Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 93




Đô Đình Dịch là đại dịch trạm, dịch lại nơi đây đưa đón không biết bao nhiêu quan viên trong ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy khách nhân cổ quái như vậy.

Người này khoảng chừng quan linh*, lấy ra văn điệp** là đô úy Thần Dực Quân, nhưng trông hắn cẩm y hoa phục, yên ngựa chạm ngọc, còn tuấn dật vô song, khí chất toàn thân vừa nhìn liền biết là một vương tôn công tử kim tôn ngọc quý, bọn tôi tớ ai ai cũng cưỡi tuấn mã mặc áo ấm nhẹ, hiên ngang oai hùng, không giống môn hộ bình thường. Đương nhiên, có vài con cháu quý tộc giấu thân phận thật hành tẩu trong thành cũng không phải chuyện hiếm lạ, kỳ lạ chính là hôm nay là đêm Trừ tịch, không cùng người nhà đoàn viên, cũng nên rủ vài ba bạn tốt đến chỗ tiêu tiền ở Bình Khang phường mà say sưa một trận, chạy đến dịch quán làm gì chứ?

(Ji: *tầm 20 tuổi, đây là tuổi làm lễ nhập quan thời cổ đại

**kiểu giấy tờ chứng minh thân phận)

Càng cổ quái chính là hắn tới dịch quán rồi, liền hỏi trong chính đường có khách nhân mở tiệc Trừ Tịch không. Chỉ còn lại một sương phòng, hắn cũng không đi, gọi một bình rượu tốt nhất cho bọn tôi tớ, bản thân lại đơn độc trong gian, thức ăn điểm tâm một mực không cần, chỉ yêu cầu rượu và quýt.

Nhưng chuyện của khách nhân hắn không dám hỏi nhiều, nhanh nhẹn đưa rượu và quýt tới, khách nhân kia lấy ra một miếng vàng: "Nơi này không cần người hầu hạ."

Dịch lại sững sờ, lập tức vui mừng khôn xiết, miếng vàng kia tầm hai lượng, vốn dĩ xui xẻo đến phiên trực đêm Trừ Tịch, không nghĩ trời ban tiền tài, khiến hắn gặp một khách nhân hào phóng như vậy, không khỏi ngàn ân vạn tạ.

Hoàn Huyên nói: "Hầu hạ tốt người của ta là được."

Dịch lại nói: "Tất nhiên, tất nhiên, xin quý nhân yên tâm. Chỉ là đang có khách nhân mượn bếp lò, thức ăn sẽ dâng chậm một chút, mong quý nhân thứ lỗi."

Đương nhiên Hoàn Huyên biết khách nhân mượn bếp lò là ai, trầm mặc gật đầu.

Dịch lại ước lượng miếng vàng, vẻ mặt phấn khởi bừng bừng lui ra ngoài, thêm chút củi và ống tre vào đống lửa lớn.

Ngọn lửa châm cao hơn, ống tre vang lên tiếng nổ tí tách.

Hoàn Huyên cầm một quả quýt từ trên đĩa, lột ra nếm một múi, không khỏi nhíu mày, quýt ở dịch quán không thể bằng trong cung, vừa nhỏ vừa chua, nhưng hắn vẫn nhịn chua chậm rãi ăn toàn bộ quả quýt, chỉ để át đi mùi tanh nồng của bát mì thịt dê vừa rồi.

Cánh cửa mở rộng, ánh lửa trong đình hắt vào, phía bắc thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui cùng hô hào uống rượu đánh bạc, đó là bọn thị vệ của Tiêu Linh vừa gieo xúc xắc vừa chờ giao thừa.

Tiêu Linh không nằm trong đó, lúc này nàng đang nấu mì trường thọ cho trưởng huynh của hắn.

Hoàn Huyên bỗng nhiên không biết vì sao mình lại tới nơi này, có lẽ hắn chỉ là không muốn ở trong cung, không muốn hồi Vương phủ, nhưng lại không biết đi đâu.

Hắn vừa lột quýt vừa uống rượu, quả quýt lột xong được đặt trong đĩa, lúc lột đến quả thứ sáu bên ngoài tuyết đã rơi.

Tuyết càng rơi càng nhiều, bông tuyết to như lông ngỗng nhao nhao rơi vào đống lửa tan thành nước. Dịch lại thêm rất nhiều củi vào, nhưng không thắng nổi tuyết lớn, không bao lâu sau đống lửa bị dập tắt, trong đình tối tăm.

Trong chính đường, Điền Nguyệt Dung đánh xong một ván song lục, hỏi dịch phó đưa rượu và đồ nhắm: "Vừa rồi bên ngoài khách nhân nào tới vậy?"

Dịch phó nói: "Là đô úy trong quân."

Điền Nguyệt Dung không nghĩ nhiều, Đô Đình Dịch gần cung thành, có lẽ là võ quan ngày mai tham gia đại triều, sợ bỏ lỡ thời gian, lúc này mới uống rượu chờ ở đây.

Dịch phó đi rồi, nàng liếc mắt vào đình một cái: "Đại tướng quân cũng sắp trở về rồi."

Xuân Điều nói: "Bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, lúc cô nương ra ngoài không mang dù, ta đi đưa ô cho người." Nói rồi đứng lên.

Điền Nguyệt Dung giữ chặt nàng: "Nhiều đại nam nhân da dày thịt béo như vậy, cần gì đến Xuân Điều tỷ tỷ đội gió tuyết, đông lạnh tỷ thì cô nương nhà tỷ sẽ đau lòng đấy."

Xuân Điều cười nói: "Làm gì yếu đuối như Điền tỷ tỷ nói chứ."

Điền Nguyệt Dung nhéo gương mặt tròn của Xuân Điều: "Xinh xắn mềm mại, bọn ta đều đau lòng cho tỷ."

Xuân Điều đỏ mặt.

Tiểu Thuận đứng lên: "Xuân Điều tỷ tỷ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để ta đi đưa cho Đại tướng quân."

Lời còn chưa dứt, một người cầm lấy ô trước hắn một bước: "Ta đi đưa cho."

Lại là Trình Trưng.

Tiểu Thuận vội vàng thu tay: "Vậy làm phiền Trình công tử rồi."

Trình Trưng nói: "Là bổn phận của tại hạ." Nói rồi bung dù, đi vào đình.

Có một thị vệ nói ngang một câu: "Trình công tử, còn ô này, mang thêm một cái đi..."

Lời còn chưa dứt, bị Điền Nguyệt Dung vỗ gáy một cái: "Lắm miệng."

Thị vệ kia sau một lúc lâu mới hiểu được: "Ồ!"

Cái gáy lại ăn thêm một cái, Điền Nguyệt Dung nói: "Ồ cái gì, rót rượu!"

Xuân Điều hạ giọng nói: "Điền tỷ tỷ muốn tác hợp cô nương và Trình công tử sao?"

Điền Nguyệt Dung nói: "Xuân Điều tỷ tỷ cảm thấy Trình công tử không tốt sao?"

Xuân Điều nghĩ ngợi rồi nói: "Không phải không tốt, nhưng hình như cô nương không có ý này."

Điền Nguyệt Dung nói: "Dù sao Trình Trưng cũng cận thủy lâu đài, hắn săn sóc tỉ mỉ, bên cạnh Đại tướng quân có người chăm sóc ân cần là tốt rồi."

Xuân Điều nói: "Theo ta thấy Đoạn Tư Mã cũng khá tốt."

Điền Nguyệt Dung "xì" bật cười: "Đoạn Bắc Sầm khá tốt, đáng tiếc hai người cùng nhau lớn lên, nếu thành đã sớm thành rồi. Ta trái lại hy vọng Đại tướng quân dưỡng bảy tám chục trai lơ như lời đồn đãi, nhưng người không phải kẻ như thế."

Nàng cầm bát lạc tương lên ăn một ngụm: "Năm đó Đại tướng quân và triều đình hợp binh đến Tây Bắc bình định, ta đi theo Đại tướng quân, do thường làm bạn kề cận Đại tướng quân, cũng thường thấy được Tiên Thái Tử. Trên người Trình Trưng kỳ thật có vài phần dáng vẻ của Tiên Thái Tử, đều là người hào hoa phong nhã, săn sóc tỉ mỉ. Có đôi khi ta nghĩ, lúc trước Đại tướng quân đi qua Lạc Dương, trùng hợp cứu Trình công tử, nói không chừng là vận mệnh chú định đấy."

Dừng một chút nói: "Đương nhiên có thể thành hay không, cũng phải xem tạo hóa của hắn.

Xuân Điều gật đầu không nói nữa.

......

Tùy Tùy múc nước canh gà vào bát, dùng đũa trúc gắp sợi mì chia thành hai phần bỏ vào bát, sau đó đặt lên thực án.

Bát mì gà này năm nào nàng cũng nấu, mỗi bước nấu đều cực kỳ thuần thục.

Nàng luôn làm hai bát, Hoàn Diệp một bát, bản thân nàng một bát, ăn cùng với hắn.

Qua nhiều năm như vậy, đây đã thành thói quen của nàng.

Nàng cầm lấy đũa trúc, gắp một miếng mì đang định đưa vào miệng, không biết nghĩ thế nào lại nhớ đến tiệc Trừ Tịch vừa rồi, hình ảnh Hoàn Huyên ăn bát mì thịt dê từng miếng một, bỗng nhiên hết muốn ăn nữa.

Sợi mì trượt về bát, nàng buông đũa trúc, chỉ lẳng lặng ngồi đó, cho đến khi sợi mì nguội đi, mới đứng lên bước ra ngoài.

Đi đến hành lang, nàng mới phát hiện đống lửa trong đình đã tắt, tuyết lớn rơi ngập trời.

Nàng đang định mượn ô dịch phó, liền thấy một thân ảnh khoác áo lông bạch hồ một tay cầm ô, một tay cầm đèn lồng lưu ly đi về phía nàng.

Trong đình tối tăm, đèn lồng không chiếu rõ khuôn mặt của hắn, huống chi nửa mặt hắn còn bị che dưới dù.

Trái tim Tùy Tùy thắt lại, dừng bước chân.

Người nọ bước lên bậc thang đóng ô lại, đèn lồng chiếu sáng mặt của hắn, là Trình Trưng.

Đương nhiên là Trình Trưng, trong lễ lớn, dịch quán này chỉ có đoàn người bọn họ, trừ bỏ hắn còn là ai được chứ?

Nhưng nàng vẫn không ngăn được thất vọng một chút.

Trình Trưng nhìn sang tuyết lớn bay bay nói: "Tuyết rơi nhiều, tại hạ tới đón Đại tướng quân."

Tùy Tùy gật đầu: "Trận tuyết lớn như vậy, phiền Trình công tử đi một chuyến."

Trình Trưng nói: "Đại tướng quân đừng khách khí, tại hạ ở trong phòng lâu có chút chán, đang định ra ngoài đi dạo một chút."

Dứt lời bung ô ra: "Mời Đại tướng quân."

Chiếc ô rất lớn, vốn dĩ vừa đủ cho hai người, nhưng Tùy Tùy và hắn trước sau vẫn duy trì khoảng cách một người, Trình Trưng không dám tới gần, chỉ hướng ô về bên nàng, trên vai trái của chính mình không đến một hồi đã rơi đầy tuyết, cả trên tóc cũng phủ một lớp tuyết.

Tùy Tùy nói: "Trình công tử không cần hướng ô về ta, bệnh cũ của ngươi chưa lành, cẩn thận nhiễm lạnh."

Trình Trưng nói: "Đa tạ Đại tướng quân quan tâm, tại hạ đã biết."

Lời nói như vậy, nhưng chiếc ô trong tay lại không xê dịch dù chỉ một tấc.

Hai người ra khỏi phòng bếp ở tiểu tạp viện, đi về phía chính viện, Trình Trưng nói: "Đại tướng quân đến chính đường đón giao thừa hay về viện ngủ?"

Nơi này cách viện tử của nàng một đoạn rất dài, Trình Trưng lộ nửa người ngoài ô như vậy, nói không chừng sẽ bị nhiễm phong hàn, Tùy Tùy liền nói: "Về chính viện trước đi."

Hai người bèn hướng về phía chính viện, không đợi bọn họ tới cửa, một bóng người thon dài đi ra từ bóng tối bên tường, dừng chân cách bọn họ năm bước, không hề nhúc nhích.

Trình Trưng nói với Tùy Tùy: "Ban nãy dịch quán có một đoàn khách nhân mới tới."

Tùy Tùy đã nhận ra hắn, nói với Trình Trưng: "Trình công tử vào trước đi."

Trình Trưng ngạc nhiên, ngay sau đó hiểu ra đó là ai, nhìn thoáng qua bóng đen kia, nói với Tùy Tùy: "Đại tướng quân..."

Tùy Tùy nói: "Ngươi về trước, lát sau ta vào."

Trên mặt Trình Trưng thoáng qua tia lo lắng, đưa ô cho nàng: "Đại tướng quân cẩn thận."

Tùy Tùy nói: "Ngươi cầm ô đi."

Nhưng Trình Trưng lại kéo tay nàng, nhét cán ô vào tay nàng, rồi quay đầu lại nhìn bóng đen kia một cái, lúc này mới bước vào viện.

Tùy Tùy cầm ô đến chỗ Hoàn Huyên, hắn không khoác áo lông, trên người chỉ mặc một bộ cẩm bào, cũng không biết đã đứng trong gió tuyết bao lâu.

"Điện hạ quang lâm, không tiếp đón từ xa." Nàng đứng cách hai bước, bình tĩnh cất lời.

Hoàn Huyên hận thấu bộ dạng thờ ơ này của nàng, huyết khí xông lê3n đỉnh đầu, hắn tiến lên trước hai bước, đột nhiên đoạt chiếc ô trong tay nàng ném sang bên cạnh, chiếc ô xoay trên nền tuyết mấy vòng, rồi bị gió lạnh thổi bay xa.

Tùy Tùy không đi nhặt, nhàn nhạt nói: "Điện hạ uống say rồi."

- --


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.