Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 6: chap-6




Chương 6: Dù Anh Có Bị Ngốc Thì Tôi Vẫn Không Rời Bỏ Anh

Thẩm Hàn Tế bị tai nạn xe.

Mạnh Tri kéo Trần Tẩu đang ôm Nọa Nọa chạy một đường đến bênh viện trung tâm thành phố.

Vì lúc đón xe quá vội, lại còn cái biểu tình hết sức bi thương làm bác tài xế cứ nghĩ là già trẻ ba người họ muốn nhanh đến bệnh viện gặp mặt người thân lần cuối, thế là một đường điên cuồng đạp chân ga. Cuối cùng trên đoạn đường cần nửa tiếng mới đến lại chỉ dùng mười lăm phút đã đem ba người đến trước cổng biện viện trung tâm thành phố.

Trần Tẩu bị say xe, chịu không nổi liền nôn thốc nôn tháo.

Nọa Nọa trong lòng bà giống như bị dọa sợ, mở miệng muốn khóc lại ngẩn người khóc không được.

Chỉ có Mạnh Tri tinh thần kích động, kéo Trần Tẩu và Nọa Nọa chạy vào bệnh viện.

Mạnh Tri đang rất lo lắng, vành mắt đỏ lên, miệng cũng không ngừng cầu khẩn.

“Thẩm Hàn Tế anh ngàn vạn lần đừng có chết đó.”

“Coi như tôi cầu anh đó có được không?”

“Anh mà chết rồi tôi liền biến thành góa phụ, dù thế nào vẫn phải mang theo con chồng trước là Nọa Nọa, không dễ tái giá đâu.”

Hơn nữa, anh từ nhỏ đến lớn đều áp bức tôi thảm như vậy, tôi còn chưa báo thù đó.

Thế là lúc Mạnh Tri đứng trước cửa phòng bệnh của Thẩm Hàn Tế thì vẫn còn đang khóc thít thít, vai run run.

Trần Tẩu nhanh chóng rút khăn giấy ra đưa qua, “Bà chủ, dù sao đi nữa vẫn là nên vào xem ông chủ như thế nào đã.”

Mạnh Tri dùng giấy lau nước mắt, lắc lắc đầu, sống chết không dám mở cửa.

Trong điện thọai, y tá nói xe của Thẩm Hàn Tế va chạm với một chiếc xe tải chở hàng lớn do một tài xế say rượu lái. Xe bị đụng đến tan nát, vô cùng thê thảm. Cái người ta xế say rượu kia không cài dây an toàn liền trực tiếp bị đụng văng từ xe ra ngoài. Còn Thẩm Hàn Tế bên kia lại bị thương ở đầu.

Mạnh Tri sợ hãi mở cửa sẽ nhìn thấy Thẩm Hàn Tế. Thẩm Hàn Tế của năm hai mươi ba tuổi đang nằm trên giường bệnh như một người thực vật. Bầu không khí xung quanh trầm lặng, không nói chuyện cũng không chớp mắt, cả người cắm đầy những ống dẫn. Bộ dáng như nửa đời sau việc ăn uống đi lại chỉ có thể giải quyết ở trên giường.

Vậy cô phải làm sao đây?

Vừa mới xuyên không đến liền đụng phải chuyện như thế này rồi.

Mạnh Tri vừa nghĩ vừa thấy đời người vô vọng, cho đến khi trên vai bị người ta vỗ nhẹ một cái.

Mạnh Tri lau nước mắt quay đầu lại, phát hiện người vỗ vào vai cô là Nọa Nọa. Nọa Nọa đang được Trần Tẩu ôm trong lòng, bàn tay nhỏ bé lại đang vỗ vỗ lên người Mạnh Tri.

“Mẹ”

“Mẹ mẹ~”

Nọa Nọa vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, vui vẻ lặp lại những từ mà nó vừa mới học được gần đây. Quả là âm thanh đẹp nhất trên đời.

Mạnh Tri hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn gương mặt ngây thơ của Nọa Nọa. Nhìn nó ngoài đôi tai ra thì những thứ còn lại đều giống như Thẩm Hàn Tế phiên bản Q như đúc. Nghe nó từng tiếng từng tiếng gọi “mẹ”. Không biết làm sao, trong lòng đột nhiên dâng trào dũng khí.

Mạnh Tri siết chặt nắm tay.

Cố lên, Mạnh Tri, không được buông xuôi!

Mày đã mười sáu tuổi rồi, đã từng thấy qua sóng to gió lớn rồi lấy được giấy chứng minh rồi! Chỉ cần thêm hai năm nữa thôi là đã thành người trưởng thành rồi!

Huống hồ gì mày bây giờ còn có một đứa con trai. Vì con trai mày phải mạnh mẽ lên!

Thẩm Hàn Tế cho dù có bị bại liệt, có trở thành một tên ngốc, có bị tàn phế hay què đi chăng nữa cũng không sao cả. Thấy lúc nhỏ anh ta nuôi mày mập như vậy, mày có thể chăm sóc anh ta cả đời mà!

Mạnh Tri đột nhiên cảm thấy phía sau mình như có một ngọn lửa tình yêu và sự vĩ đại đang hừng hực cháy.

Dường như đã nhìn thấy tin tức nào đó trong tương lai, lấy tiêu đề “Vì một vụ tai nạn xe mà chồng trở thành kẻ ngốc nhiều năm, người vợ vẫn không rời bỏ chồng mình, còn dựa vào sức lực của mình mà nuôi con” làm chủ đề bài báo.

Lại như nhìn thấy lúc Nọa Nọa đi học tiểu học, viết một bài văn có tựa đề “Mười năm ngậm đắng nuốt cay, không ngại cực khổ chăm sóc con và bố tàn tật – Gửi đến người mẹ vĩ đại của con.” liền nhận được sự biểu dương của của trường học. Trong buổi họp phụ huynh sẽ dứng trên bục giảng đọc diễn cảm, làm cô ngồi dưới vừa cảm động rơi nước, vừa phải lau nước miếng cho tên ngốc Thẩm Hàn Tế ở bên cạnh.

Cố lên! Mạnh Tri!

Mạnh Tri lúc này tràn trề dũng khí. Cô hít sâu một hơi, lau khô nước mắt trên mặt, trước ánh mắt đầy nước mắt và khích lệ của Trần Tẩu, tay run run nắm lấy tay cầm cửa phòng bệnh.

“A Thẩm tôi đến thăm...” Mạnh Tri vừa muốn mở của, chữ “anh” phía sau còn chưa kịp nói ra, cửa lại đột nhiên mở từ phía trong.

Mạnh Tri nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình, biểu tình bi thương lập tức cứng ngắc trên mặt, bàn tay đang muốn mở cửa nhất thời treo lơ lững giữa không trung.

Anh toàn thân gắn ống dẫn đâu?

Anh quấn băng gạt trắng đầy đầu đâu?

Anh ta, anh ta sao lại không nằm trên giường bệnh, lại bình an đừng trước mặt mở cửa giúp cô?

“Em đến rồi.”

Thẩm Hàn Tế đứng trước cửa liếc mắt đánh giá Mạnh Tri trước mắt trên dưới một chút, khóe môi lại lộ ra một tia vui mừng.

Quả nhiên là không giống với củ cải trắng năm mười sáu tuổi chút nào.

Đã ốm rồi, hơn nữa gương mặt trẻ con mập mạp đã không còn nữa, thay vào đó là ngũ quan phát triển, tóc dài hơi xoăn xõa nhẹ ở phía sau, cả người trong ngoài toát ra một vẻ đẹp thanh mát khi vừa mới khóc xong.

Đáng yêu thật, Thẩm Hàn Tế nghĩ.

“Anh, anh anh...” Mạnh Tri lắp bắp chỉ vào người con trai hoàn hảo không một vết thương đang đứng trước mặt.

“Tôi không sao. Đầu bị sướt tí da thôi.” Thẩm Hàn Tế cười, bàn tay đặt lên đỉnh đầu của Mạnh Tri, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cô.

Nhìn cái biểu tình lúc nãy mở cửa, xem ra cô còn quan tâm anh hơn anh nghĩ nhiều.

Mạnh Tri lại bị nhẹ nhàng xoa đầu: “...”

Quả nhiên, cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, cái thói quen đang không hòa hợp liền xoa đầu cô một chút cũng không thay đổi.

Mạnh Tri đột nhiên cảm thấy mình không cao lên nổi Thẩm Hàn Tế cũng phải chịu một phần lớn trách nhiệm. Có chuyện hay không cũng đều bị anh ta xoa đầu ép xuống. Có thể cao lên mới là lạ đó.

“Anh có phiền không vậy hả.” Mạnh Tri hất tay Thẩm Hàn Tế đang xoa đầu mình xuống, trong lòng có chút bực bội.

Uổng phí quan tâm một trận.

“Oa.. mẹ mẹ....”

Lúc này, Nọa Nọa nãy giờ vẫn đang được Trần Tẩu ôm trong lòng nhìn thấy Thẩm Hàn Tế cũng đột nhiên phấn khích lên, dang chân vươn tay muốn được anh ôm.

Trần Tẩu nhanh chóng bắt lấy một cánh tay nhỏ nhắn của Nọa Nọa đang vươn đến Thẩm Hàn Tế lắc lắc, “Nọa Nọa, con nói ba ôm đi.”

“Ya ya ya...”

“Baba, ôm~”

“Ya ya, ya~”

Thẩm Hàn Tế nhìn về phía sau, nhìn thấy cục bột nhỏ đang vung tay về phía mình, liền dừng lại.

Anh tựa hồ có chút dè dặt, chỉ chầm chậm giơ một tay về phía Nọa Nọa. Nọa Nọa nhìn thấy bàn tay của Thẩm Hàn Tế trước mặt liền vũng vẫy trong lòng Trần Tẩu một cái, bàn tay nhỏ liền nắm lấy ngón trỏ của Thẩm Hàn Tế.

Nọa Nọa vừa nắm chặt lấy ngón trỏ của Thẩm Hàn Tế, vừa ngẩn đầu nhìn anh làm lộ ra cái răng sữa vừa mới mọc trong miệng, “Ya ya~”

Là con của anh với Mạnh Tri.

Ánh mắt của Thẩm Hàn Tế bỗng dưng dịu dàng đến lạ.

**

Chạng vạng tối, ba người đón xe về nhà. Nọa Nọa ngồi trên ghế dành cho trẻ nhỏ cho nên Trần Tẩu ngồi cùng xe với Nọa Nọa. Còn Thẩm Hàn Tế ngồi cùng với xe Mạnh Tri.

Thẩm Hàn Tế và Mạnh Tri ngồi ở hàng ghế sau. Mạnh Tri không ngừng ngồi dịch ra phía cửa xe, rất sợ ngồi gần Thẩm Hàn Tế.

Thẩm Hàn Tế đang nói chuyện điện thoại: “Mẹ, con không sao, không cần đến thăm con đâu, bảo chị cũng không cần đến, khỏi phải mất công đi thêm một chuyến nữa...”

Mạnh Tri vểnh môi lên, ấn công tắc làm cửa sổ xe nâng lên hạ xuống.

Haiz, đã nhiều năm như vậy rồi mà làm sao không biết anh còn có một người chị nữa cơ.

“Con thật sự không sao mà. Chỉ là trán bị trầy chút da thôi.”

Mạnh Tri kéo cửa kính xe xuống thêm một chút, gió lập tức lùa vào.

Cô nghe thấy lời của Thẩm Hàn Tế thì liền tặng cho anh một ánh mắt xem thường.

Một chút cũng không sao. Tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, tên tài xế say rượu kia đã vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi vậy mà anh chỉ là trán bị trấy một ít da.

Là nên nói anh may mắn hay là tên tài xế say rượt kia gặp quả báo đây?

Anh lại không bị gì cả, vậy mà dọa tôi một trận sắp chết. Làm cái quyết định “Nếu anh có bị bại não thì tôi sẽ chăm sóc anh cả đời” cũng nói luôn.

“Nọa Nọa bây giờ ngủ rồi, ngoan chưa. Để hôm khác mang nó đến thăm mẹ sau.”

Mạnh Tri nghe anh ta nhắc đến Nọa Nọa lại nổi giận, mở cửa sổ hết cỡ, ý địng dùng gió lạnh đang gào thét trên cầu vượt lúc chiều tà dập lại lửa giận bừng bừng trong lòng mình.

Thế mà đột nhiên đâu ra xuất hiện một cánh tay đưa qua ấn vào công tắc cạnh cô. Cánh cửa đang mở lớn bị gió lùa vù vù liền bị đóng lại.

Thẩm Hàn Tế nói chuyện điện thoại xong, tay kia liền sửa lại tóc mái đang bị gió thổi thành hình chữ bát (八) của Mạnh Tri: “Mở cửa sổ lớn như vậy làm gì? Gió thổi vào cảm lạnh thì làm sao?”

Mạnh Tri chẳng cho anh nổi một gương mặt vui vẻ: “Tôi cam tâm tình nguyện.” Cô muốn lấy cái tay đang đặt lên cái công tắc kia ra, “Tôi chính là muốn mở cửa sổ đấy, không cần anh lo.”

Thẩm Hàn Tế cũng chẳng có gì mất hứng cả. Chỉ là thu tay về, rồi trước một giây khi Mạnh Tri định bấm lên công tắc mở cửa sổ thì nói với tài xế: “Bác tài, làm phiền anh trên kia đóng cửa sổ phía sau lại giùm.”

Anh tài xế: “Được thôi.”

Mạnh Tri: “...” Cái đệch.

Cô quay đầu lại, hung hăng trừng Thẩm Hàn Tế một cái. Sau đó nâng tay lên, lại nhích ra xa Thẩm Hàn Tế một chút.

Cả người cô chút nữa là dính lên cửa xe phía bên này rồi.

Mạnh Tri tức giận như vậy là có nguyên nhân cả.

Lúc nãy ở bệnh viện, khi Trần Tẩu đi lấy các mẫu kết quả kiểm tra cho Thẩm Hàn Tế, trong phòng chỉ còn cô và Thẩm Hàn Tế, còn có Nọa Nọa nữa là ba người.

Nọa Nọa đòi Thẩm Hàn Tế ôm. Thẩm Hàn Tế tay chân vụng về ôm lấy Nọa Nọa, nhìn bộ dáng cứ như bình thường không có ôm con lần nào. Sau cùng thiếu chút nữa làm đứa nhỏ ngã mất.

Nọa Nọa tiểu rồi phải đổi tả lót. Cô không biết làm, càng không nghĩ đến cái người đã làm cha như Thẩm Hàn Tế cũng không biết. Hai người cầm lấy tả lót, mắt to mắt nhỏ nhìn Nọa Nọa đã phơi mông trần ngồi cắn móng tay mà không biết phải làm sao.

Thế là mãi cho đến lúc Trần Tẩu quay lại, Nọa Nọa mới kết thúc cuộc hành trình xấu hổ phơi mông biểu diễn trước mặt ba mẹ mình.

Mạnh Tri rất tức giận.

Cô không biết cách thay tả lót cho trẻ nhỏ còn có thể bỏ qua, vì sao đến cả Thẩm Hàn Tế cũng không biết?

Nguyên nhân Mạnh Tri có thể nghĩ đến chỉ có một – Mấy năm nay Thẩm Hàn Tế nhất định là một tên chủ nhà không ở nhà.

Đến cả con trai ruột của mình còn không quan tâm. Trước khi cô xuyên không đến còn vì một chút chuyện ở ký túc xá mà cãi nhau với cô.

Mạnh Tri vừa nghĩ đến bản thân bây có cùng hộ khẩu với một tên “tra nam” 23 tuổi, tâm liền lạnh đi một nửa.

Thật sự... muốn... ly hôn quá đi.

Bây giờ như thế này không bằng anh bị đụng đến ngốc luôn đi. Tên ngốc Thẩm Hàn Tế nói không chừng còn đáng yêu hơn cái tên Thẩm Hàn Tế “không ở nhà” một chút.

Hai người im lặng cả đoạn đường, cho đến khi xuống xe, vào thang máy về nhà.

Lúc Mạnh Tri ra ngoài vì quá vội nên căn bản không nhớ nhà bọn họ ở tầng mấy. Thế nên liền đứng đấy chờ Thẩm Hàn Tế ấn tầng.

Nhưng mà ba phút đã trôi qua, thanh máy vẫn không nhúc nhích.

Bên trong khoang thang máy im ắng như cõi chết.

Mạnh Tri không nhịn được, thiếu kiên nhẫn nhìn nhìn Thẩm Hàn Tế ở bên cạnh.

Hả?

Anh ta sao lại cũng nhìn cô vậy?

Lại còn dùng ánh mắt mù mịt như lúc thay tả cho Nọa Nọa nhìn cô nữa chứ?

Gì vậy hả?

Ôi đệch!

Mạnh Tri phát huy bộ não thông minh của mình. Đột nhiên hình như là hiểu được chuyện gì đó, liền hít vào một hơi khí lạnh.

Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi...

Cmn làm gì đơn giản chỉ là một tra nam không ở nhà cơ chứ!

Rõ ràng là một cực phẩm tra nam không ở nhà, bây giờ đến nhà mình ở lầu mấy cũng không nhớ nổi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.