Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 71




Gió thu thành Trường An thổi xào xạc, mùa thu dần nhập sâu, sau tiếng trống canh, màn đêm buông xuống, trên đường vắng lặng.

Trong Bình Khang phường lại thắp đèn rực rỡ, vũ diên vừa mở, thêm một đêm sênh ca mỹ tửu, buổi tối xa hoa đồi trụy tiêu hồn chỉ mới vén màn.

Phía Bắc phường, cuối một con hẻm không mấy thu hút, có một trạch viện ẩn sâu thấp thoáng giữa lùm cây du hòe, không như Tần lâu Sở quán đèn đuốc xán lạn, sênh ca vang trời, ngoài cửa cũng không đề biển, trông từ bên ngoài giống một trạch viện của phú gia, vào được nhị môn mới biết bí mật bên trong, xa hoa lãng phí nơi đây người ngoài khó mà tưởng tượng, đặc biệt là hàng trụ bằng gỗ đàn hương giá trị đắt đỏ trên hành lang, chính đường càng điêu lương họa đống, đèn vàng ngậm ngọc, bình phong đá vân mẫu phát sáng dưới ngọn đèn, chuỗi bảo ngọc treo trên san hô cao lớn.

Chính giữa thảm lụa đỏ Tuyên Châu thêu kim mẫu đơn, một hàng người đội quan liên hoa xanh ngọc, mặc vũ kỹ mỏng manh đang lắc eo khinh ca mạn vũ, đám vũ kỹ này ai ai cũng mặt mũi ưa nhìn, da thịt non mềm, đều là mỹ mạo thiếu niên hàng thật giá thật.

Nơi đây chính là Nam Phong quán tiếng tăm vang dội nhất trong thành Trường An, nghe nói chủ nhân là thương nhân giàu có ở Dương Châu, bởi vậy phần lớn tiểu quan trong quán đều đến từ Giang Nam.

Hôm nay trong quán chỉ có một khách nhân, lại là nhân vật có uy tín danh dự trong thành Trường An, khách mời Võ An công đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai.

Một năm trước Võ An công đau khổ mất đi ái tử, gần đây thay đổi vận khí, trước đó không lâu mới vừa tiếp chưởng mười vạn Thần Dực Quân, thật sự có thể nói quyền thế mạnh mẽ vô song.

Võ An công vừa quét sạch phiền muộn trước đó, đắc ý mãn nguyện, mặt mày hồng hào, tuy mái tóc đã hoa râm, nhưng cũng xem như oai hùng nghiêm nghị.

Ngoại trừ chủ nhân nơi đây, còn có thương nhân bán muối từ Dương Châu nhập kinh, được người quen móc nối, hối lộ hậu hĩnh nhờ Võ An công chiếu cố.

Yến tiệc linh đình một trận, dần dần rượu say cao hứng, Võ An công nhìn về phía những vũ kỹ, ánh mắt dần dần mơ màng không rõ.

Thương nhân bán muối lén liếc sang khách quý, thấy đôi mắt lão ta mơ mơ hồ hồ, thỉnh thoảng chuyển động thân thể, biết lão đã ngồi không yên rồi, liền khom người cười xòa; "Triệu công có muốn đến hậu viện nghỉ ngơi không?"

Đôi mắt Võ An công trên người mấy vũ kỹ kia chuyển về lại.

Thương nhân bán muối thấp giọng nói: "Tiểu nhân để một đứa nhỏ thông minh được lựa chọn từ phía Nam hầu hạ khăn lược cho Triệu công, mong Triệu công chớ ghét bỏ."

Võ An công hơi gật đầu, tuy vũ kỹ này xinh đẹp, nhưng đều là thứ hàng tầm thường, lấy ra tiết hỏa còn được, chủ nhân nơi đây biết sở thích của lão ta, thương nhân bán muối kia cũng không đến mức lấy dung chi tục phấn này để dụ dỗ.

Lão gật đầu uy nghiêm, đứng dậy chắp tay với mọi người trong chính đường, kiêu ngạo nói một câu "Thứ lỗi không tiếp", rồi đi theo hai thị đồng nhanh nhẹn đến hậu viện.

Thị đồng nâng mành long, trong phòng đèn dầu mờ mờ, khói hương lượn lờ, Võ An công là một trong số kẻ lão luyện, vừa ngửi liền biết hương kia có trò hay.

Lão ta nói với hai thị đồng: "Các ngươi chờ ở hành lang, khi nào cần hầu hạ ta sẽ gọi các ngươi."

Dứt lời liền bước nhanh đến giường.

Trước giường đặt bình phong đá vân mẫu, đẹp đẽ quý giá hơn cả cái trong chính đường vừa rồi.

Xuyên qua bình phong, có thể thấy chiếc giường mơ hồ, trong màn lụa, có một bóng người mảnh khảnh.

Nam phong này ở Giang Nam rất thịnh, lão không chờ kịp xem thử muối thương kia ngàn chọn vạn tuyển tiến cử là bảo bối gì.

Vòng ra bình phong, chỉ thấy cuối giường thắp ngọn nến đỏ, trên giường bày ra các loại dược vật và khí cụ thường thấy và hiếm thấy. Mỹ nhân kia mặc bộ sa y đỏ rực mỏng manh, lộ ra hai chân có thể thấy được da thịt trắng đến trong suốt. Tay chân hắn đều bị dây lụa đỏ trói lại, thân hình mảnh khảnh gầy yếu, đúng là loại lão ta thích nhất.

Ánh mắt Võ An công dừng trên tay bị trói phía sau người, hai mắt sáng như đốt đèn —— người ngoài chỉ biết lão ta thích nam phong, lại không biết lão ta thích mỹ nhân tàn khuyết không được toàn vẹn, cổ tay phải của mỹ nhân này bị cắt, lão ta chỉ nhìn thoáng qua liền máu huyết sôi trào.

Lão gấp gáp khó dằn nổi tháo đai lưng cởi bào sam, rồi đến xé toạc sa y trên người mỹ nhân kia. Mỹ nhân bị lão chạm vào liền phát ra tiếng ưm ưm, da thịt lộ ra bên ngoài chợt biến thành mềm mịn như bún.

Võ An công không khỏi tâm hoa nộ phóng*, lão ta nghe nói phía Nam có người chuyên điều dưỡng những đứa nhỏ này, ngày ngày dùng dược tẩm, chẳng những khoái lạc, còn đặc biệt bổ dưỡng. Lão ta chỉ nghe nói, còn chưa nếm được tư vị.

(Ji: *心花怒放 - nở hoa trong lòng, mở cờ trong bụng)

Có lẽ là quá cao hứng, có lẽ là mê hương bắt đầu tác dụng, lão nhất thời không nghe thấy thanh âm kia có chút quen thuộc, trong lòng tia khác thường kia cũng lướt qua giây lát.

Lão ta ôm tiểu quan kia thân mật hồ loạn một phen, vuốt v3 cổ tay cụt của tiểu quan nói: "Bé ngoan, quay qua đây, để a gia xem thử dáng vẻ của ngươi nào."

Tiểu quan kia phát ra tiếng ưm a, Võ An công bẻ mặt hắn, chạm đến toàn là nước mắt, trong lòng tức khắc có chút không vui, kiềm lại tính khí nói: "Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi rồi? Để gia gia thương thương ngươi......"

Vừa nói vừa lật hắn lại, lấy giá cắm nến cuối giường soi lên mặt hắn.

Võ An công nhìn chăm chăm, nụ cười trên mặt tức khắc biến mất không còn bóng dáng, lão ta thét lên một tiếng tựa như thấy quỷ, vứt giá cắm nến bằng đồng xuống đất, ngọn nến lăn trên mặt đất, đốt cháy áo trên đất cùng chân mành trướng rủ xuống giường.

Võ An công không còn tâm tư để ý, hai mắt trợn lên, cứng họng, khuôn mặt tái mét, như thể ngã vào địa ngục.

Giữa ánh lửa rừng rực, hai người bốn mắt đối nhau, Triệu Thanh Huy cũng đang nhìn phụ thân, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong mắt ngoại trừ ủy khuất, thương tâm, còn có oán độc khắc cốt, trong cổ họng phát ra tiếng "Ô ô".

Võ An công sững sờ một lúc lâu, cuối cùng mới hoàn hồn, tay vội chân loạn đi dập lửa, sau đó mới run giọng nói với bóng đen trên giường: "Huy... Huy Nhi? Con là Huy Nhi?"

Bóng đen động đậy, hắn đang gật đầu.

"Sao con lại..." Võ An công vừa tức vừa thương vừa hận, toàn thân bắt đầu run rẩy, "Là Hoàn Huyên, con yên tâm, a gia tuyệt đối sẽ không tha cho hắn..."

Hiện tại Triệu Thanh Huy vừa nghe thấy hai chữ "a gia" liền buồn nôn, thiếu chút nữa lập tức nôn ra.

- --


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.