Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần

Chương 100: Phế vật cản đường




- Thuỷ Thần đại nhân đến lúc rời giường rồi

Hắn không kiên dè mà vỗ lên cặp mông tròn vung cao của Hàn Tuyết Linh để "gọi" nàng dậy, theo từng cái vỗ xuống của hắn dần khiến bờ mông tuyết trắng của nàng in lên những dấu tay vô cùng chói mắt lại thập phần kiều diễm.

- Ưm...có ai gọi người dậy như chàng không hả. Quỷ háo sắc.

Từng trận tê dại từ bên dưới truyền tới khiến nàng kiều mị rên lên một tiếng sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng đáp lại nàng chỉ là một cái nhìn đầy thèm thuồng của hắn khiến nàng một trận hậm hực nhanh chóng đem quần áo mặt lại chỉnh tề. Sau khi nàng đem quần áo trên người mặt vào thì hắn cũng bắt đầu mặt vào quần áo của mình sau đó cùng nay rời khỏi Bổn Nguyên Không Gian.

- Sao hai người đó còn chưa ra nữa.

Ở bên ngoài tiểu cô nương Lý Thu Thảo đang vô cùng lo lắng mà đi qua đi lại, tuy nàng cũng biết hắn thần kì nhưng do chưa bao giờ nhìn hắn biểu hiện, hơn nữa trong kia lại là một bí cảnh vô cùng hung hiểm khiến nàng không khỏi lo lắng cho hai người. Cũng giống như nàng còn có một Phong Tử Yên tuy nàng ta không có như Thu Thảo không ngừng đi tới đi lui nhưng nàng lại đang nhìn chằm chằm vào thông đạo tối om khía trên mặt viết rõ hai chữ "Lo lắng" to đùng.

- Hai vị muội muội không cần lo cho hắn đâu, tên xấu xa kia không chừng bây giờ còn đang bên trong cùng Tuyết Linh tỷ cá nước vui vầy đó.

Bạch Yến Nhi không đành lòng nhìn tiểu cô nương lo lắng nên đến bên cạnh khuyên nàng, trong chúng nữ có thể nói nàng cùng với Thu Thảo là thân thiết nhất, hơn nữa nàng từ trước tới giờ vẫn luôn xem cô bé này như muội muội của mình, tuy hiện giờ có chút sai biệt nhưng cũng không quá mức dù sao hai người vẫn là tỷ muội.

- Nhưng...

- Khụ khụ ta nghe hình như có người nói xấu sao lưng ta thì phải.

Đang lúc Thu Thảo định lên tiếng thì một tiếng ho khan cắt ngang, hắn cũng dẫn theo Tuyết Linh từ bên trong thông đạo tối om kia bước ra.

- Hừ muội thấy chưa hắn rõ ràng đã bên trong làm đến thoả mãn rồi mới chịu đi ra đó, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn là biết rồi.

Lưu Huỳnh Như khinh thường liếc hắn sau đó trực tiếp vạch trần hắn, hơn thì không có gì nhưng Tuyết Linh ở một bên đã mặt mày đỏ bừng như quả táo chín rồi, tuy các nàng cũng từng làm chung đó với nhau nhưng dù sao là nữ nhân bị nói trúng việc xấu của mình nhất là việc kia cũng khiến cho nàng thẹn thùng muốn chết.

- Tuyết Linh tỷ tu vi của tỷ....

Đúng lúc này bỗng dưng Bạch Yến Nhi đang không ngừng quan sát Tuyết Linh kinh hãi kêu lên. Trong chúng nữ dù sao nàng cũng có tu vi cao nhất nên rất nhanh có thể nhìn thấu tu vi của Tuyết Linh thoáng cái đã nhảy lên tới Sơ Vị Thần hơn nữa còn mang theo khí tức của người nàng từng quen biết Thuỷ Thần. Nhưng nàng biết rõ Thuỷ Thần trước kia cũng chỉ có tu vi Thượng Vị Thần hơn nữa trong Thần Ma đại chiến hao hết pháp lực mà vong cho dù để lại truyền thừa cùng một phần pháp lực cũng không thể nào biến một Quy Chân cảnh trở thành Sơ Vị Thần được cái này chỉ có thể giải thích là sau khi nhận được truyền thừa sau đó lại tiếp tục tăng lên.

- Hắc đây là công sức của lão công ta đây đó, các nàng không biết đâu ta đây phải trải qua hung hiểm vô cùng,...

Hắn nói một tràng dài cứ như thật khiến mấy nàng không khỏi trợn mắt, tuy biết hắn toàn là ba hoa nhưng từng chi tiết hắn kể vô cùng chân thật cái này không khỏi có hơi quá rồi. Tuy hắn Trảm phong hơi nhiều một chút nhưng sự thật thì tu vi nàng có thể tăng vọt như vậy hoàn toàn là nhờ trận đại chiến kinh thiên với hắn.

Hắn nói xong thì chúng nữ đồng loạt ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, sau đó không thèm nhìn đến hắn kéo Tuyết Linh qua một bên bắt đầu líu ríu hỏi han.

Mãi một lúc sau chúng nữ nghe Tuyết Linh kể hết mọi chuyện mới dắt tay nhau ra ngoài bỏ lại hắn đau khổ đi sau, chỉ có Thu Trúc và Tử Yên thỉnh thoảng quan tâm nhìn hắn. Ra đến bên ngoài hắn bỗng nhìn thấy một đám thiên tài đệ tử đang lăm lăm sát khí nhìn hắn cùng chúng nữ. Do Tuyết Linh đã nhận được truyền thừa từ Thuỷ Thần nên ảo trận ở đại điện cũng theo đó mà biến mất nên cái đám công tử "thiên tài" này mới thoát khỏi cái ảo cảnh này, nếu không bằng vào tâm cảnh của đám công tử này thì có cho chúng trăm năm cũng đừng hòng thoát được

- Vô Thiên người tới đều có phần ngươi cũng nên phân chi cho mọi người một chút bảo vật chứ.

Ngô Thanh Dương người được xưng là đệ nhất thiên tài trừng mắt nhìn Vô Thiên nói ra, không những vậy trong mắt hắn còn xẹt qua lửa giận hừng hực, hắn là con trai Trưởng Lão của Quang Minh Giáo hơn nữa còn là Đệ Nhất thiên tài của đại lục từng điên cuồng truy cầu Bạch Yến Nhi vậy mà bị nàng từ chối thẳng thừng. Không những vậy bây giờ nàng lại còn vui vẻ đứng trong hội cung của cái tên Vô Thiên không chút danh tiếng kia lại còn thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình tình khiến hắn tức muốn nổ phổi, nếu không phải muốn ép chút bảo vật từ tên này thì hắn đã trực lao lên hung hãn giao huấn Vô Thiên một trận để cho Yến Nhi thấy rõ nàng chọn phải cái tên vô dụng thế nào.

Nhưng may cho hắn là hắn không có điên mà lao lên nếu không chắc giờ hắn đã đi dạo Luân hồi rồi.

- Hừ cái đám các người bị vây trong mớ ảo cảnh này bảo vật toàn bộ là do bọn ta kiếm được mắc mớ gì bọn ta phải chia cho lũ phế vật các ngươi chứ.

Không đợi Vô Thiên lên tiếng Lưu Huỳnh Như đã không nhịn được mà trừng mắt quát tháo đám kia một trận khiến cả đám mặt mày lúc đỏ lúc trắng, bọn họ nếu không phải thiên tài cũng là nhân vật kiệt xuất trong môn phái vậy mà bị một nữ nhân chửi là phế vật thì sao mà chịu được chứ.

- Âm da, Như tỷ đừng nên tức giận với đám phế vật này không tốt a.

Không đợi đám kia kịp lên tiếng tiểu Hồ ly Hồ Mị đã nhẹ nhàng "khuyên" Huỳnh Như một câu khiến cho cả đám thiên tài kia nghẹn họng có tên tức đến nổi phun máu, trực tiếp hôn mê.

- Các ngươi... Các ngươi...

Ngô Thanh Dương mặt lúc xanh lúc trắng chỉ vào chúng nữ cả nữa ngày không nói được chữ nào, hắn đường đường là thiên tài dương danh đại lục vậy mà bị một cô nương chửi cũng không nói gì đi đằng này đến cả một tiểu cô nương còn bảo không nên để ý hắn, làm cho một kẻ vốn cao ngạo như hắn sao chịu được chứ hắn không tức đến hộc máu đã rất giỏi rồi.

- Hừ cả lũ phế vật các ngươi còn không tránh đường thì đừng trách bổn cô nương tàn nhẫn.

Mặc Như Huyền tức giận nhìn cái đám thiên tài kia không nhịn được khinh thường nói, nàng cũng thả ra một chút khí thế. Vốn là mấy tên kia định phản bác lại một câu nhưng vừa định mở miệng đã bị khí thế mãnh liệt ép tới khiến ai nấy mặt mày trắng bệch không dám lên tiếng rất tự giác tách ra một lối đi.

Chúng nữ cũng khinh thường liếc bọn chúng cất bước rời đi mà Vô Thiên cũng theo sau đi ra khỏi đại điện, đúng lúc vừa bước ra ngoài hắn bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt đầy sát khí quét qua hắn, trong cảm ứng của hắn chủ nhân ánh mắt kia lại là Tống Ngôn Bằng vố không có chút hiềm khích nào. Dù không hiểu gì nhưng hắn cũng lười để ý tuỳ tiện bước đi sau lưng chúng nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.