Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Thể loại: Vô hạn lưu, chủ thụ, kinh dị, bối cảnh giả tưởng, 1v1, HE
CP: Thụ: bề ngoài thành thật, an phận nhưng thực tế đẹp trai ngút trời, chỉ số thông minh cao x Công: dị đoan, điên cuồng trước sau như một.
Edit: Mèo béo lắm lông
Văn án
Chu Kỳ An chịu quá nhiều tầng áp bức, đè nén, vừa phải làm “nô lệ tư bản”, ban ngày cấp trên ác độc vắt kiệt sức lao động, tối về bị cha mẹ càm ràm bắt kết hôn, cuối tuần đi học thì bị giáo viên chê chậm tiêu, khờ khạo.
Cái ngày bị cuốn vào trò chơi vô hạn ấy, Chu Kì An thở phào nhẹ nhõm: hay lắm.
Tạm biệt, ngày tháng bị giục kết hôn như giục nợ.
Tạm biệt, 996. (Chế độ làm từ 9h-21h, 6 ngày/tuần)
Tạm biệt, lớp học buổi tối chết tiệt.
Đêm nay cậu phải tha hương rồi!
*
Phó bản tha hương đầu tiên, Chu Kì An theo nhóm người chơi ngồi trên một chiếc xe buýt kinh hoàng.
Xe vừa tới nơi, Chu Kì An vậy mà lại nhìn thấy người mẹ già nhà mình.
"Con trai ngoai, con nghĩ rời nhà bỏ trốn là có thể né tránh xem mắt hay sao?".
Mẹ già nhếch môi:"Không được đâu nhé".
Không lâu sau, quái vật npc đáng sợ bị ném lên giường Chu Kì An-----Đối tượng xem mắt mới của cậu!
Phó bản tha hương thứ hai, cao ốc thần quái, Chu Kì An vậy mà lại nhìn thấy cấp trên của mình trong nhóm người chơi.
Giày da xa xỉ bóng loáng mạnh mẽ đạp lên đầu quái vật, cấp trên bước tới gần Chu Kì An trong ánh mắt sợ hãi của người chơi.
"Tại sao đang tăng ca lại biến mất?".
"Nghe nói nếu như chết trong này thì bên ngoài cũng sẽ chết theo. Cậu định lừa gạt tiền trợ cấp tai nạn lao động đúng không?".
"Bản kế hoạch đã làm xong chưa? Tôi hỏi cậu đấy, đã-làm-xong-chưa?!".
Trong suốt thời gian tiếp theo của phó bản, cấp trên đại sát tứ phương, Chu Kì An thắp đèn thâu đêm để 996.
Phó bản tha hương thứ ba, biển học (máu) vô biên, phó bản có độ nguy hiểm cao với tỉ lệ tử vong là 90%.
Chu Kì An - kẻ trốn học lâu ngày - gặp được thầy giáo lớp học buổi tối ở đây.
"Kì An, tới bên thầy nào". Người đàn ông với gò má tái nhợt vươn tay, móng tay bén nhọn còn đang nhỏ máu.
"!"
Ý định tha hương còn sót lại của Chu Kì An cũng bay sạch, cậu xoay người định trốn ra sau lưng đồng đội.
Nhưng cậu vừa lại gần, đồng đội đã không tự chủ mà lùi về sau một bước, vạch ra một ranh giới giữa hai người.
"?"
Tại sao trông bọn họ còn sợ mình hơn vậy?
- ----------
Ba năm trước, một trận sương mù quét qua thành phố. Từ đó về sau, Chu Kì An phát hiện vài người bên cạnh mình trở nên không được bình thường.
Tận đến khi bị cuốn vào trò chơi vô hạn, tất cả người chơi cùng lên tiếng chỉ trích npc trong trò chơi xảo trá, tàn nhẫn và đáng sợ.
Chỉ có Chu Kì An là cảm thán sâu sắc:"Cuối cùng cũng nhìn thấy người bình thường rồi".
Nhưng tất cả người chơi lại nhìn cậu với vẻ khó nói, gật đầu:"Đúng, cậu là người bình thường nhất".
Bình luận truyện