thường, chuẩn xác lại thổn thức.

Trong khoảng thời gian như bóng câu qua khe cửa này, chuyện Ôn Noãn hy vọng không xảy ra cuối cùng cũng đến.

Chiếm Nam Huyền tự mình chủ trì Tốc độ thông tin Thiển Vũ, bởi vì cùng thuộc một loại hình xí nghiệp với Đại Trung, cả hai đều là số một số hai trong giới, cho nên cạnh tranh vô cùng gay gắt.

Những thứ đó kỳ thật đều không liên quan đến Ôn Noãn, thứ liên quan đến cô chính là, cô phải theo Chiếm Nam Huyền đi dự cuộc hội thẩm cạnh tranh của Lãnh thị, tức là cô và Chu lâm Lộ phải gặp nhau trên vị trí đối địch.

Bên cạnh chiếc bàn hình bầu dục rất lớn trong phòng đại hội nghị của Lãnh thị, ngồi đầy đại diện của các công ty, chủ trì hội nghị chính là Lãnh Như Phong và trợ lý tổng giám đốc thứ nhất Ân Thừa Liệt, ngồi bên cạnh bọn họ và năm vị cố vấn đứng đầu thế giới.

Mỗi công ty tham dự hội nghị có mười phút tự giới thiệu, sau đó trả lời các vấn đề gần như bị Lãnh thị làm khó dễ.

Công ty thứ nhất vừa mới bắt đầu được vài phút đã bị Ân Thừa Liệt chặn ngang, “Ngài chỉ cần nói cho tôi biết, trong kế hoạch của công ty các vị, chúng tôi không dựa vào bất kì điều gì khác, chỉ dựa vào bộ hệ thống này, khu du lịch có thể thu hút được một lượng khách cố định không?”

Vấn đề này vừa được đưa ra phần lớn mọi người đều sửng sốt, kiểm soát thông minh là để du khách cảm thấy thoải mái hơn, bình thường đây là công cụ phục vụ khách chứ không phải là thủ đoạn trực tiếp đánh vào doanh thu, nhưng rõ ràng yêu cầu của Lãnh thị so với tầm nhìn “bình thường” xa rộng và ngặt nghèo hơn rất nhiều.

Vị phụ trách câm ngay tại chỗ, có thể thấy vẫn chưa chuẩn bị tí nào trước vấn đề này, sau vài giây im lặng khép lại văn kiện kế hoạch trước mặt, dẫn đoàn rời đi.

Quy tắc của trò chơi này là, nếu không thể trả lời một vấn đề nào đó trong vòng mười giây, mời tự động rời khỏi cuộc chơi.

Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, cả công ty có thể chuẩn bị tỉ mỉ trong hai, ba tháng, kết quả ngay cả giới thiệu cũng chưa nói xong đã bị bức dẹp đường hồi phủ, tập hợp sự dày công cố gắng của bao nhiêu người ngày đêm tăng ca, nhưng trong nháy mắt đã thành nước chảy, chuyện làm ăn như chiến tranh, gần như là ác độc đến mức phi nghĩa.

Chiếm Nam Huyền cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô:”Điều tra kĩ tên cố vấn ngồi bên tay phải Lãnh Như Phong.” Hơi thở riêng biệt của anh nhẹ nhàng lướt quanh vành tai cô, hơn nữa khi anh nói xong quay lại, đôi môi mỏng như cánh hoa dường như khẽ cọ vào bên tai cô, Ôn Noãn chỉ cảm thấy nửa bên mặt và phần da thịt trên cổ tất cả đều trở nên nóng rát, cho dù là một vị tiên đã đầu thai làm người trần, giờ phút này cũng không thể khống chế được trái tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.

Lặng lẽ hít sâu trấn định lại nhịp tim, cô nhanh chóng mở chiếc Pocket PC ra một nửa, dùng mạng không dây kết nối với cơ sở dữ liệu khổng lồ của Thiển Vũ, nhập danh hiệu của vị cố vấn kia vào mục tìm kiếm, duyệt phân loại trong một phút, chỉnh lý lại tóm tắt đơn giản rõ ràng đáp án Chiếm Nam Huyền yêu cầu, sau đó gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Anh quay đầu lại nhìn cô, rồi lại nhìn về phía tư liệu trong tay cô, cô thông minh lập tức rút ra phương án kĩ thuật, đưa phần lắp đặt hệ thống nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt anh, anh cong nhẹ khóe môi, nhìn cô một cái, con ngươi thoáng di chuyển, dừng lại trên đôi bông tai tinh tế màu hồng nhạt của cô, lại nâng mắt nhìn cô một cái.

Ôn Noãn giật mình, không biết tại sao trong ánh mắt lãnh đạm của anh có chút hàm ý gì đó cô nói không nên lời, còn chưa kịp nghĩ lại xem có phải mình đã làm sai chỗ nào rồi hay không, ý thức bị quấy nhiễu không tự giác ngẩng đầu lên, Chu Lâm Lộ ngồi đối diện chiếc bàn dài không vui nhìn cô chằm chằm.

Cô xém tí nữa cười theo bản năng, tức khắc tỉnh giác tình huống không phù hợp mà nhịn xuống, dùng ánh mắt hướng về phía anh ta biểu đạt khẩn cầu, hy vọng anh ta rộng lượng, ngay sau đó cảm giác tồn tại của người bên cạnh khiến cô phải đảo mắt lại, ánh mắt Chiếm Nam Huyền đã trở nên lạnh lùng, giống như đang cảnh cáo cô giờ phút này thái độ làm việc tốt nhất nên chuyên nghiệp một chút.

Ôn Noãn như muốn nâng cao tay lau sạch mồ hôi trên trán mình.

“Cô nhớ kĩ, mấy chỗ này cần phải sửa.” Chiếm Nam Huyền nói, ngữ khí lạnh lẽo vạn phần.

Cô vội vàng lấy giấy bút, ghi tất cả những gì anh nói vào hồ sơ.

Khi hội nghị buổi sáng kết thúc, cả Đại Trung và Thiển Vũ đều thuận lợi qua cửa, bảy công ty con còn lại bốn, cuối cùng do ai giành được thì phải đến chiều mới có kết quả cuối cùng.

Khi Ôn Noãn thu dọn mọi thứ trên mặt bàn Chu Lâm Lộ đi tới, bất kể tình huống có phù hợp hay không, cũng giống như không thèm nhìn Chiếm Nam Huyền và Cao Phóng vẫn còn ngồi bên cạnh, anh ta không hề cố kị hôn lên mặt cô:”Ăn cơm trưa với anh nhé?”

Cô có chút xấu hổ đẩy anh ta ra:”Không được, em vẫn còn việc phải làm.”

“Vậy anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Chu Lâm Lộ yêu chiều xoa xoa đầu cô.

Sau khi anh ta đi khỏi Chiếm Nam Huyền mới thong thả đứng lên từ ghế dựa, ánh mắt so với trước càng xa cách ba phần, dường như đối với cô có một chút khinh bạc công tư bất phân, “Những thứ lúc trước tôi nói phải sửa, cô tốt nhất đừng làm sai tí gì.”

“Vâng.” Cô đáp, không nói hơn một chữ.

Anh mang theo Cao Phóng rời đi.

Bạn trai cô là đối thủ một mất một còn với công ty, có thể thấy thân phận của cô có bao nhiêu mẫn cảm, thông thường mà nói Chiếm Nam Huyền không nên cho cô tiếp xúc dự án này, cô không biết tại sao anh lại tin tưởng cô như vậy, tất cả hồ sơ đều do một tay cô chuẩn bị.

Trên máy tính rất nhanh sửa những những chỗ cần sửa, dùng máy in di động in ra, mở tất cả các bản sao tài liệu, sau khi gỡ bỏ những trang liên quan liền thay cái mới vào, vừa làm xong, điện thoại của Chu Lâm Lộ đến.

“Có nhớ anh không?”

“Lúc nãy là anh cố ý?”

Anh ta ngoác miệng cười to:“Quả nhiên baby thông minh, thảo nào Chiếm Nam Huyền trọng dụng em.”

“Chu công tử, hủy bát cơm của người khác cẩn thận bị trời trách phạt.”

“Anh bồi thường cho em một cái bát vàng là được chứ gì?”

“Thần thiếp không dám.”

Công việc của cô hiện tại vẫn tương đối thuận lợi, anh ta không được đá bát cơm của cô rồi trộm cười, thấy đồng hồ đã là một rưỡi, cách lúc hội nghị bắt đầu chỉ còn nửa giờ, Ôn Noãn lúc này mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm trưa:”Không nói chuyện với anh nữa.”

“Vậy cho anh một cái Goodbye kiss.” Chu Lâm Lộ nói, lằng nhằng khiến cô phải bật cười.

Vừa quay đầu lại đã thấy Chiếm Nam Huyền và Cao Phóng đã tiến vào cửa, “Như vậy trước đã.” Cô vội vã cúp điện thoại.

Cao Phóng đưa cho cô một phần sandwich, nhưng bởi vì lo lắng cả buổi sáng nay khiến cô không ăn được cái gì, sau khi cắn hơn một nửa rốt cục ăn không vào, thảo nào trong sách nói những ngày này con người không thể qua được, thêm vài lần nữa nói không chừng không phải là loét dạ dày thì cũng là viêm dạ dày cấp tính.

Chiếm Nam Huyền sau khi ngồi xuống lật xem số tài liệu cô đã sửa, không nói gì, tiếp theo tầm mắt dừng lại trên chiếc bánh sandwich cô không đụng đến để trên bàn, sau đó liền chuyển đi.

Đến khi Chu Lâm Lộ cùng cấp dưới tiến vào, chỉ có người từng làm việc bên người Chiếm Nam Huyền như Cao Phóng và Ôn Noãn mới cảm nhận được, anh nhìn qua thần sắc vẫn lãnh đạm như bình thường, nhưng trên thực tế đã nổi lên rất nhiều biến hóa nhỏ, mày ngài khẽ chau lại, khóe môi cũng hơi hơi nhếch lên.

“Làm sao vậy?” Cao Phóng hạ giọng hỏi.

“Bìa hồ sơ dự thầu của bọn họ đổi rồi, không phải là cái hồi sáng.”

Cao Phóng và Ôn Noãn nhìn nhau, đều không rõ vì sao.

Chiếm Nam Huyền hạ đôi mi dài, tập trung suy nghĩ, một lát sau anh nhìn đồng hồ, nói với Ôn Noãn:”Đưa hồ sơ dự thầu cho tôi.”

Cô đưa đến, anh lật đến chỗ số lượng thiết bị và phụ tùng, không chút do dự sửa nhanh thông số trong đấy, cuối cùng gạch bỏ tổng giá, lấy bút viết một con số khác.

Không cần sai bảo, cùng lúc anh động thủ sửa chữa hồ sơ cô cũng nhập vào máy tính, anh sửa một hàng cô lại sửa một hàng, đợi đến khi anh sửa xong tổng giá, cô cũng hoàn thành việc in tài liệu đã thay đổi, hai người không nói một tiếng, lại ăn ý như đã cộng sự nhiều năm, làm Cao Phóng đang ngồi một bên cực kì kinh ngạc.

Ngay sau đó Ôn Noãn mở hồ sơ dự thầu đã sửa xong ra, nhóm Lãnh Như Phong đúng giờ tiến vào.

Đó là một huyền thoại sống trong giới thương nghiệp, bức tranh tuấn mĩ vô song sau khi kết hôn nhiều năm vẫn không thay đổi, đôi đồng tử đen tỏa sáng lấp lánh như kim cương, cho dù ánh sáng trong nó đã hơi mờ nhưng vẫn khiến người ta phải khiếp sợ, tùy tiện ngồi xuống ghế da lớn, nhưng cử chỉ vẫn mang theo khí độ ung dung đẹp đẽ, trận này nghiễm nhiên không đánh mà thắng, duy nhất vẫn là sự tao nhã tuyệt đối trong lòng bàn tay ông ta, một lời khuynh đảo cả thiên hạ.

Bốn công ty còn lại đem hồ sơ dự thầu đệ trình lần thứ hai.

Hai công ty khác biện luận chưa đến một giờ cũng bị Lãnh Như Phong phủ quyết đuổi đi, sau đó Ân Thừa Liệt kinh ngạc đưa hồ sơ dự thầu của Thiển Vũ cho Lãnh Như Phong, ông ta buông tài liệu của Đại Trung ra, cầm lấy nhìn lướt qua, con ngươi đen hiện lên sự quỷ dị, lười biếng dựa lưng vào ghế:”Tổng giám đốc Chiếm, cậu báo giá này không sợ bị lỗ vốn sao?”

Chiếm Nam Huyền cười nhạt, trả lời:”Giá này được tổng hợp từ sự cố gắng của mấy phòng ban trong Thiển Vũ mới có được, tôi rất tin tưởng nhân viên của mình, làm ăn lỗ vốn chúng tôi sẽ không làm. Đương nhiên, nếu thứ ngài ám chỉ chính là báo cáo lợi nhuận của tôi thấp hơn mức ngài mong muốn, vậy tôi có thể nói thẳng, vì đạt được hạng mục này tôi quả thật đã giảm lợi nhuận đến một mức nhất định. Cũng giống Tổng giống đốc Lãnh ngài muốn dùng hệ thống thông minh để hấp dẫn du khách, chỉ cần công trình này thành công, hệ thống thông minh sẽ trở thành minh chứng kĩ thuật của Thiển Vũ đứng đầu thế giới, mọi người đều biết, loại tài sản vô hình này trong tương lai sẽ mang đến lợi nhuận thực không thể lường được, vậy nên nói tôi đâu có lỗ gì?”

Có cố vấn nghi ngờ:”Nhưng thời gian đầu tư dài như vậy, cậu có chắc chắn mình có đủ vốn để quay vòng và không xuất hiện lỗ hổng tài chính không?”

“Báo cáo kiểm toán quý này đang nằm ở trên bàn các vị, không cần phải nghi ngờ về thực lực của chúng tôi.”

Lãnh Như Phong mỉm cười:”Không tồi, tuổi trẻ hứa hẹn.” Nói xong đứng dậy, Ân Thừa Liệt cũng đứng dậy theo.

Ôn Noãn còn chưa hiểu thế nào đã thấy sắc mặt Chu Lâm Lộ không bình thường, sau đó Lãnh Như Phong đi đến trước mặt anh ta, vươn tay ra bắt tay với anh ta:”Chu tiên sinh, tôi thật xin lỗi, bởi vì giá cạnh tranh của Thiển Vũ gần sát với dự toán của chúng tôi nhất, phương án cũng phù hợp với yêu cầu của chúng tôi hơn, cho nên hợp đồng này đoàn cố vấn quyết định cho bọn họ, hy vọng lần sau lại có cơ hội hợp tác với Đại Trung.” Cứ như một lời hòa âm, mùi khói súng của chiến trường vô hình rốt cuộc cũng kết thúc, Chiếm Nam Huyền dựa vào sự quả quyết và năng lực dự toán chuẩn xác giành được chiến thắng, mãi cho đến khi Chu Lâm Lộ mang người rời đi, Ôn Noãn từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn về phía anh ta.

Cao Phóng lưu lại xử lý hợp đồng, Chiếm Nam Huyền cùng Ôn Noãn về trước.

Trong thang máy, anh hỏi:”Thắng dự án này cô nghĩ thế nào?” Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn bị sương mù bao phủ như cũ.

Ôn Noãn cười:”Thẳng thắn mà nói, tôi không có suy nghĩ gì.” Không vì Thiển Vũ thắng trận mà vui, cũng không vì Chu Lâm Lộ thua trận mà buồn, đối với cô mà nói, chỉ làm tốt công việc của bản thân, cho dù giữa hai công ty hay giữa hai người họ tranh cái gì, đều chẳng liên quan đến cô.

Vốn dĩ mọi thứ trên đời này thắng làm vua thua làm giặc, bao gồm cả vị lãnh đạo trực tiếp quyết định thành công thất bại của bất cứ ai trong công ty này, cũng chẳng liên quan gì đến một cô gái nhỏ bé như cô.

Chiếm Nam Huyền nhìn chằm chằm vào hình ảnh cô trong kính:”Nghĩ cũng đúng, cho dù là bạn trai có mỹ mạo, tiền tài, thân phận tương xứng, hay là thể diện công việc, cô đều đã có rồi.” Khóe môi phiếm ra ý giễu cợt, “Trên đời này chắc chẳng còn gì có thể làm cô có hứng thú nữa? Hoặc là——-có thể làm rung động trái tim làm bằng sắt đá của cô?”

Cô nghĩ một lúc:”Vẫn có.” Cũng chỉ có cái này thôi.

Hình như là sau khi thắng trận tâm trạng rất tốt, anh ít khi bị gợi lên chút hứng thú, chậm rãi xoay người lại, “Ồ?”

“Ngủ, mỗi ngày tôi đều hận không thể ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.” Từ khi bị điều lên tầng 66, công việc chiếm hết toàn bộ thời gian của cô, bận đến mức một ngày ngủ không đến năm giờ, cô đã cảm thấy giấc ngủ của mình bị thiếu trầm trọng.

Đột nhiên một cánh tay dài đập vào vách tường cạnh vành tai cô, cô hoàn toàn bị bao phủ trong hơi thở tức giận lạ lùng của anh, giọng nói gần trong gang tấc trầm thấp vang lên lần thứ hai bên tai cô:”Cô——–đùa tôi?”

“Ty chức không dám.” Cô cung kính đáp, thân mình lùi ra phía sau, sau lưng áp lên tấm tường thép muốn trốn cũng không thể trốn được.

Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô.

Phút chốc cánh cửa sau lưng anh mở ra, anh không động đậy, cô cũng không dám động, sợ chỉ cần cô cử động chỗ da gần cổ sẽ chạm vào làn môi mỏng của anh, gò má lần thứ hai vì thứ hơi thở nhẹ nhàng như hương lan của anh mà tê dại ngứa ngáy, Chiếm Nam Huyền nhìn thấy mạt hồng nhạt hiện lên dưới đáy đôi mắt kia, quả nhiên là do mình đến gần gây nên, trong nháy mắt con ngươi biến ảo khôn lường thành trăm nghìn màu sắc.

Cuối cùng anh không làm gì, chỉ có khóe môi từ từ gợn sóng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ôn Noãn lấy tay che miệng, khẽ thở phào một tiếng, cảm thấy tinh thần mỏi mệt.

Rõ ràng người đàn ông đã có vị hôn thê cô không cần phải phòng bị cái gì, nhưng mỗi lần ở một mình với anh lòng không khống chế được treo lơ lửng giữa không trung, chỉ sợ nói không đúng một câu anh lại bất chợt dùng ngôn ngữ châm chọc cô, ví dụ như cái câu nhẹ nhàng bâng quơ kia:”Chúng tôi cũng không ép cô.”, lại sợ ngộ nhỡ có gì sơ xuất, có lẽ sẽ phải gánh chịu một hậu quả rất rất không mong muốn.

Uể oải quay về chỗ ngồi, trả lời tất cả email chưa đọc, xử lý hết tất cả những công việc chưa hoàn thành, gửi email hành trình ngày mai của Chiếm Nam Huyền nhắc nhở anh, khi làm xong hết thảy đã sớm qua thời gian tan tầm, trong lúc thu dọn đồ đạc thì gặp Cao Phóng đến, chào hỏi lẫn nhau rồi anh ta đi vào phòng Tổng giám đốc, còn cô thì tắt máy tính đi vào thang máy.

Đến chỗ đỗ xe, lục túi nửa ngày cũng không tìm thấy chìa khóa xe, không còn cách nào khác cô đành phải lên lầu.

Tấm thảm rất dày tiêu trừ tiếng cô đi đường, cho nên khi cô đến gần bàn làm việc, nghe thấy tiếng Cao Phóng nói chuyện phát ra từ sau cánh cửa gỗ tinh xảo khép hờ.

“Hôm nay Chu Lâm Lộ bao một phòng họp nhỏ ở khách sạn ngay sát Lãnh thị, bên trong an trí một tổ nhân viên, bây giờ có thể điều tra được là, hắn ta đúng giờ nghỉ ngơi giữa trưa tiếp một cú điện thoại, sau đó phân phó nhân viên túc trực ở khách sạn sửa chữa hồ sơ dự thầu.”

Chiếm Nam Huyền không lên tiếng, Cao Phóng tiếp tục báo cáo.

“Báo giá Chu Lâm Lộ nộp lại thấp hơn giá ban đầu của chúng ta là 1 triệu 500 nghìn đô la Mĩ, dường như đã nhất trí với giá của Lãnh thị rồi, vốn dĩ dự án này chắc chắn sẽ nằm gọn trong tay hắn, chính là không ai ngờ tới, sau khi nội bộ Lãnh thị tổng hợp lại các kế hoạch và đề nghị của các công ty khác, giữa trưa cũng sửa lại một ít dự toán của vài hạng mục, kết quả biến thành hồ sơ dự thầu và bảng báo giá của chúng ta lại phù hợp với yêu cầu sau khi đã chỉnh sửa của bọn họ hơn.”

Người nghe lặng im như cũ không tiếng động.

“Tất cả chuyện này chỉ có hai khả năng, giữa trưa Chu Lâm Lộ đã biết tất cả, một khả năng là giá niêm yết của Lãnh thị, vậy nên hắn điều chỉnh lại giá của mình, hai là giá niêm yết của chúng ta, cho nên hắn hạ thấp giá một mức thích hợp so với giá của chúng ta. Chuyện bây giờ chưa thể xác định chính là, tin tức của hắn ta đến từ khả năng thứ nhất hay là thứ hai.” Nói đến đấy Cao Phóng lưỡng lự một lúc:”Hình như giữa trưa Ôn Noãn có nói chuyện điện thoại với hắn…”

Ôn Noãn trầm ngâm, bốn phía im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng “Ù ù” trong tai.

Chiếm Nam Huyền từ đầu đến cuối không nói gì, sau đó bên trong truyền ra một tiếng vang kèm theo động tác, cô vội vã yên lặng thối lui, vào trong thang máy nhân viên, trong lòng chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, Chu Lâm Lộ muốn đập bát cơm của cô quả thực đập đến hết sức, cuối cùng lại đặt cô trong hoàn cảnh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nói rõ.

Một lát sau, rốt cục Chiếm Nam Huyền mới mở miệng, “Không phải là cô ấy.”

“Vậy tin tức của hắn làm sao mà có?”

“Chuyện hôm nay cậu không cảm thấy có một số chỗ rất kì lạ sao?”

“Chỗ nào?”

“Thứ nhất, Lãnh Như Phong đến giữa trưa mới bảo nội bộ thay đổi giá dự thầu, chuyện này trong trí nhớ của tôi là trước nay chưa từng có.”

“Đúng vậy, theo thông thường chuyện này không thể xảy ra.”

“Thứ hai, Lãnh thị đối với người tham dự yêu cầu vô cùng hà khắc, nhưng khi đến lúc cuối chỉ còn chúng ta và Đại Ttrung, bọn họ đúng ra càng phải thận trọng, hẳn là phải vặn hỏi chúng ta cẩn thận, nhưng Lãnh Như Phong lại kì lạ không bàn bạc với đoàn cố vấn, trực tiếp quyết định giao dự án cho chúng ta.”

“Đây cũng là chỗ tôi không rõ, ông ta tại sao lại làm vậy?”

“Tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả năng.”

“Là gì?”

“Chính là phía Lãnh thị xảy ra vấn đề, có người đem giá niêm yết tiết lộ ra ngoài, mà điều này có thể không phải là lần đầu tiên, cho nên Lãnh Như Phong mới lợi dụng cơ hội này giăng một cái bẫy, ông ta vốn dĩ không vào gần giờ mới đổi giá, mà là vẫn im lặng dùng bảng giá giả đối nội chu toàn, cho đến phút cuối cùng mới tung bản giá thật ra, vì giá cạnh tranh của Đại Trung gần với bảng giá quy định giả của bọn họ, cho nên mới bị Lãnh Như Phong lập tức phủ quyết, tôi tin chắc bây giờ ông ta đã tìm ra người tiết lộ bí mật rồi.”

Cao Phóng cực kì kinh ngạc:”Vậy tất cả mọi người hôm nay chẳng phải là theo Lãnh Như Phong diễn một tuồng kịch sao?”

Chiếm Nam Huyền cười nhạt:”Nghe nói bà vợ yêu là trùm trong giới bất động sản của ông ta có câu khuê phòng mật ngữ, gọi ông ta là con lợn miệng nam mô bụng một bồ dao găm.”

“Không thể nào, ông ta còn dùng thủ đoạn để chơi chính vợ của mình?”

“Người ta đồn thủ đoạn ông ta dùng để chơi đàn bà so với thủ đoạn trên thương trường còn lợi hại hơn, nhưng hôm nay người thực sự làm tôi nghi ngờ, lại không phải là ông ta.”

“Đó là ai?”

Chiếm Nam Huyền trầm tư một lúc, chậm rãi nói:”Chu Lâm Lộ. Tôi vẫn không thể hiểu, tại sao hắn ta lại phải đổi bìa hồ sơ dự thầu? Hắn hoàn toàn có thể làm hồ sơ đã sửa chưa giống y đúc hoàn toàn cái cũ.”

Cao Phóng nhướn cao mày:”Ý cậu là———hắn ta cố tình gây chú ý với mọi người.”

“Chính xác mà nói, là gây chú ý với tôi.”

“Tại sao hắn lại phải làm như vậy?”

“Đây là chỗ tôi khó hiểu.”

Chu Lâm Lộ tại sao lại vạch đường cho hươu, cố ý vô tình đem vụ làm ăn này tặng cho Thiển Vũ?

*****

Mấy ngày liên tiếp Ôn Noãn đều không tìm thấy Chu Lâm Lộ.

Di động của anh ta tắt máy, gọi đến văn phòng thư kí nói anh ta đi xa nhưng không nói là đi đâu, gọi đến nhà cũng không có người nhấc máy, cô hết đường xoay sở.

Nhàm chán cầm di động giở xem danh bạ, lúc lật đến Ôn Nhu cô ngừng một chút, lúc ấy sau khi đi Ôn Nhu cũng không tới nữa, vài lần tình cờ cô gọi điện thoại đến, trong ống nghe truyền đến tiếng ồn ào nên cô biết không phải Ôn Nhu đang trốn tránh, mà quả thật là bận đến nỗi không có thời gian đến chỗ cô tán chuyện.

Sau đó mới thấy trên kênh kinh tế tài chính, thì ra thị trường rất tốt, chỉ số mỗi ngày không ngừng nhảy vọt, cho dù một người không biết gì tiến vào thị trường chứng khoán, ít nhất cũng phải thu được 20-30% tiền lời, chả trách thân là giám đốc đầu tư Ôn Nhu bận đến rối tinh rồi mù.

Ôn Noãn không hiểu mấy thứ đó, cũng rất ít quan tâm.

Ánh mắt dừng lại trên dãy số hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi.

Giữa người với người, cho dù là chị em ruột cũng có khoảng cách nhất định, cho dù đã cố gắng thật cẩn thận, cũng không thể tránh động chạm đến tâm sự của Ôn Nhu, sau đó hỏi lại chính mình, là vô tình hay là cố ý? Là thật lòng hy vọng chị buông mình ra, hay là kỳ thật vẫn có một chút buồn bực ẩn dấu kéo dài, cho nên mới có ý định xua đuổi chị ấy? Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, đã trở nên tê liệt, không muốn đi so bì ai đau hơn ai nữa.

Cái gọi là người thân, rốt cuộc chỉ còn lại bà chị này thôi, tương lai ngắn ngủi chớp mắt mười chín hai mươi năm sinh lão bệnh tử, còn cái gì phải tranh chấp đây? Không nói thì không nói nữa, nếu thuận theo chị ấy, chỉ cần quanh quẩn bên người là có thể khiến chị ấy vui vẻ, vậy thì cứ làm như thế đi.

“Chị Ôn.”

Ôn Noãn giật mình, nhìn về phía tiếng nói phát ra.

Tiểu Đại híp mắt cười:”Điện thoại của chị đang kêu.”

Ôn Noãn vội vàng tiếp cuộc điện thoại nội bộ, tầng 66 rất ít người, khi anh ở đây nhân viên các ngành còn thỉnh thoảng đi lại, nếu anh không ở đây thì không gian rộng lớn này yên tĩnh đến kinh ngạc, cho nên cô chỉnh tiếng chuông điện thoại xuống mức thấp nhất, không ngờ trong lúc xuất thần lại không nghe thấy.

“Ôn Noãn, tôi là Trì Bích Tạp ở bộ phận nhân sự.”

“Chào giám đốc Trì .”

“Cô gần đây có phải thường đến công ty vào buổi chiều thứ bảy không?”

Cô ngẩn ra:”Trước mắt có rất nhiều việc phải làm, tôi cảm thấy thời gian không đủ, cho nên———-“

Trì Bích Tạp nở nụ cười:”Đừng lo lắng, không phải tôi truy vấn cô gì đâu, cả Thiển Vũ ngoài Chiếm tổng chắc cũng chỉ có mình cô cuối tuần chủ động đến làm việc, tiến cử một người chăm chỉ như cô tôi cũng được thơm lây, đúng rồi, Chiếm tổng bảo tôi tính tiền làm thêm giờ cho cô, tăng gấp ba ngày lương bình thường, tôi là muốn nói chuyện này với cô.”

Ôn Noãn đang định giải thích thì ngừng lại, đột nhiên hiểu ra, đành phải đáp:”Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc Trì.”

Chiếm Nam Huyền cái này nào phải là khen thưởng, rõ ràng là muốn cô bán đứt buổi chiều thứ bảy của mình, cầm số lương gấp ba lần ngày thường, sau này cuối tuần cô không muốn đến cũng không được.

“Chị Ôn, lúc nãy chị nghĩ cái gì mà đến nỗi thơ thẩn như thế?” Đinh Tiểu Đại cầm táo đi tới.

Mười tám tuổi tốt nghiệp trung học Đinh Tiểu Đại là trợ lý thư kí của Ôn Noãn, phụ trách pha tra rót nước photo đánh máy, tuy vào đời chưa lâu nhưng rất thông minh, bởi vì tầng 66 ngoài Chiếm Nam Huyền chỉ còn hai cô, cho nên khi nghỉ trưa cô rất thích quấn quít lấy Ôn Noãn nói chuyện phiếm.

Nhoài nửa người lên bàn làm việc của Ôn Noãn, Đinh Tiểu Đại một bên cắn táo một bên nháy mắt ra hiệu với cô:”Không phải là nhớ tới Chiếm tổng của chúng ta đấy chứ? Chẳng lẽ ngay cả chị cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh ta gia nhập bộ tộc ngất xỉu?”

“Nghe em nói như vậy, trong công ty có rất nhiều bộ tộc ngất xỉu?”

Đinh Tiểu Đại trợn tròn mắt, nhìn cô như nhìn người từ trên trời rơi xuống:”Chị, chị thật không hiểu dân sinh gì cả.”

Ôn Noãn che miệng, tiếng cười theo khe hở phát ra.

“Em nói cho chị biết nhé, bộ tộc ngất xỉu này có ba loại ngất, ngất bình thường, ngất tương đối, và ngất nặng.”

Ôn Noãn không nhịn được cười, cả mặt cũng nhoài lên bàn.

Đinh Tiểu Đại thuận tay đưa quả táo đến trước mặt cô:”Chị có muốn cắn một miếng không?”

Cô kinh hoảng lắc đầu, tiếp theo nhảy vọt ra khỏi chỗ ngồi, trước cửa văn phòng tổng giám đốc có một bóng hình im lặng đang đứng, sự vui vẻ nở rộ như hoa trên mặt cô không kịp thu hồi, nụ cười vô cùng rực rỡ ấy cứ như vậy hắt vào đáy mắt không thể nói rõ cảm xúc của Chiếm Nam Huyền.

Đinh Tiểu Đại buôn chuyện bị bắt cực kì thông minh nhìn không chớp mắt, làm bộ như hoàn toàn không thấy Chiếm Nam Huyền, chỉ cười hì hì nói với Ôn Noãn:”Chị Ôn, em đi pha cho chị một tách cà phê.” Chạy nhanh như chớp thoát ly khỏi hiện trường.

Chiếm Nam Huyền đi tới đưa cho cô một số tài liệu:”Cô chuẩn bị một chút, tối nay cùng tôi đi tham dự tiệc rượu.”

“Không phải Cao Phóng đi cùng với anh sao?”

“Phía Nhật Bản có chuyện, chiều nay cậu ta bay qua đấy. Cô nhân cơ hội này nhận biết ông chủ của các công ty khác để sau này tiện liên lạc. Bớt thời gian học thuộc tư liệu của khách, đến lúc đó tôi sẽ cần cô giúp đỡ.”

“Vâng.”

Anh không nói gì nữa, nhấc chân đi về phía trước, đi được một nửa bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt có chút đăm chiêu của cô, không ngờ bị tóm, Ôn Noãn vội chuyển dời tầm mắt, anh cười nhạt, một mình đi vào trong thang máy.

Mãi cho đến khi tan tầm Chiếm Nam Huyền cũng chưa về, Ôn Noãn đành phải lái ô tô đến khách sạn Quân Khải trước.

Đi vào đại sảnh, tìm được một chỗ ngồi phía đàn dương cầm, cô lấy di động ra gọi cho anh, đúng lúc trong tai vang lên tiếng nhạc Still loving you, tai trái lại mơ hồ nghe thấy giai điệu quen thuộc của Tears Over Shetland, bóng người đi qua phía cửa kính tự động của khách sạn, Ôn Noãn nhìn thấy anh.

“Hello?” Chiếm Nam Huyền nhíu mày nhìn di động, sao lại tắt máy rồi?

“Ai thế?” Bạc Nhất Tâm đang khoác tay anh hỏi.

“Ôn Noãn, tối nay có một bữa tiệc.” Khi nói chuyện ánh mắt lơ đãng đảo quanh, sau đó dừng ở chỗ đàn dương cầm, tiếp đó rơi xuống mặt Bạc Nhất Tâm:”Cuộc họp báo của em ở tầng mấy?”

“Tầng 3, còn anh?”

“Tầng một, đi thôi, anh đưa em đến cầu thang.” Anh nắm tay cô đi về hướng cầu thang cuốn, dịu dàng hôn lên bàn tay cô, “Khi nào kết thúc gọi điện thoại cho anh.”

Bạc Nhất Tâm chần chừ một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cười xoay người đi lên, trợ lý và vệ sĩ của cô vẫn luôn duy trì khoảng cách với họ chạy nhanh theo sau cô.

Đến tầng hai, Bạc nhất Tâm quay đầu lại vẫy vẫy tay với Chiếm Nam Huyền vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo cô, anh mỉm cười cũng vẫy tay với cô, khi cô bước đến chỗ ngoặt, nhìn thấy Chiếm Nam Huyền xoay người, mới gợn sóng liếc qua bóng dáng xinh đẹp cô không hề xa lạ ở chỗ đàn dương cầm tầng một, sau đó giữa sự vây quanh của mọi người bước lên thang cuốn nối với tầng ba.

Xác định bóng hình càng lúc càng gần là đi về phía mình, Ôn Noãn đứng dậy.

Hai người đều không nói gì, Chiếm Nam Huyền đưa cô đến hội trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.