Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 111




Hoàng đế đã khuất được đặt trong Thái Cực Điện của Thái Cực cung.

Trong linh đường treo cao cờ đỏ, ngự tháp đặt giữa phòng, Tiên Hoàng đế được thay tử y, phủ vải liệm lên. Khí hậu đã hơi ấm, dưới tháp đặt băng tảng, bốc lên khói trắng nhè nhẹ. Trong đường tràn ngập người đang quỳ, mùi mồ hôi hòa lẫn với hương khí long tiên, trầm đàn, còn có mùi hôi của tử thi loáng thoáng, khiến người gần như ngạt thở. Tiếng tụng kinh rì rầm của các tăng đạo càng khiến người choáng váng, mơ màng buồn ngủ.

Đế Hậu phu thê tình thâm, từ lúc Hoàng đế băng hà Hoàng Hậu không ăn hạt gạo nào, chỉ dùng chút canh loãng, tất cả mọi chuyện như thay y phục, tắm gội, cạo râu, cắt móng cho Tiên Hoàng đế, bà đều tự tay làm lấy, không chịu mượn tay người khác.

Sau lễ liệm, Tân Hoàng kế vị, bà có chút không chống đỡ nổi, sắc mặt tái nhợt quỳ trước linh cữu, lung lay sắp ngã.

Tân Đế hiếu thuận, lập tức khuyên Thái Hậu đến điện phụ nghỉ ngơi, Thái Hậu kiên quyết từ chối, Tân Đế lại thỉnh, các quan lại cũng khuyên Thái Hậu bảo trọng ngọc thể, lúc này Thái Hậu mới để nhi tử dìu bà đến điện phụ.

Thái Hậu nằm trên giường, chậm rãi uống một bát canh nhân sâm nhung hươu, lúc này mới bình lui hạ nhân, nói với nhi tử: "Nay con đã đăng cơ, hậu cung không thể cứ mãi để trống. Chờ qua đại tường* của phụ hoàng con, nên lập hậu sách phi rồi."

(Ji: *Giỗ năm thứ hai của phụ mẫu)

Bà dừng một chút nói: "Đúng rồi, ta đã an trí Nguyễn tam nương ở Báo Đức tự. Hiện tại con vừa mới kế vị, cặp mắt các triều thần đều đang nhìn con chằm chằm, qua đoạn thời gian này, đổi cho nó một thân phận vào cung đi."

Thái Hậu nói rồi mỉm cười: "Nó với Tiêu Linh là biểu tỷ muội, còn cùng con lớn lên, lúc đầu người con coi trọng cũng là nó. Nếu con và Tiêu Linh có duyên không phận, xem như an ủi cũng tốt."

Vẻ mặt Hoàn Huyên hờ hững: "Thái Hậu đừng quên đã đáp ứng chuyện của ta."

Thái Hậu tựa như oán trách liếc tam tử một cái: "Con yên tâm, ta đã đáp ứng sau khi đăng cơ sẽ đưa giải dược cho con, tất nhiên sẽ không nuốt lời."

Bà nói rồi lấy ra một bình sứ men xanh nhỏ từ trong lòng, đưa cho hắn: "Kêu người đưa cho Tiêu tướng quân đi."

Hoàn Huyên lại không nhận lấy ngay, chỉ lạnh lùng nhìn bà: "Ta có một chuyện không hiểu, mong Thái Hậu giải thích nghi hoặc."

Ánh mắt Thái Hậu khẽ động: "Con nói đi."

Hoàn Huyên nói: "Độc được hạ lúc nào?"

Thái Hậu cười nói: "Giải dược đã cho con, hỏi mấy chuyện này có tác dụng gì chứ."

Hoàn Huyên nói: "Nhi tử chỉ là không hiểu."

"Bỏ đi," Thái Hậu ngồi dậy từ trên giường, "Chúng ta là mẫu tử, cũng không có gì không thể nói."

Bà dừng một chút rồi nói: "Là ngày nàng ta vào cung chào từ biệt, có dùng chút trái cây bánh ngọt trong tẩm điện phụ hoàng con."

Hoàn Huyên gật đầu: "Thì ra là thế, quả nhiên Thái Hậu thủ đoạn rất hay, ngay cả người cảnh giác như Tiêu Linh cũng bị mắc mưu."

Thái Hậu hơi mỉm cười: "Dù sao ta cũng là mẫu hậu của các con, tâm phòng bị của nàng ta khó tránh khỏi yếu hơn một chút."

Hoàn Huyên nhận lấy bình thuốc, rút nút bình, thấy nửa bình bên trong là thuốc viên màu đỏ tươi, mỗi viên chỉ to bằng hạt đậu nhỏ.

Hắn trút ra hai viên, lăn trong lòng bàn tay, như đang suy tư nói: "Nàng ấy là người trọng tình, ắt hẳn cũng sẽ không đề phòng thân tín của ta đi đưa thuốc."

Sắc mặt Thái Hậu cứng đờ, ngay sau đó lộ ra nụ cười khó tin, như thể hắn đang nói đùa: "Chẳng lẽ con hoài nghi thuốc này có độc?"

Hoàn Huyên không nói lời nào, chỉ nhìn bà với ánh mắt sáng như đao.

Gương mặt Thái Hậu lộ vẻ tức giận: "Nếu con không tin, thì tìm một con chó hoặc một người tới thử, xem thử rốt cuộc có phải là độc hay không..."

Hoàn Huyên đánh gãy lời của bà: "Không cần, ta thử là được. Tùy tiện tìm một người không trúng độc, tất nhiên sẽ không sao."

Vẻ mặt Thái Hậu nghiêm lại: "Con..."

Hoàn Huyên không đợi bà nói hết lời, định đưa viên thuốc trong tay vào miệng.

Thái Hậu vội vàng kéo cánh tay hắn: "Không được..."

Lời còn chưa dứt, bà liền biết mình lộ ra sơ hở.

Hoàn Huyên đổ viên thuốc trong tay về bình sứ, đậy nút lại: "Ta không đoán sai nhỉ? Giải dược mà Thái Hậu cho ta mới là độc dược trí mạng, người đã trúng loại độc kia uống thuốc này, sẽ chỉ mất mạng càng nhanh."

Sắc mặt Hoàng Hậu hết xanh lại trắng: "Ta chỉ gặp nàng ta vài lần, không oán không thù, vì sao phải đưa nàng ta vào chỗ chết chứ? Chẳng qua ta vì để ép con, miễn cho con làm ra chuyện sai mà thôi..."

Hoàn Huyên nói: "Ta cũng muốn biết vì sao Thái Hậu nhất định phải đưa nàng vào chỗ chết."

Hắn lạnh lùng nhìn bà nói: "Lúc Thái Hậu đưa cuốn kinh hạ độc cho nàng, Hoàn Dung vẫn còn là nhi tử tốt của người. Chẳng lẽ Thái Hậu có khả năng tiên đoán, biết ngày nào đó có thể dùng tính mạng của Tiêu Linh để bức ép trẫm sao?"

Hoàng Hậu không tự chủ được mà lùi về sau một bước, lúc hắn nói ra chữ "Trẫm", bà bất giác cảm thấy một loại khí thế khiếp người —— áp bách đến từ quyền vị.

Bà chau mày, lạnh lùng nói: "Đây đều là lời vô căn cứ! Ta đưa nàng ta cuốn kinh thư, chỉ bởi vì đó là di vật của trưởng huynh con, ta để lại cho nàng ta làm vật kỷ niệm thôi."

Hoàn Huyên nói: "Nếu không phải là di vật của trưởng huynh, nàng ấy cũng sẽ không mở ra."

Hoàng Hậu nói: "Dù nàng ta đã trúng độc, nếu ta thật sự muốn nàng ta chết, chỉ cần không đưa giải dược là được rồi, cần gì làm mấy chuyện dư thừa."

Hoàn Huyên nói: "Một là, độc hạ trong cuốn kinh, khác với độc hạ trong ăn uống, Thái Hậu không biết nàng xem kinh thư bao lâu, tiếp xúc độc vật đủ để chết hay không; thứ hai..."

Hắn xốc mí mắt: "Thái Hậu muốn ta đích thân hại chết nàng ấy."

Hoàng Hậu gắng gượng cười nói: "Tại sao ta phải làm vậy? Nếu nàng ta uống thuốc con đưa liền lập tức mất mạng. Nói không chừng Tam trấn sẽ phản loạn, với Thái Hậu Đại Ung như ta có ích gì chứ?"

Hoàn Huyên nói: "Thái Hậu làm gì để tâm đến xã tắc và bá tánh chứ? Người biết nếu lấy giải dược ra, Tiêu Linh bình yên vô sự, cho dù ta đăng cơ vẫn có thể nhường ngôi giả chết đến Hà Sóc tìm nàng ấy, người phí công sức chẳng phải lấy giỏ tre múc nước sao? Thứ hai, nếu Tiêu Linh chết trong tay ta, Tam trấn hỗn loạn, ta không có cách nào ngồi yên không để tâm, đến lúc đó ngôi Hoàng đế này không muốn làm cũng phải làm tiếp, còn phải đối đầu với quân binh Tiêu gia."

Hoàng Hậu nói: "Nếu đúng như lời con nói, con nhất định sẽ không bỏ qua ta, với ta có chỗ tốt nào chứ?"

Tuy nói như thế, thân thể bà lại không tự chủ được mà run rẩy, trên trán cũng toát một tầng mồ hôi mỏng.

Hoàn Huyên nhìn sâu vào hai mắt bà nói: "Bởi vì người chỉ muốn hại chết nàng ấy, tra tấn ta, cũng không để ý mình có lợi gì hay không. Người đối với Hoàn thị chỉ có hận, cũng không quan tâm xã tắc và bá tánh, dù Tam trấn huỷ diệt hay Hoàn thị huỷ diệt, người đều thấy rất vui sướng."

Hắn dừng một chút rồi nói: "Chỉ là ta không rõ, vì sao Thái Hậu nhất định phải khiến nàng chết?"

Thái Hậu trầm mặt xuống, khuôn mặt bà vẫn là thế, nhưng tựa như đổi người khác, như bóc một lớp mặt nạ, bên dưới hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thù hận.

Bà chợt cười: "Quả nhiên ngươi khắc ta, chẳng ngờ đến cuối cùng kẻ hiểu ta nhất lại là ngươi."

Bà nhìn chằm chằm vào nhi tử: "Kỳ thật trong bốn đứa con, người giống ta nhất vẫn là ngươi."

Hoàn Huyên chỉ cười nhạt.

Thái Hậu gằn từng chữ: "Ta muốn giết nàng ta, bởi vì nàng không nên tồn tại."

Hận ý trong mắt bà như muốn ngưng kết thành nọc độc chảy dọc xuống: "Diệp Nhi vốn là thiên chi kiêu tử, nếu không gặp phải nàng ta, cả đời nó sẽ sống trong vinh quang rực rỡ, nhất định có thể trở thành một thế hệ minh quân. Diệp Nhi không tiếc vứt bỏ trữ vị vì nàng ta, ngỗ nghịch mẫu thân, cuối cùng lại vì nàng ta mà mất đi tính mạng, nó cô đơn nằm dưới mặt đất, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể tiêu dao tự tại?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.