Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 1 - Chương 22




Biểu cảm trên mặt Cố Nhung rất phức tạp, không ngờ gia cảnh nhà Thẩm Thu Kích lại khó khăn tới vậy, đến cả ba mươi đồng vào cửa cũng không có.

Cậu nghe vậy bèn đưa điện thoại cho Thẩm Thu Kích đi mua vé, nhưng cậu vẫn không rõ Thẩm Thu Kích dẫn cậu tới núi du lịch làm gì, khó hiểu hỏi: “Nhưng miệng vết thương của tôi vẫn chưa khỏi mà, Thẩm Thu Kích, cậu định cõng tôi leo núi à?”

Thẩm Thu Kích nghe xong bỗng hơi trượt chân, đứng vững rồi nhìn Cố Nhung, móc toàn bộ tài sản ra khỏi túi —— hai mươi đồng, nói với Cố Nhung: “Không, chúng ta ngồi xe du lịch.”

Thẩm Thu Kích bỏ vốn mua hai ghế trên xe du lịch, mỗi chỗ mười đồng, leo lên đi với các du khách khác, sau đó đỡ Cố Nhung ngồi lên.

Cố Nhung thấy thế nghĩ thầm: Hay là Thẩm Thu Kích muốn dẫn cậu ra ngoài giải sầu? Hay trên núi này có chùa miếu nào đó rất linh mà cậu không biết, Thẩm Thu Kích muốn dẫn cậu tới dâng hương?

Cố Nhung thầm suy đoán tất cả các khả năng, lại không ngờ Thẩm Thu Kích bảo tài xế dừng xe giữa sườn núi để bọn họ xuống xe.

Vì thế Cố Nhung lại nghĩ: Chẳng lẽ chú Bảy tài năng mà Thẩm Thu Kích nhắc tới trước đó ở ngay giữa sườn Lệ Sơn? Hắn muốn nhờ chú Bảy rời núi giúp cậu trừ tà?

Nhưng sự thật không phải như Cố Nhung đoán.

Thẩm Thu Kích chỉ dẫn cậu đi hai vòng quanh sườn núi, dừng lại cạnh một cục đá to, sau đó nói với cậu: “Nhị Nhung, cậu tìm cái nhánh cây nào đó đi, nhớ phải thẳng một chút.”

“Được.”

Trong lòng Cố Nhung nghi ngờ không thôi nhưng vẫn gật đầu đồng ý, khom lưng dưới tán cây đại thụ bên trái cục đá nhặt nhánh cây chừng mấy cm rồi hỏi Thẩm Thu Kích: “Cái này được không?”

“Được.” Thẩm Thu Kích nhìn thoáng qua, sau đó kéo cậu tới cục đá kia, “Bây giờ cậu đặt nhánh cây này dưới tảng đá, để một đầu chống đất, một đầu chống lên đá, sau đó xin cục đá này cõng gánh nặng giúp cậu.”

Tuy Cố Nhung cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cậu vẫn làm theo.”

Nói cũng lạ, ngay khi cậu đặt nhánh cây xuống, lại chắp tay trước ngực, nhắm mắt xin cục đá cõng gánh nặng trên lưng mình đi, cơ thể cậu bỗng nhẹ đi rất nhiều, bệnh tật mấy ngày nay quấn lấy người cậu cũng như biến vào hư không.

“Tảng đá này linh vậy à?”

Cố Nhung vui mừng mở lớn mắt, vuốt ve tảng đá như sờ được của báu, bây giờ còn trông nó rất vừa mắt, vuốt cục đá một lần, đến cả rêu xanh trên đó cũng không khiến thói ở sạch của cậu phát tác.

Chờ đến khi sờ xuống mặt dưới cục đá, Cố Nhung mới phát hiện thì ra dưới đó cũng có mấy cây gỗ nhỏ, có lẽ là người khác để ở đây.

Cố Nhung không nhịn được hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, cậu bảo tôi dùng gậy gỗ chống lên cục đá này là cách gì?”

Thẩm Thu Kích cười mà không đáp, cong môi hỏi cậu: “Cậu đã từng leo núi chưa?”

Cố Nhung thật thà nói: “Vừa rồi chúng ta đi xe du lịch lên đây có tính không?”

Thẩm Thu Kích: “……”

Trông thấy biểu cảm cạn lời của Thẩm Thu Kích, Cố Nhung xấu hổ rũ đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Quê tôi ở thành phố ven biển, chỗ nào cũng bằng phẳng, làm gì có núi mà leo?”

Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi, khoanh tay giải thích cho cậu: “Cái này gọi là “áp thân”.”

“Trước kia người ta leo núi, đến được sườn núi sẽ mệt mỏi, bèn nhặt nhánh cây để dưới đá trên dốc đó, hy vọng tảng đá có thể chia sẻ gánh nặng với người đó, để người này có thể đứng thẳng như nhánh cây.” Thẩm Thu Kích không nhìn Cố Nhung, chậm rãi nói, “Cách này chính là “áp thân”, “áp thân” cũng là cách dân gian như nhờ người ta cõng bệnh. Nhưng khác với cõng bệnh, nhờ đá cõng không hại người, giống với việc đi đền chùa thắp hương cầu phúc, không phải chuyện xấu, thể hiện nguyện vọng tốt đẹp.”

Áp thân là khởi đầu cho cõng bệnh, cũng là cách giải quyết duy nhất.

Nhưng không biết từ bao giờ đã dần biến thành cách âm tà như đốt quần áo cũ và tiền giấy, cách này không hẳn là vô dụng, nếu có ai đó gặp phải loại tà thuật này, cõng bệnh vẫn có tác dụng.

Thẩm Thu Kích không nói là vì không muốn dọa Cố Nhung, cũng bởi vì Cố Nhung chỉ là sinh viên bình thường, chờ chuyện này qua rồi, cậu sẽ tiếp tục sống cuộc sống bình thường của mình, biết nhiều chuyện quá chưa hẳn là tốt.

Hắn chỉ chỉ vào đầu khác của cây gậy nói: “Cậu nhìn xem, dưới tảng đá này ngoại trừ nhánh cây của cậu thì vẫn còn các nhánh cây khác, đây đều là nhờ đá áp thân. Nhưng khác với người ta, họ leo núi lên đây, còn cậu ngồi xe du lịch lên. Tảng đá linh này cũng chịu giúp cậu cõng “quỷ bệnh” là tốt bụng lắm rồi đấy, không chừng tu thêm mấy ngàn năm nữa là có thể thành tiên.”

Vành tai Cố Nhung đỏ ửng, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “…… Không phải tôi vừa phải phẫu thuật chưa được xuất viện à?”

“Đi, chúng ta về thôi.” Thẩm Thu Kích cười khẽ lắc đầu, xoay người đi xuống sườn núi, “Người phụ nữ trên lưng cậu sẽ không quấn lấy cậu nữa, xin tảng đá áp thân, tảng đá sẽ cõng cô ta giúp cậu, cô ta phải ở lại đây không quay về bệnh viện được, mà nữ quỷ tìm con cũng có thể tìm ra con mình như ý nguyện.”

Mà ông cụ nhà xác kia cũng tìm được kẻ chết thay.

Thẩm Thu Kích rũ mắt, trong đôi mắt sâu thẳm không hề gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Đêm nay mọi người có thể ngủ ngon rồi.”

“Được lắm.” Cố Nhung cũng gật gật đầu, sau đó hỏi Thẩm Thu Kích, “Nhưng Thẩm Thu Kích này, hai chúng ta xuống xe ngay giữa sườn núi, cậu có từng nghĩ xem chúng ta nên xuống núi như thế nào chưa?”

Thẩm Thu Kích: “……”

Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi, cảm thấy mình đúng là người tốt, hắn cong nửa gối ngồi trước mặt Cố Nhung, vỗ vỗ vào lưng mình: “Rồi rồi tôi biết rồi, cậu lên đi.”

Cố Nhung ở phía sau hắn không nhịn được cười, nhưng cậu nhanh chóng khép môi lại, ngẩng đầu đi đến trước mặt Thẩm Thu Kích: “Miệng vết thương của tôi đã sắp khép lại rồi, có thể tự đi được, chắc chưa đến hai tuần nữa tôi sẽ có thể xuất viện.”

“Tự đi được thật à?” Thẩm Thu Kích đuổi theo cậu, “Không cần tôi cõng?”

Cố Nhung nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Ừ.”

Thẩm Thu Kích khoa trương thở dài một tiếng, giọng nói vui vẻ thổn thức: “Cuối cùng Nhung bé con của ba cũng chịu lớn rồi.”

“.…..”

Cố Nhung tức giận đến ngứa răng, mắng: “Sủa ít thôi, Thẩm Thu Kích, cậu giỏi làm chó thật đấy.”

Thẩm Thu Kích không thèm quan tâm: “Không sao, dù gì ở đây cũng chẳng có ai.”

Cố Nhung: “?”

Đây là đang mắng cậu không phải người đúng không?

Sự hài hòa giữa hai người chỉ được mấy câu rồi biến mất, trở lại trạng thái cắn nhau như chó với mèo, mãi tới khi quay về bệnh viện, Thẩm Thu Kích bị y tá kiểm phòng bắt quả tang.

“Cậu được lắm!” Y tá kiểm phòng tức giận trừng lớn mắt, dạy dỗ Thẩm Thu Kích, “Cậu không chỉ bò lên giường người bệnh mà còn lén đưa người bệnh ra khỏi bệnh viện.”

Thẩm Thu Kích đặt tiêu chí bác sĩ là nhất, bị mắng mỏ cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.

Y tá thấy thái độ tốt đẹp của hắn nên không tiện nói gì nữa, để lại một câu “Về sau không được tái phạm”, sau đó đi khám mông cho Cố Nhung —— thay thuốc cho cậu.

Tuy Thẩm Thu Kích từng nói bọn họ sẽ không gặp quỷ nữa, nhưng một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Cố Nhung vẫn không khỏi sợ hãi bóng tối.

Vì thế buổi đêm cậu lại bắt Thẩm Thu Kích lên ngủ cùng.

Nhưng quả thật đêm nay bọn họ ngủ rất ngon, không hề gặp phải chuyện gì kỳ lạ.

Thậm chí Thẩm Thu Kích còn may mắn tỉnh lại trước khi y tá đến kiểm tra, sau đó xuống giường ngồi lên sofa, làm bộ chưa có việc gì xảy ra.

Ngày hôm sau, bọn họ hóng được một chuyện từ y tá —— bệnh nhân giường số ba phòng 706 tầng bảy đã chết rồi.

Vợ ông ta đốt quần áo cũ thành tro rải lên đường, hi vọng có người có thể cõng bệnh thay người bạn già của bà, nhưng sống chết bệnh tật có số, cũng như Thẩm Thu Kích nói, nếu cách kia có tác dụng thật, thế thì bọn họ còn cần đến bệnh viện làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.