Hôn Nhân Hợp Đồng: Tổng Tài Bá Đạo Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 2: Lặng lẽ quan tâm em




1 Tuần Trôi Qua..

Kết thúc khoảng thời gian học hành đầy cực nhọc của Nguyệt Hương Lan, cô cùng Cao Anh Quân và trợ lý Phong Minh ngồi trên máy bay trở về nước, quê hương của anh.

Trên máy bay, cô không quen lấy bản hợp đồng ra đọc lại một lần nữa khiến Cao Anh Quân cũng phải để mắt đến, nhìn cô chăm chỉ học như vậy làm anh cũng yên tâm hơn. Lần trở về nhà này anh đã dẫn theo một cô gái xa lạ với danh nghĩa là vợ Cao Anh Quân, trong khi cả hai còn chưa hiểu rõ về nhau mà đã là vợ chồng trên hợp đồng.

"Cô không ngủ sao?"

"Không, tôi muốn chắc chắn rằng mình đã học thuộc những điều anh đã nói, tôi không muốn phải làm gánh nặng cho anh đâu."

Nguyệt Hương Lan cười trừ, từ lúc cô đồng ý với bản hợp đồng đó thì ngày nào anh cũng đến và ở cạnh cô những lúc cô cần đến, dù cho những điều đó không có cũng không sao nhưng anh lại giúp đỡ cô nên cô mới không muốn anh thất vọng.

Anh như nhìn thấy được suy nghĩ của cô, anh giật lấy bản hợp đồng rồi cất vào túi áo rồi nói.

"Chỉ cần cô luôn trong tầm mắt của tôi thì cô sẽ không là gánh nặng."

Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên nhìn anh.

"Ngủ đi, đừng nhìn nữa!"

"Được.."

Chuyến bay rất nhanh đã đến được sân bay, anh cùng cô dưới xuống, Nguyệt Hương Lan ngáp ngắn ngáp dài vì ngủ không được ngon giấc, thường thì không phải là nhà của mình thì cô sẽ không ngủ yên được, cứ lo lắng, bồn chồn khiến giấc ngủ không được ngon.

Cả hai ngồi trên xe ô tô trở thành biệt thự, người nhà đã chờ họ từ sớm, họ hàng nội ngoại đều tụ họp đông đủ khi nghe tin anh sẽ dẫn vợ về cùng, họ nôn nóng muốn xem dung mạo của người vợ mà Cao Anh Quân chọn là người như thế nào.

Chiếc xe của gia đình đậu trước cổng, Cao Anh Quân nhìn sang Nguyệt Hương Lan đang hồi hộp, cô vẫn không dám động đậy vì nhìn qua cửa kính, cô có thể nhìn thấy được không ít xe đang đậu trong sân nhà.

"Không sao, chúng ta đi thôi!"

Cao Anh Quân như nhận ra điều cô đang suy nghĩ, anh dứt khoát nắm tay cô cùng bước xuống trước sự chính thức của người giúp việc, Nguyệt Hương Lan được sự an ủi của anh mà ổn định tâm trạng.

Đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt nhiều người đến như vậy, đứng trước nhiều người với danh nghĩa là vợ của Cao Anh Quân khiến cô càng trở nên bối rối, các bậc phụ huynh không ngừng bàn tán về ngoại hình, khuôn mặt của cô khiến cô lại càng thấy xấu hổ, không quen.

"Mọi người đừng săm soi cô ấy nữa!"

Cao Anh Quân lên tiếng, anh vẫn nắm tay cô từ đầu đến cuối mà chưa hề buông tay, biết cô đang lo lắng, anh mới dùng cách này thay lời an ủi.

Nhờ vào câu nói của anh mà mọi người cũng bắt đầu hoà mình vào buổi tiệc, Nguyệt Hương Lan đứng cùng Cao Anh Quân nhìn xung quanh, mẹ của anh đang đến gần khiến cô không khỏi hồi hộp, lo lắng.

"Chào con dâu, con đẹp thật!"

Mẹ của ánh mỉm cười hiền dịu, bà đã chấm điểm đứa con này về mặt ngoại hình thì 6/10 nhưng còn 4 phần kia thì còn phải dự vào tính cách mà đánh giá.

"Con đừng ngại, chúng ta là người nhà cả thôi. Ta là mẹ của Cao Anh Quân!"

"Dạ, con chào mẹ.."

Cô cũng nhanh chóng đáp lại.

Bà nhìn vẻ ngại ngùng, e dè của cô mà cười nhẹ, đứa con dâu dịu hiền này rất đúng ý của bà, cách ăn mặc không lố lăng cũng không quê mùa, khuôn mặt mang nét dịu dàng, thuần khiết, làn da trắng nõn lại càng khiến bà thích thú hơn.

Nhờ vào sự nhiệt tình của bà mà cô càng tự nhiên hơn, rất nhanh bàn tay nhỏ của cô đã tụt khỏi tay anh vì mãi mê theo những người phụ nữ khác, những bà nội trợ bắt đầu thảo luận về nhiều thứ khác nhau.

Phong Minh đi đến chỗ anh, thấy anh đang nhìn về hướng cô thì liền nói.

"Người anh chọn đã vừa ý của bác ấy rồi!"

"Tạm thời là vậy!"

Phong Minh cười nhẹ, cậu đưa cho anh một ly rượu rồi nói thêm.

"Hôm nay là ngày anh ra mắt vợ với họ hàng, anh và cô ấy là tâm điểm, vậy nên phải uống một ly chứ!"

"Ừ!"

Nói rồi, Phong Minh liền kéo anh đi đến bàn của những chàng trai, những chai rượu một lúc càng nhiều, số chau rỗng rơi xuống đất cũng tăng lên. Bên phía Nguyệt Hương Lan cũng khá thuận lợi khi cô đã thành công thấy được thiện cảm của đàn gái, một buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.

Thời gian dần trôi đến tối, tối đến tiệc tàn, mọi người ai về nhà nấy nhưng vì Cao Anh Quân đã say nên cô phải đỡ anh trở về phòng, đặt anh nằm lên giường, cô khó chịu đi ra xa anh.

"Gì đấy?"

Cao Anh Quân ngẩng đầu nhìn cô đang đứng cách xa mình, anh khó hiểu, hỏi.

"Mũi tôi khá nhạy cảm với chất có cồn."

"À.."

Vì trước giờ cô không đụng đến rượu bia nên mùi men rượu trên người anh khiến cô thấy khó ngửi nên mới đứng cách xa để tránh ngửi thấy mà khó chịu trong lòng.

Cao Anh Quân khi nhận được câu trả lời thì không nhanh không chậm loạng choạng đứng dậy, anh mở tủ đồ ra lấy đại một bộ đồ rồi đi vào nhà tắm, trước khi vào còn không quên nói với cô.

"Tối nay tôi sẽ ngủ dưới đất, tắm cũng không phai hết mùi rượu."

Nói rồi, anh liền đóng cửa phòng tắm lại.

Nguyệt Hương Lan ngây người một lúc rồi đi đến giường ngồi xuống chờ anh tắm xong, một lúc sau anh cũng đi ra, trên người mặc một bộ đồ khác thì cô liền nhanh vào phòng tắm thay đồ mới, cô đã tắm rồi nhưng vì đỡ anh về phòng mà quần áo dính chút mùi men nên phải thay.

Sau khi cả hai đã ổn định được chỗ ngủ và quần áo, cô nằm trên giường còn anh thì nằm dưới sàn, Nguyệt Hương Lan vì một ngày quá nhiệt tình mà mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Cao Anh Quân ngồi dậy nhìn cô một lúc rồi cười nhẹ, cô gái này vẻ ngoài nhìn cũng bình thường không nổi bật nhưng lại làm rất tốt công việc mà anh đã nói, lấy lòng được mẹ anh là điều anh hài lòng nhất.

Sáng hôm sau, cả hai đã thức dậy từ sớm nhưng vẫn chưa rời khỏi phòng, Nguyệt Hương Lan ngồi trên giường chăm chú xem điện thoại chờ anh cùng đi ra ngoài ăn sáng với gia đình.

Trong lúc đang chờ đợi, Nguyệt Hương Lan đi đến bàn làm việc, cô thấy trên bàn có rất nhiều tài liệu, nhìn thấy chúng khá bừa bộn nên trong thời gian rảnh rỗi, cô liền giúp anh xếp tài liệu lại.

Cốc Cốc Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, thanh âm của một người phụ nữ vang lên.

"Hai đứa đã dậy chưa? Mau xuống nhà cùng ăn sáng với gia đình đi!"

Nghe giọng của mẹ chồng, cô nhanh chóng chạy đến mở cửa, nhẹ nhàng đáp.

"Dạ, tụi con xuống ngay."

"Ô con dâu, con thức rồi thì cùng ta xuống dưới đi, mọi người đang đợi con đó."

Thấy bà có ý định nắm tay mình, cô liền lùi lại theo bản năng khiến bà sượng trân đứng ở đó, cùng lúc đó, Cao Anh Quân cũng đi ra từ phòng tắm nhìn thấy cảnh đó liền đi đến giải vây.

"Mẹ xuống trước đi, cô ấy đang đợi con!"

Nhờ có anh mà không khí bớt ngại ngùng, bà mỉm cười vỗ vai anh rồi rời đi. Đúng là những người mới yêu luôn ngọt ngào như vậy, Nguyệt Hương Lan cúi đầu chào bà, cánh cửa đóng lại, anh quay sang nhìn cô.

"Cô sao vậy?"

"Tôi.."

Cô không biết phải nói gì ngay lúc này, lúc nãy cô cũng không hiểu tại sao lại sợ mà tránh đi hành động đó dù biết bà không có ác ý.

Cao Anh Quân thở dài, cô vợ hợp đồng này cũng quá nhút nhát rồi, nhìn dáng người mảnh khảnh, giọng nói lúc nào cũng nhẹ nhàng khiến anh cũng bó tay, anh không sửa được tính cách của cô.

"Tôi được rồi, chúng ta đi thôi!"

Không để không khí dần hạ xuống, anh nhanh chóng dẫn cô đi xuống nhà dưới nơi phòng ăn mọi người đang chờ đợi, vì tiệc hôm qua quá náo nhiệt nên một số anh em họ hàng ngủ lại, chiếc bàn ăn vốn ít người nay lại đông đủ đến lạ thường.

Cao Anh Quân kéo ghế cho cô ngồi rồi đi đến ngồi bên cạnh, chiếc ghế ở giữa là của người lớn nhất trong gia đình, đối diện hai người là mẹ và những người con thứ, kế tiếp là họ hàng, con cháu.

Bà Anh Sương Y nhìn cô không chớp mắt, đứa con dâu này quá dịu dàng khiến bà không rời mắt nổi, Cao Anh Quân 32 tuổi mới chịu lấy một cô vợ khiến bà rất ngạc nhiên vì anh luôn từ chối những buổi xem mắt hay hẹn hò, tối ngày đâm đầu vào công việc mặc ngày đêm, vậy mà giờ lại mang về một cô con dâu xinh đẹp.

Nguyệt Hương Lan bị bà nhìn mà hành động cũng gượng gạo, vốn là người sống khép kín nên bị bà nhìn như vậy khiến cô không được thoải mái, Cao Anh Quân thấy hành động kỳ quặc của cô thì liền ngước lên nhìn bà, anh nói.

"Mẹ làm cô ấy sợ rồi đó."

"Vậy sao, ta xin lỗi."

Bà giật mình nhìn anh, mọi người cũng quay sang nhìn bà khiến bà thấy khá ngại ngùng nhưng ngay sau đó, bà đã mặc kệ những ánh mắt đó mà hỏi cô.

"Con dâu, con và con trai ta quen nhau khi nào vậy?"

Câu hỏi của bà khiến cô bối rối, mọi người cũng tò mò muốn biết mà chờ đợi câu trả lời.

Ánh mắt mong chờ của mọi người càng làm cô bối rối, Cao Anh Quân lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, Nguyệt Hương Lan cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh thì thấy anh vẫn ngó lơ mà ăn món của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.