Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người

Chương 22: Ngạc nhiên không?




Cố Nghịch bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"

Tất cả mọi người đều điên cuồng lắc đầu, đồng loạt cúi đầu xử lý công việc.

Vô nghĩa! Tất nhiên là có chuyện gì rồi!!!

Ai nấy cũng đều gào thét trong nhóm chat.

[Mọi người nói coi ảnh đế Cố đặt bánh kem cho ai!]

[Đờ mờ! Tui vẫn không thể tin được, nam thần của tôi thế mà rơi vào ái tình phàm trần rồi!]

[Ai là người nãy còn bảo ngày lễ này nhàm chán hả!]

[Hôm nay ảnh còn cười nhạo bánh kem với hoa hồng của tui á, mà nhìn coi bánh kem của ổng thì hông ấu trĩ hơn chắc! Lại còn là combo năm loại bánh kem màu sắc rực rỡ nữa chứ!]

[Mọi người bình tĩnh tí đi, có khi nào là đặt giúp người ta không?]

[Cô tỉnh táo chút coi!]

[Chỉ có tôi để ý đến ghi chú là một vị nhân sĩ lạnh lùng không muốn để lộ tên họ của mình à?]

[Hahahaha]

[Ha ha ha ha ha]

[Ha ha ha ha ha]

[Ha ha ha, tui cười cái đã]

Trong nhóm bị mấy chữ Ha ha ha spam điên cuồng.

Cố Nghịch đi tới, mặt không chút thay đổi hỏi: "Mấy người đang cười cái gì vậy?"

Tề Vệ phản ứng nhanh nhất, nghiêm túc nói: "Mấy tin ngu ngốc thôi."

Cố Nghịch: "..."

Không biết thỏ con của hắn bây giờ đang làm gì nhỉ?

... /truyện chỉ được đăng tại app W màu cam, tại WA.TT.PAD cmj_jinju/

Bạch Phó Tinh vui vẻ ôm một bó hoa hồng lớn đi về phía nhà.

Cảm giác phương hướng của cậu luôn luôn mạnh mẽ, cực kỳ nhanh nhạy đối với hơi thở trong nhà, nhất định có thể về tới nơi trước khi trời tối.

Trời sẩm tối, người đến người đi, cậu dần đi đến một nơi hẻo lánh, thoáng nghe thấy âm thanh cầu cứu.

Bạch Phó Tinh dừng bước rồi cẩn thận lắng nghe, lần này lại không nghe thấy gì cả.

Vừa rồi là ảo giác ư?

Bạch Phó Tinh lại đi về phía trước thêm hai bước, nghe thấy âm thanh rõ ràng hơn, hai tai cậu giật giật, phát hiện trong góc có người.

Một cô gái đang bị chặn lại trong góc tường, bên cạnh là một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô gái cầu xin: "Tôi có tiền, cầu xin anh tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa cho anh hết!"

Gã đàn ông khá cao to, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng úa vàng, hèn mọn chà xát tay: "Tao cần tiền làm gì chứ, tao chỉ muốn nếm thử thứ mới mẻ thôi."

Cô gái ngay lập tức nói: "Cứu với!"

Người đàn ông từ từ đến gần: "Cô em nghĩ ở chỗ như này sẽ có người à? Huống chi, cho dù có người nghe thấy đi nữa, cô em nghĩ người ta sẽ tự rước hoạ vào người chạy tới cứu cô em sao? Ha ha ha ngây thơ quá."

Cô gái sợ hãi lùi từng chút về phía sau.

Trong tuyệt vọng, một giọng nói vang lên: "Buông cô ấy ra."

Gã đàn ông khựng lại, ánh mắt hung ác hẳn lên, gã quay đầu lại nhìn, nở nụ cười trào phúng nói: "Đâu ra thằng cu xen vào chuyện người khác thế này?"

Người nọ vỗ vỗ tay, cà lơ phất phơ đi về phía cậu: "Ôi, mua nhiều đồ như thế, sao không lo mà tận hưởng thú vui của mình đi? Rảnh rỗi tới xía mỏ vào chuyện người khác à?"

Cô gái vội vã chạy qua và trốn sau lưng cậu.

"Mày có người để đón lễ chung, mà anh đây không được tìm người mới nếm vị khác lạ hả?" Gã ta nhanh như chớp cướp lấy túi quà của cậu, sau đó hất văng ly trà sữa xuống đất.

Nắp ly trà sữa vỡ ra, đổ tung toé đầy đất.

Bạch Phó Tinh khựng lại, vành mắt ửng đỏ lên theo bản năng, đồ mà cậu che chở lâu như vậy, thế mà giờ đổ hết rồi.

Cậu nâng niu nó như thế, đặc biệt để lại cho Cố Nghịch.

Người nọ: "Há há, khóc đấy... A...!"

Một giây sau, trên mặt gã lập tức bị ăn dọng một cú, đầu óc ong ong, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được.

Cô gái kia rõ ràng cũng kinh hãi, sợ tới mức che miệng lại.

Trông thiếu niên này trắng nõn ngoan ngoãn như thế, không ngờ lại...

Bạch Phó Tinh một tay cầm túi sô cô la, trong ngực còn ôm một bó hoa hồng lớn, cậu cúi đầu nhìn theo bản năng, xác nhận hoa hồng không sao hết.

Trên mặt của gã đàn ông nóng rát, gã ta sờ lên mặt thì thấy sưng phù, thế là giơ nắm đấm đột nhiên xông tới.

Bạch Phó Tinh bảo vệ hoa hồng của mình, cậu ôm hoa nghiêng người, một tay khác giữ lại cánh tay gã, chân đá một phát vào phần khớp chân của gã, người đàn ông gần như quỳ xuống ngay lập tức.

"A... gãy xương rồi...!"

Bạch Phó Tinh: "Chưa đâu."

Theo một tiếng trầm đục vang lên, lần này mới thật sự gãy xương này.

Từ đầu đến cuối thiếu niên đều che chở hoa hồng của mình, cậu buông mi mắt nhìn đồ vẫn chưa bị ảnh hưởng, lúc này mới yên lòng.

Bạch Phó Tinh giẫm lên người gã: "Xin lỗi."

Người đàn ông lập tức nói: "Xin lỗi, tôi thực sự bị ma quỷ ám rồi, đây là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này, cầu xin hai người tha cho tôi!"

Bạch Phó Tinh: "Còn trà sữa của ta."

Gã đàn ông: "Tôi không nên ném trà sữa của cậu xuống đất."

Bạch Phó Tinh giẫm lên người gã, tiện tay nhặt một cây gậy lên đưa cho cô gái: "Cầm lấy."

Cô gái đỏ mặt vội vàng nhận.

Bạch Phó Tinh: "Gần đây có đài quan sát việc xấu của con người không?"

Cô gái ý thức được: "Ý cậu là đồn cảnh sát sao?"

Bạch Phó Tinh: "..."

Người nọ: "Không phải, tôi sai rồi, tôi nhất thời bị ma quỷ xui khiến, sau này tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện xấu... Á...!"

Cô gái đè lên cánh tay bị thương của gã: "Đừng có nói chuyện."

Đầu Bạch Phó Tinh có chút choáng váng, cậu đã tốn quá nhiều thời gian rồi, giờ phải rời đi mau, không trụ được bao lâu nữa.

Bọn họ nhanh chóng đến đồn cảnh sát.

Những người bên trong đã ghi chép lại cho họ, kiểm tra cơ sở dữ liệu: "Đây là kẻ thường xuyên tái phạm, cảm ơn hai người."

Cô gái nói: "Nên cảm ơn cậu ấy mới phải, là cậu ấy đã cứu tôi."

Bạch Phó Tinh thất thần nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.

Người trong đồn công an lấy ra một lá cờ biểu dương công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa: "Nào, lại chụp ảnh chung... Ớ? Người đâu mất rồi?"

Mọi người nhìn khắp xung quanh, chẳng biết cậu đã chạy từ bao giờ.

Bạch Phó Tinh ôm đồ, chạy như bay về phía nhà.

Tai thỏ của cậu đã xuất hiện ra rồi.

May là cậu rất nhạy với hơi thở của Cố Nghịch, trời tối vẫn có thể nhận được đường đi.

Bạch Phó Tinh chạy một đường như điên, vừa chạy vừa thở hổn hển.

Rất nhanh, tay cậu đã bắt đầu biến thành móng thỏ, Bạch Phó Tinh hơi sợ hãi.

Nếu cậu biến thành thỏ thì chắc chắn sẽ không mang được nhiều đồ thế này về.

Hoa của cậu, sô cô la của cậu...

Sắc trời dần dần tối hẳn đi, Bạch Phó Tinh càng ngày càng suy yếu, cuối cùng chạy không nổi nữa, cậu thở hổn hển, tay chống trên đầu gối bình tĩnh lại.

Chắc là sắp tới rồi, phải cầm cự thêm chút nữa mới được. Cậu chóng mặt đau đầu, lại cất bước đi lần nữa nhưng chân nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã xuống.

... (Đọc tiếp trong bl ->)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.