Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 2 - Chương 41




Bởi vì tượng Quan Âm đã hỏng cho nên không trấn được sát khí trong tòa Minh Tâm, lúc này mới khiến cho những học sinh bước vào phòng 409 đều bị nam sinh cầm rìu giết chết, học sinh không kịp ra ngoài sẽ bị Giảo Giảo nhốt ở bên trong.

“Thì ra là như thế!”

Cố Nhung bỗng tỉnh ngộ, quay người nắm chặt tay Thẩm Thu Kích đứng bên cạnh mình, khuôn mặt tinh xảo sốt ruột nói: “Thẩm Thu Kích, tôi biết ——”

Cố Nhung bỗng im bặt, bởi vì cậu thấy tay Thẩm Thu Kích nắm chặt thành đấm, ống tay áo bên trái được xắn tới tận khuỷu tay, tay phải bẻ rôm rốp, trông rất giống học sinh đầu gấu chuẩn bị đi đánh nhau.

Mà Thẩm Thu Kích nghe cậu nói, dù động tác xắn tay áo không dừng lại, nhưng mắt hắn đảo qua nhìn cậu, sau đó thu tay xắn áo: “Cậu biết gì?”

“Tôi biết vì sao chúng ta gặp quỷ rồi.” Cố Nhung không rảnh để tìm hiểu Thẩm Thu Kích xắn tay áo làm gì, giải thích cho hắn nghe, “Bởi vì tượng Quan Âm trấn trong phòng 409 hỏng rồi!”

Thẩm Thu Kích vẫn không ngẩng đầu, mi mắt rũ xuống che đi đôi con ngươi đen tối sâu thẳm khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ có thể nghe được giọng nói hơi trầm của hắn: “Cố Nhung, chúng ta đã từng học trong đó rồi, bên trong làm gì có tượng Quan Âm?”

Học sinh xung quanh đều đã bỏ chạy, thầy Hồ cũng dở dở ương ương, Cố Nhung sợ chậm trễ nữa sẽ xảy ra chuyện, nghe Thẩm Thu Kích hỏi liền buột miệng trả lời: “Có, tượng Quan Âm nằm ngay trên bục giảng!”

Tiếng nói vừa dứt, Cố Nhung lập tức nghe thấy tiếng cười khẽ bất hợp lý của Thẩm Thu Kích, sau đó hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt sâu không thấy nhìn cậu chằm chằm, khóe môi câu lên, thế nhưng trong đáy mắt không có ý cười.

“Cố Nhung, thầy Hồ cũng chỉ biết tượng Quan Âm nằm trong phòng 409, mà sao cậu lại biết rõ vị trí của tượng Quan Âm như vậy?”

Lúc Thẩm Thu Kích hỏi câu này, giọng nói của hắn rất dịu dàng, trong lúc nói chuyện còn vươn tay xoa lên cổ Cố Nhung.

Cố Nhung cảm nhận hơi ấm lưu lại ở cổ nơi có bàn tay của hắn luồn qua, lực xoa cũng rất nhẹ, thế nhưng Cố Nhung không quen người khác chạm vào mình như vậy, bàn tay Thẩm Thu Kích như có tia lửa, nhiệt độ nóng cháy thuận theo nơi hắn mơn trớn lan ra toàn thân, sấy khô tai cậu, hai gò má như bị đốt cháy, cho nên cậu tránh sang một bên, để tay Thẩm Thu Kích duy trì ở tư thế giơ lên.

Cố Nhung cũng biết câu trả lời vừa rồi của mình dễ khiến người khác hiểu lầm, cho rằng động tác kia của Thẩm Thu Kích là đang xác nhận nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cậu xem có phải người không, ấp úng úp úp mở mở nói: “Tôi, tôi biết thế thôi.”

Thẩm Thu Kích cũng là người thông minh, lập tức quay người lại, đôi con ngươi bình thản không chút gợn sóng nhìn Cố Nhung mấy lần rồi hỏi: “Liên quan tới bí mật của cậu?”

Cố Nhung gật gật đầu, mở lớn đôi mắt nhu thuận, ngoan ngoãn trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy cậu biết thì có ích gì?” Giọng nói của Thẩm Thu Kích không hề thay đổi, giọng nói lại mang theo hơi ấm, không còn lạnh lùng như trước nữa, nhàn nhạt nói, “Cậu có thể làm ra được một bức tượng Quan Âm mới không?”

Cố Nhung ngẩn ra: “… Không thể.”

Đúng vậy, biết nó hỏng rồi thì sao chứ?

Bọn họ bị vây khốn ở đây, không thể tìm được bức tượng Quan Âm khác, cậu cũng không biết nếu mình chết đi sẽ sống lại vào thời gian nào, khoảng thời gian đó có đủ cho cậu đi mời một bức tượng Quan Âm mới cứu mọi người hay không.

Lần này Thẩm Thu Kích không nhìn Cố Nhung nữa, hắn đút tay vào túi, rũ mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó: “Để tôi nghĩ thêm.”

Cố Nhung hỏi hắn: “Nghĩ gì?”

“Nghĩ xem có đáng giá hay không.” Thẩm Thu Kích lại nhìn Cố Nhung, cũng không biết trong mấy giây im lặng đó hắn đã suy nghĩ được bao nhiêu, một lát sau hắn nhếch mép cười nhạt, nói, “Thôi được, cậu đã tình nguyện thổ lộ bí mật với tôi, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết một bí mật.”

Nói thì nói thế, nhưng Thẩm Thu Kích lại hỏi: “Nhung bé con, cậu có biết vẽ tượng Quan Âm không?”

“Tôi không biết.” Cố Nhung bị câu hỏi không đầu không đuôi của Thẩm Thu Kích làm cho ngơ ngẩn, nhưng chờ cậu tỉnh táo lại, đôi con ngươi lập tức sáng lên, mong chờ nói, “Chẳng lẽ tôi vẽ tượng Quan Âm rồi, cậu có thể dùng tranh Quan Âm để trấn quỷ?”

“Còn hơn thế nhiều.” Đuôi mày Thẩm Thu Kích khẽ nhếch như đang kiêu căng khoa khoang, “Tôi có thể làm ra một bức tượng Quan Âm hàng thật giá thật.”

Cố Nhung vui vẻ không thôi, cười cười hỏi hắn: “Giỏi tới vậy à, đây là bí mật của cậu?”

“Cứ xem như là thế đi.” Thẩm Thu Kích cũng nhìn Cố Nhung cười, từ chối cho ý kiến câu hỏi của cậu, còn đưa ra yêu cầu, “Nhưng cậu không thể vẽ bậy tượng Quan Âm, phải vẽ cực kỳ cẩn thận, không được xuất hiện bất kỳ chi tiết sai sót nào, nếu không thì sẽ không triệu được tượng Quan Âm, từ đó vô dụng.”

Nghe Thẩm Thu Kích nói vậy, Cố Nhung còn chưa vui được mấy giây đã mặt như đưa đám: “Vậy thì không được, tôi không theo đạo Phật, chỉ biết vẽ sơ sơ hình dáng Quan Âm, nếu cậu bảo tôi vẽ y hệt thì tôi không vẽ được.”

Cậu chỉ vẽ được hình dáng sơ lược, yêu cầu cao như Thẩm Thu Kích đòi hỏi, chỉ bằng tưởng tượng của cậu thì không làm nổi.

“Thế cậu biết vẽ đúng không?” Thẩm Thu Kích không hề hoảng loạn, vẽ ra một con đường mới cho Cố Nhung, “Tôi đến phòng 409 lấy bức tượng Quan Âm kia về cho cậu vẽ.”

“Vẽ thì được.” Cố Nhung gật đầu liên tục, “Tôi có thể vẽ giống như đúc!”

Thẩm Thu Kích nói: “Đi thôi.”

Hắn vươn tay nắm lấy tay cậu kéo đi, không leo thang bộ mà đi tắt từ cửa chính tòa Minh Tâm ra ngoài, đi mấy bước đến hành lang tầng bốn, cuối cùng dừng bước trước cửa phòng 409 quan sát, không đi vào: “Tượng Quan Âm nằm dưới đáy bục giảng à?”

“Đúng vậy.” Cố Nhung nói, “Nhưng mà cậu lấy được không?”

Bục giảng trong trường đại học đều được hàn bằng khóa sắt, bởi vì bên trong có máy tính, mà màn hình máy tính cũng được khảm trên bục giảng, lắp khóa vì để đề phòng trộm lẻn vào lấy đi, hơn nữa các giảng viên đều đã thống nhất với nhau rằng chỉ khi sửa máy mới được mở.

Bây giờ bọn họ không liên lạc được với bảo vệ, chứ đừng nói là giảng viên sửa máy tính.

Cố Nhung hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, cậu biết mở khóa không?”

“Không biết.” Lúc này Thẩm Thu Kích mới lấy tay ra khỏi túi.

Lúc lấy tay ra còn cầm theo một tờ giấy thoạt nhìn thì nhỏ, nhưng khi trải ra mới biết nó rất lớn.

Cố Nhung bước tới nhìn thoáng qua, tờ giấy kia không được thẳng thớm cho lắm, xung quanh đều có vết xé, bên trên là mấy hình vẽ thành bùa hộ thân hình tam giác nhiều màu, bột protein cho những người chuyên tập gym, hai đôi tất thể thao trắng… Và một cái rìu chữa cháy mới vẽ được một nửa?

Thẩm Thu Kích cởi balo đặt xuống, lấy bút chì màu bên trong quỳ một chân xuống đất, nhanh chóng hoàn thiện rìu chữa cháy, sau đó xé mảnh giấy kia, đắp lên lòng bàn tay vò mấy lần.

Cũng không biết hắn đã làm gì mà chỉ trong chớp mắt, chiếc rìu chữa cháy bằng giấy liền biến mất tung, thay vào đó chính là một chiếc rìu thật sắc bén.

Thẩm Thu Kích cầm rìu trong tay ước lượng hai lần, quay về phía Cố Nhung cười: “Có thứ này rồi còn cần khóa làm gì?”

Chiêu này khiến Cố Nhung trợn mắt há mồm, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại: “Đây chính là rìu chữa cháy mà cậu nói nhìn thấy ở tầng hai à?”

Từ trước tới giờ cậu và Thẩm Thu Kích chưa bao giờ đến tầng hai, chứ đừng nói là nhìn thấy rìu chữa cháy trong miệng Thẩm Thu Kích, chỉ là vì tin tưởng hắn, cho nên cậu không vạch trần lời nói dối ấy, lại không ngờ theo phương diện nào đó, Thẩm Thu Kích không hề nói dối —— Quả thật hắn có thể kiếm được một chiếc rìu chữa cháy.

“Cũng không ngốc lắm.” Thẩm Thu Kích nắm rìu trong tay, hoạt động cơ thể nới lỏng gân cốt, “Nhung bé con, cậu có thấy con quỷ bên trong đâu không?”

Cố Nhung cẩn thận nhìn xung quanh phòng 409, nhìn thật kỹ từng góc, sau đó lắc đầu nói: “Không thấy.”

“Thế thì được rồi.” Giọng nói hơi khàn của Thẩm Thu Kích vẫn trầm ổn như trước đây, trên mặt vẫn là nụ cười lười biếng mà vô lại, nhưng ánh mắt nhìn vào phòng 409 của hắn vừa dứt khoát vừa kiên định, “Vậy cậu cứ đứng bên ngoài đi, tuyệt đối đừng đi vào, tôi lấy tượng Quan Âm ra cho cậu. Nhớ lấy, tuyệt đối đừng đi vào.”

Nói xong, Thẩm Thu Kích lập tức phòng vào trong bục giảng phòng 409.

Bục giảng phía trước chỉ cách có ba đến bốn mét, Thẩm Thu Kích đi mấy bước là tới trước bục giảng, nâng búa bổ vào máy tính chủ trên bục, sau ba lần bổ, khóa máy chủ bị phá hỏng, khóa đóng rớt cái cộc xuống đất, để lộ tượng Quan Âm có khuôn mặt hiền lành, dáng vẻ trang nghiêm bị giấu dưới một đống dây dẫn máy tính.

Muốn lấy tượng Quan Âm không khó, chỉ là tay phải tượng đã bị mất, nếu muốn tìm tay tượng Quan Âm bên trong đống dây rối đó thì không phải chuyện nhỏ.

Trước đó trên hành lang quỷ ở bệnh viện, Cố Nhung đã biết ma quỷ không tấn công được Thẩm Thu Kích, mấy lần chết trước trong phòng 409 cậu cũng không thấy ma quỷ tấn công Thẩm Thu Kích, cho nên không lo cho sự an nguy của hắn lắm.

Mà Thẩm Thu Kích lấy được tượng Quan Âm ra liền vươn tay phải thò vào, tìm chiếc tay bị gãy nằm trong đống dây dẫn, mắt của hắn rất nhạy bén, chưa tới một phút đã tìm thấy cánh tay gãy nằm sau đống dây dẫn màu lam.

Nhưng vào lúc hắn muốn lấy phần tay bị gãy của Quan Âm, tay phải của hắn như bị một thứ vũ khí sắc bén chặt đứt từ phần khuỷu trở xuống, cánh tay nắm lấy phần gãy của tượng cũng vì vậy rơi vòng trong không trung.

“Thẩm Thu Kích ——!”

Cố Nhung không thể ngờ mình sẽ thấy tình cảnh như vậy, quên mất lời cảnh cáo của Thẩm Thu Kích, ngơ ngác trợn mắt bước một bước vào phòng học, hơn nửa người đã lọt vào trong, không phải cậu muốn đón lấy tượng Quan Âm, mà ý thức nói cậu phải bảo vệ Thẩm Thu Kích. Vào thời khắc đó, nam quỷ vốn không thấy đâu trong phòng 409 bỗng hiện hình. Gã không còn tấn công Thẩm Thu Kích nữa mà mở mắt nở nụ cười quỷ quyệt, thẳng tay chém vào phần cổ Cố Nhung đã thò vào bên trong.

Cố Nhung cũng nhìn thấy nam quỷ cầm rìu chữa cháy, khuôn mặt ngập tràn tử khí của gã không còn u ám nữa, thay vào đó là sự độc địa không còn chút tính người, dùng đôi nhãn cầu chi chít tơ máu lom lom nhìn mình.

Động tác của gã quá nhanh —— Với tốc độ phi thường này, Cố Nhung tránh không kịp.

Cố Nhung thầm nghĩ: Chắc mình lại sắp chết rồi, chết cũng tốt, hẳn là có thể sống lại đúng không?

Nhưng lần này sẽ sống lại vào lúc nào? Sau khi sống lại cậu phải tìm cách bảo vệ tay phải của Thẩm Thu Kích, hắn học thể dục giỏi, trong nhà lại nghèo như thế, về sau nếu không có tay phải thì hắn sống sao bây giờ…

Cố Nhung từ từ nhắm mắt lại, trong đầu đều là chuyện liên quan tới Thẩm Thu Kích, cậu không thấy sợ hãi, chỉ đang lo lắng cho Thẩm Thu Kích, thản nhiên chuẩn bị đón lấy cái chết.

Kết quả cậu không chết mà bị một đợt va chạm thật mạnh tông bay ra khỏi phòng học, sau đó nặng nề rơi trên mặt đất, trừ việc bị nện đau lưng đau đầu, cơ thể còn bị thứ gì đó nặng mấy chục cân đè lên, Cố Nhung bị vật nặng đó đè tới mức đầu choáng mắt hoa, chỉ cảm thấy ruột gan như bị thứ to lớn ấy đè sắp nôn ngược.

“Cố Nhung… Mẹ nó cậu có hiểu tiếng người không hả!”

Vật nặng đè trên người cậu nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng chửi bậy mắng cậu: “Ông đây đã bảo cậu đừng có vào, con mẹ nó cậu vẫn cứ vào, có phải cậu cố tình đối nghịch với tôi không hả!”

“Đệt mợ tôi thấy cậu sống là để chọc tôi tức chết thì có!”

Đây là lần đầu Cố Nhung bị người ta mắng đến như vậy, nếu trước kia Thẩm Thu Kích dám nói chuyện với cậu như vậy, chắc chắn cậu sẽ tát cho hắn một cái, thế nhưng bây giờ cậu chỉ ngạc nhiên mở lớn mắt, không dám tin nhìn đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Thẩm Thu Kích, đôi môi khẽ mấp máy, lẩm bẩm nói: “… Thẩm Thu Kích?”

Nhịp tim rối loạn đập kịch liệt trong ngực hắn truyền đến từ nơi tiếp xúc, nhưng không chờ Cố Nhung cảm nhận được lâu, Thẩm Thu Kích đã trừng mắt, tức giận bò dậy khỏi người cậu quát lớn: “Đờ mờ cậu, Cố Nhung, đcm cậu luôn đấy!”

“Tay phải của cậu?!”

Cũng không biết rốt cuộc Thẩm Thu Kích nặng bao nhiêu cân, chờ hắn đứng lên rồi Cố Nhung mới thở được, cậu không sờ lên cổ xem đầu mình còn đó không mà vươn tay xoa tay phải của Thẩm Thu Kích —— Cậu vẫn sờ thấy, chứng minh tay Thẩm Thu Kích vẫn còn đó.

Cố Nhung sờ đi sờ lại tay phải Thẩm Thu Kích mấy lần, xác nhận cánh tay vừa nóng vừa mềm vừa dài vẫn còn nằm trên người Thẩm Thu Kích, lúc này mới chú ý tới tay phải của hắn nắm một đoạn tay người bị cụt, năm ngón tay cụt lại nắm chặt đoạn tay cụt của tượng Quan Âm.

“Tay của bố vẫn còn, đừng có sờ nữa! Mau vẽ tượng Quan Âm cho bố, vẽ không đẹp tôi sẽ chịch chết cậu.” Thấy Cố Nhung còn có sức sờ nắn tay phải của hắn, Thẩm Thu Kích vứt cánh tay cụt và tượng Quan Âm về phía Cố Nhung, tựa trên hành lang nhắm mắt điều hòa hơi thở nặng nề, “Ông đây chưa từng được nắm tay người yêu, thế mà lại suýt nữa cúng mạng cho cậu…”

Sau khi thả lỏng ra, đau đớn luôn bị xem nhẹ cũng truyền đến, Thẩm Thu Kích nhịn cơn đau nâng tay trái lên tìm trên vai phải, sờ được một tay toàn máu tanh không nói còn đau đến nhe răng, cơn giận càng thêm lớn.

Không chỉ tức mà còn giận, còn hận.

Hận đến mức muốn cắn Cố Nhung một hơi, cắn đến lúc nào người này nước mắt giàn giụa, mềm giọng khóc lóc xin tha cũng không hết giận —— Một người tiếc mạng như hắn vừa thấy Cố Nhung sắp bị nam quỷ chặt đứt đầu lại xông tới không hề nghĩ ngợi, cản cho Cố Nhung một nhát rìu.

Thẩm Thu Kích không cam tâm, Cố Nhung có bệnh thích sạch sẽ lại già mồm nhát gan, sợ quỷ còn dễ cáu giận, ngoại trừ khuôn mặt dễ nhìn, lúc nhờ người khác sẽ mặt dày nói ngọt ngào dỗ người ta thì không còn ưu điểm nào khác, còn thích ép người khác đi ngủ chung, nhìn cậu tắm rửa, một tên lưu manh như thế có gì đáng để Thẩm Thu Kích làm vậy?

Nhưng hắn đã làm, còn suýt nữa mất mạng.

Thẩm Thu Kích nuốt không trôi cơn giận này, nó cứ nằm kẹt cứng nơi cổ họng hắn, khiến hắn giận đến mức sống không được chết không xong, há miệng lại mắng một tiếng: “Con mẹ nó, có phải kiếp trước tôi nợ gì cậu không hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.