Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 2 - Chương 35




Thầy Hồ vẫn còn đang ở trên bục giảng chỉnh lại sách bài tập của học sinh nộp lại chưa về.

Cố Nhung cũng biết bảo vệ đến khóa cửa phòng trong tòa Minh Tâm đều sẽ xem xem có học sinh ở lại hay không, xác nhận toàn bộ học sinh đã rời đi rồi mới có thể khóa phòng lại.

Nhưng cho dù như thế, chỉ cần phải ở lại đây lâu thêm một giây, Cố Nhung lại hoảng sợ thêm một chút, Lý Minh Học và Lương Thiếu đã vội vàng chạy đi tham gia câu lạc bộ, trong phòng học chỉ còn lại hai gương mặt quen thuộc phòng 418 là Du Kim Hải và Thai Nhất Thành.

Thấy Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đi về trước, cho nên Cố Nhung đã nhanh chóng thu dọn sách vở hộ Thẩm Thu Kích chạy đến cửa phòng học, đợi Thẩm Thu Kích giao sách xong là đi ngay.

“Tòa nhà này đáng sợ quá, cuối tuần này tôi phải cúp học.” Cố Nhung nép bên cạnh Thẩm Thu Kích, cúi đầu lo đi đường.

Thái độ của Thẩm Thu Kích lại rất thờ ơ, dù sao hắn cũng thường xuyên cúp học: “Nếu cậu không đi thì tôi cũng không đi.”

Cố Nhung than thở, hôm nay đi học có hai tiết mà còn mệt hơn cả hai ngày học cộng lại, quả thật là lao lực quá độ: “Hi vọng cuối tuần này tòa giảng dạy sẽ xây xong, như vậy sẽ không cần đi học ở tòa Minh Tâm nữa, tôi cũng không cần trốn học.”

“Này hai cậu, hai cậu kia! Các cậu chờ chút ——”

Cố Nhung và Thẩm Thu Kích mới xuống được nửa đường, phía sau bỗng có một nữ sinh chạy tới, khuôn mặt hốt hoảng gọi bọn họ lại.

“… Sao thế?”

Thật ra Cố Nhung không muốn quan tâm nhiều như vậy, cậu rất muốn vờ như không nghe, nhưng mà lương tâm của cậu lại cắn rứt, cho nên vẫn quay lại.

“Bạn cùng phòng của tôi bị ngã gãy tay trong phòng vệ sinh, bây giờ đau đến mức không đi được, các cậu đến dìu cô ấy hộ tôi được không?” Nữ sinh chạy đến trước mặt họ hổn hển nói, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, xem ra không giống như đang nói dối.

“Hả?” Cố Nhung nghe vậy thì ngạc nhiên, “Ngã gãy tay?”

“Đúng vậy, xin các cậu đấy.” Nữ sinh chắp tay trước ngực cầu xin, “Bạn cùng phòng của tôi đau không đi nổi nữa rồi.”

Khoảng thời gian này Thẩm Thu Kích vẫn luôn nằm vùng trong các nhóm chat của sinh viên đại học thành phố Đàm, trong tay có rất nhiều tài liệu, có nhiều người từng nói bọn họ thường xuyên vô cớ bị lỏng dây giày trong tòa Minh Tâm, hoặc là trẹo chân té ngã, nhưng đây vẫn là lần đầu có trường hợp ngã gãy tay.

Cho nên nữ sinh vừa dứt lời, ánh mắt Cố Nhung đã chuyển lên người Thẩm Thu Kích.

Thẩm Thu Kích khoanh tay, cau mày nói: “Cậu đừng nhìn tôi, tôi đi hay không cũng được, nếu cậu muốn đi thì tôi đi.”

Lúc nói câu này Thẩm Thu Kích không hạ giọng, dáng người cao to lạnh lùng, nữ sinh nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, dường như không thể tin Thẩm Thu Kích nghe chuyện mà còn lạnh lùng được tới vậy.

Cố Nhung cũng cảm thấy hắn hơi quá đáng khi nói mấy lời “Đi hay không cũng được”, cho nên Cố Nhung ghé vào tai Thẩm Thu Kích nói thầm: “Tôi muốn hỏi xem cậu có biết cô ấy là người hay quỷ không, nếu là người thì chúng ta đi, còn quỷ thì đi cái gì, mau chạy thôi.”

Thẩm Thu Kích: “……”

Hắn đã đánh giá Cố Nhung quá cao rồi.

Sau khi im lặng vài giây, Thẩm Thu Kích nói với Cố Nhung: “Trông giống người hơn.”

Cố Nhung hỏi hắn: “Cậu không phân biệt được à?”

Thẩm Thu Kích lắc đầu: “Cho dù cô ta là quỷ thì chắc chắn cũng là loại vừa chết, không có tính công kích.”

Nữ sinh: “…”

“Tôi là người đấy hai anh trai ạ.” Biểu cảm trên mặt nữ sinh đã từ khó tin biến thành nhìn bệnh nhân tâm thần, cô còn vươn tay ra trước mặt Thẩm Thu Kích và Cố Nhung, “Tôi có cả hơi ấm đây, không tin thì các cậu sờ mà xem.”

Cố Nhung cẩn thận từng chút một giơ ngón trỏ ra sờ vào tay cô, sau đó nói với Thẩm Thu Kích: “Đúng là có hơi ấm.”

Thẩm Thu Kích gật đầu: “Thế thì là người rồi.”

“Vậy các cậu giúp tôi với được không?” Nữ sinh nghe thấy bọn họ xác nhận mình là người xong, suýt nữa còn cảm ơn trời đất, “Tòa nhà này đáng sợ quá, chúng ta phải mau rời đi.”

Cố Nhung xác nhận cô là người rồi cũng định hỗ trợ, dù sao là người chung một trường học, cậu không thể thấy chết không cứu, huống gì nghe nữ sinh kia nói các cô cũng không muốn ở lại trong tòa Minh Tâm, chỉ mong nhanh chóng rời đi, Cố Nhung càng thêm chắc chắn họ là người.

Chỉ có quỷ mới tìm mọi cách giữ bọn họ lại đây mà thôi.

Mà cho dù là quỷ thật thì Cố Nhung cũng đồng ý, bởi vì bây giờ cậu không còn sợ chết nữa, bây giờ có chết thật thì lát nữa làm lại là được.

Phòng vệ sinh nữ trong tòa Minh Tâm nằm đối diện cầu thang, còn phòng vệ sinh nam thì nằm ở đầu kia hành lang. Cho nên Cố Nhung bèn đi sau lưng nữ sinh với Thẩm Thu Kích đến nhà vệ sinh nữ ở tầng bốn.

Quả nhiên ở đó có một nữ sinh xinh đẹp mặc váy dài tay màu hồng nằm đó, tay trái của cô bị vặn thành một hình dạng vặn vẹo người bình thường không làm được, đôi môi tái nhợt, mồ hôi do đau khiến cho phần tóc trên trán bết lại, trông như sắp ngất đi.

Bên cạnh cô còn có một nữ sinh mặc sơ mi trắng đỡ lấy, lau mồ hôi lạnh trên trán cho cô: “Giảo Giảo cố lên, Hạ Thi đã đi gọi người rồi.”

“Lưu Giai Mộng! Giảo Giảo!” Nữ sinh chạy đến cửa phòng vệ sinh gọi tên của hai người, sau đó kêu Cố Nhung và Thẩm Thu Kích mau tới giúp đỡ.

“Sao thế này?” Thầy Hồ dọn dẹp xong sách vở cũng bước ra khỏi phòng 405, lúc chuẩn bị xuống cầu thang thì phát hiện ở cửa phòng vệ sinh nữ có mấy nam sinh nữ sinh vây quanh, trong đó còn có một nữ sinh nằm trên mặt đất nên cũng vội chạy tới xem.

“Thầy Hồ ơi! Hu hu thầy chưa về ạ, em còn định đi tìm thầy!” Hạ Thi vừa thấy thầy Hồ thì như tìm được cọng rơm cứu mạng, lập tức vứt bỏ Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vừa rồi còn chất vấn xem cô là người hay quỷ, chạy đến trước mặt thầy Hồ khóc lóc kể lể, “Giảo Giảo vừa đến phòng vệ sinh đã ngã gãy tay, chân còn bị sưng phồng lên không đi được…”

Thầy Hồ nghe vậy thì nhìn về phía nữ sinh tên Giảo Giảo nằm vật trên đất, tay trái của cô hoàn toàn bị gãy, mắt cá chân đi đôi giày trắng cũng sưng phù lên.

“Tay bị gãy mất rồi, mau gọi xe cứu thương đến đây!” Thầy Hồ lập tức lấy di động ra, chỉ là vừa bật lên ông lại sực nhớ —— Tín hiệu điện thoại trong tòa Minh Tâm rất chập chờn, khi có khi không, nói xui một chút thì là có gọi được hay không đều phải nhờ vào vận may.

Cho nên học sinh đi học ở tòa Minh Tâm đều không chơi điện thoại, bởi vì đó không gọi là chơi, mà gọi là chịu tra tấn của tốc độ đường truyền.

Quả nhiên thầy Hồ gọi điện mấy lần mà không có ai bắt máy.

Lưu Giai Mộng đỡ lấy Giảo Giảo cũng nói: “Không được đâu thầy, hôm nay sóng di động ở tòa Minh Tâm kém lắm, điện thoại của bọn em đều mất tín hiệu.”

“Vậy thì mau đưa em ấy xuống phòng y tế đi. Không phải ở đây vẫn còn hai nam sinh à?” Thầy Hồ quay lại nhìn Thẩm Thu Kích và Cố Nhung, “Mau cõng nữ sinh này đưa đến phòng đi tế, tay đã bị gãy thành như vậy, không thể chậm trễ hơn nữa.”

Thẩm Thu Kích là người khỏe nhất trong nhóm, cho nên để hắn cõng là tốt nhất. Nếu thầy Hồ đã lên tiếng, Thẩm Thu Kích cũng không thể từ chối được. Chỉ là Thẩm Thu Kích vừa định lên tiếng, sau lưng thầy Hồ bỗng vọng đến tiếng của Thai Nhất Thành: “Để em cõng cô ấy cho.”

Cố Nhung quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra đó là nhóm Thai Nhất Thành, Du Kim Hải, Hứa Gia và Doãn Sâm đã chuồn sớm, toàn bộ người của ký túc xá 418 đều ở đây, dáng vẻ của Du Kim Hải trông hơi thảm, trong mũi cậu ta đang nhét hai cuộn giấy vệ sinh, hình như bị chảy máu mũi. Mà Thai Nhất Thành nhét sách của mình cho Du Kim Hải cầm, còn cậu ta thì đến cõng nữ sinh bị gãy tay.

Thầy Hồ đứng bên cạnh chỉ huy: “Cẩn thận chút, đừng động đến tay của em ấy.”

“Em sẽ nhẹ nhàng.” Thai Nhất Thành nói xong còn nhẹ giọng hỏi nữ sinh bị thương, “Như vậy có ổn không?”

Giảo Giảo yếu ớt xin lỗi cậu ta: “… Cảm ơn cậu, tôi đỡ nhiều rồi.”

Thẩm Thu Kích nhíu mày, ngạc nhiên hỏi Du Kim Hải và Hứa Gia: “Không phải các ông đã đi cả rồi à?”

“Đúng thế.” Hứa Gia bất đắc dĩ nói, “Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng Du Kim Hải đã than muốn đi nặng, nhưng cậu ta không dám đi một mình, cho nên gọi cả hội chúng tôi tới nhà vệ sinh chung!”

Doãn Sâm cũng phụ họa thêm: “Đúng đấy, tôi phục cậu ta luôn rồi, lúc đi vào còn bị ngã một cú, suýt nữa cho cả nhóm bọn tôi ăn cháo trong bồn cầu.”

Hứa Gia lại nói: “Đáng tiếc không ăn được còn bị đập mặt vào tường chảy máu mũi.”

Hai người họ cậu một câu tôi một câu chọc cho Du Kim Hải quê một trận, nhưng Thai Nhất Thành trước kia thích chọc Du Kim Hải nhất nay lại không nói gì, trông rất có khí chất của người trưởng thành.

Cố Nhung biết đó là vì Thai Nhất Thành thích cua gái, cậu ta thường xuyên đi nhảy sàn uống rượu tán gái suốt đêm, còn tìm người ngủ thay mình để qua mặt dì quản lý kiểm tra ký túc xá, dần dà ai cũng biết bản tính đào hoa thích dọa người khác của cậu ta.

Nữ sinh tên “Giảo Giảo” được cậu ta cõng trên lưng là một người xinh đẹp trắng nõn, Thai Nhất Thành thích nhất là mấy em gái kiểu này, sao có thể bỏ qua cơ hội gặp gỡ bất ngờ “Anh hùng cứu mỹ nhân”, đương nhiên là phải tranh cõng cô rồi.

Bây giờ cậu ta không còn dáng vẻ cợt nhả ngày thường nữa, bình tĩnh tỉnh táo, khuôn mặt điển trai ngập tràn vẻ lo lắng: “Đừng nói chuyện nữa, chúng ta mau đi nhanh lên, hình như cô gái này khó chịu hơn rồi.”

Lưu Giai Mộng cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Giảo Giảo sắp nói không thành lời rồi.”

“Đi đi đi, đi mau.” Thầy Hồ cũng lên tiếng, “Đừng ở đây lâu.”

“Vậy chúng ta mau xuống tầng thôi.” Du Kim Hải cũng thúc giục, cậu ta vừa đi xuống vừa xoa xoa cái mũi phát đau, giọng nói vì mắc hai cuộn giấy vệ sinh trong mũi nên hơi nghẹn, “Cũng đâu phải tôi muốn ngã sấp mặt trong đó đâu, đó là vì băng gai dính giày của tôi bị bong ra cho nên mới té ngã đấy chứ.”

Thật ra mấy lời giải thích của Du Kim Hải chỉ là để che giấu sự nhát gan của mình —— Đầu tuần tên chó chết Thai Nhất Thành kể nhiều chuyện ma như vậy để dọa cậu ta, khiến cho cậu ta chỉ cần bước vào tòa Minh Tâm là sợ chết khiếp, hết lần này lượt khác nhịn hết nổi mới nhờ bạn cùng phòng đi cùng tới nhà vệ sinh.

Quả nhiên vừa dứt lời, Hứa Gia và Doãn Sâm đều nói Du Kim Hải về sau cứ đi dép lê lên lớp là được rồi, khỏi cần cột dây giày, cũng không ai chê cậu ta lớn tướng thế còn cần bạn cùng phòng đưa đến nhà vệ sinh đâu.

Duy chỉ có mình Cố Nhung nghe Du Kim Hải nói dây dán giày của cậu ta lại bị bong ra thì tim đập thình thịch, chân đạp hụt cầu thang, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

“Cẩn thận!” Cũng may có Thẩm Thu Kích kéo cậu lại.

Cố Nhung nuốt nước miếng, cẩn thận đứng vững lại, ánh mắt mang theo sợ hãi nhìn vào giày của Du Kim Hải.

Bây giờ Cố Nhung nhớ lại, phát hiện mỗi lần gặp quỷ trong tòa Minh Lâu đều sẽ có người chết, hình như còn có cả Du Kim Hải —— Con mẹ nó, rốt cuộc Du Kim Hải là thể chất gì mà còn dễ gặp quỷ hơn cả cậu vậy?

Thế nhưng rõ ràng là bọn họ không đi nhầm phòng mà?

Vậy rốt cuộc là vì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.