Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây

Chương 1




Ngày say rượu, tôi cố gắng lấy dũng khí thổ lộ với học bá.

“Chỉ một lần, tôi bị bệnh sắp chế.t.”

Cứ như vậy, tôi ăn sạch học bá, sau đó ra nước ngoài du học.

Ba năm sau, tôi về nước bàn chuyện làm ăn, khách hàng lại là học bá.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Nhan, không phải em nói em đã chế.t sao?"

"Năm đó có thể chẩn đoán sai... Anh tin không?"

Thực sự không có lừa đảo!

Người đàn ông đi cùng anh trong chớp mắt hiểu ra: "Đây chính là cô bạn gái đã chế.t của cậu, tổn thương cậu vừa nghĩ tới đã muốn chế.t muốn sống?"

- ---------

1

Trước khi tốt nghiệp, tôi đi khám sức khỏe và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tinh thần tôi suy sụp.

Tình cờ hôm đó là buổi họp lớp, tôi say mèm nên đành liều mạng một lần.

Tôi trực tiếp đến tìm học bá, người mà tôi thầm mến: "Chỉ lần này thôi, tôi bị bệnh, sắp chế.t rồi..."

Cứ như vậy, tôi thừa dịp lúc say đem hắn chiếm thành của mình.

Toàn bộ quá trình đều mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy tê tê dại dại, bên tai giống như mơ hồ còn có hắn ôn nhu kêu gọi thanh âm của tôi.

Tôi ôm ấp lấy hắn: “Tống Hằng… em thích anh… còn có, gặp lại.”

Sau trận chiến, tôi mệt mỏi đi ngủ.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy dưới nguồn chuông điện thoại.

Nhìn người đàn ông nửa khỏa thân bên cạnh, đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm và nghe điện thoại.

Bên kia là một giọng nữ lễ phép: “Cô Hạ Nhan?

Tôi hạ giọng: “Là tôi.”

Bên kia tiếp tục: "Kết quả kiểm tra sức khỏe qua ngày hôm qua của cô..."

Nhớ tới kết quả kiểm tra sức khỏe ngày hôm qua, tôi tuyệt vọng rũ mi mắt xuống.

Bên kia lại nói với tôi một câu: "Kết quả kiểm tra sức khỏe có sai, thật sự là rất xin lỗi, bản thân cô vô cùng khỏe mạnh..."

Phía sau đối phương nói gì tôi đã không còn tâm trí nghe tiếp, trong đầu chỉ còn lại câu "Kết quả kiểm tra sức khỏe có sai"

Tôi mất bình tĩnh hỏi lại một lần nữa: "Ý cô là, tôi còn có thể sống rất lâu?"

Bởi vì tôi tiện hỏi, bên kia cười nhẹ một tiếng: "Hạ Nhan tiểu thư, cô rất khỏe mạnh, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

TÔI:"......"

Mẹ nó mà... Quả thực muốn nói tục!

Sau khi cúp điện thoại, tôi đi ra khỏi phòng tắm, nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, tôi tê dại.

Nếu để cho Tống Hằng biết tối hôm qua tôi nói đều là giả, còn thừa dịp cơ hội này đem hắn ăn sạch sẽ, hắn nhất định sẽ giế.t tôi.

Cao Lĩnh Chi Hoa & Học Bá, cư nhiên ngã ở trên tay tôi.

Nghĩ lại liền làm cho người ta sợ hãi......

Tôi run rẩy nhặt chiếc áo sơ mi bị xé nát trên mặt đất lên, ý đồ làm lành y như cũ.

Lại nhặt quần dài trên mặt đất lên, muốn giúp hắn một lần nữa mặc vào......

Cố gắng nhiều lần, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, sau đó tôi bỏ cuộc.

Tôi ở bên cạnh anh trầm tư vài giây, chỉ có thể khẩn cầu anh tỉnh lại quên đi hành vi lưu manh tối qua của tôi.

Trước khi rời đi tôi nhìn Tống Hằng đang ngủ say, yên lặng thở dài.

Nam sắc mặc dù làm cho người ta mơ hồ, nhưng chạy trốn quan trọng hơn.

Hãy để sự hiểu lầm này biến thành một quá khứ tốt đẹp.

Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa...

Sau khi ra khỏi khách sạn, tôi lại lấy điện thoại di động ra, gọi cho mẹ: "Mẹ, lần trước mẹ nói muốn giúp con sắp xếp ra nước ngoài du học, con đáp ứng mẹ."

Mẹ tôi hài lòng: "Lúc trước không phải vẫn cố chấp muốn phát triển ở trong nước, nói bên này có người rất quan trọng với con, sao đột nhiên lại muốn thay đổi suy nghĩ?"

Tôi ngượng ngùng mở miệng: "Con chỉ cảm thấy ngài nói rất có đạo lý, con muốn mở rộng tầm mắt."

Tôi cũng không thể nói tôi là vì trốn người mà tôi không cẩn thận ngủ cùng.

Ít nhất như vậy tôi còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Tống Hằng.

Chà, cô ấy không phải là một kẻ cặn bã chỉ biết vén váy bỏ chạy đúng không?

2

Tôi thuận lợi ngồi lên máy bay ra nước ngoài.

Cho đến khi hạ cánh, trong đầu tôi vẫn là vẻ đẹp của Tống Hằng.

Hình ảnh đêm đó bắt đầu chiếu lại từng cảnh trước mắt, mặt tôi nóng lên.

Cảm giác đêm đó anh cũng nhiệt tình như vậy, nhưng hình ảnh cũng rất xa lạ.

Hy vọng nhanh chóng quên câu chuyện này!

Khẳng định cũng là uống nhiều, mới đồng ý được ăn sạch sẽ!

Sau khi suy tư thật lâu, tôi lấy điện thoại di động ra, mở wechat của Tống Hằng, sau khi rối rắm do dự, cuối cùng tôi bấm xóa và chặn.

Câu chuyện về tôi và Tống Hằng cũng nên đặt một dấu chấm hết.

"..."

Chuyển đến nơi mới, tôi ngủ yên một giấc một lần trực tiếp cả ngày.

Ngày hôm sau tôi lại bị chuông điện thoại đánh thức, tôi xoa xoa đầu choáng váng, nghe điện thoại.

Bên kia truyền đến tiếng oanh tạt của bạn thân nhất của tôi: "Cậu đã làm gì Tống Hằng?"

Câu nói đầu tiên của cô ấy khiến tôi mơ hồ: "Cái gì mà tôi làm gì anh ấy?

Phía bên kia thanh âm rất kích động: "Tống Hằng hiện tại đang hỏi tung tích của cậu khắp nơi, khắp thế giới tìm cậu đấy!"

Huyệt thái dương của tôi đột nhiên đau đớn…

Đầu dây bên kia cũng rất hấp dẫn: "Cậu khi nào thì cùng Cao Lĩnh Chi Hoa có quan hệ? Tốt! vậy mà cũng không nói cho tôi biết!"

Chuyện này dăm ba câu cũng giải thích chưa hết: "Kỳ thật ta..."

Tôi cũng không thể nói tôi cùng Cao Lĩnh Chi Hoa của trường học đã ngủ chứ? Hơn nữa còn là cái loại quần tha lên liền rời đi!

Tôi không bình tĩnh hỏi lại lần nữa: "Tống Hằng thật sự đi khắp thế giới tìm tôi?

"Còn có thể là giả?" Bạn thâm ngửa mặt lên trời kêu gào, "Hắn hiện tại một ngày ép hỏi tôi nhiều lần, tôi cũng không thể một mực nói tôi không biết đi."

Tôi yên lặng não bổ một chút Tống Hằng lạnh như băng khuôn mặt tuấn tú, trực tiếp rùng mình một cái.

Người đàn ông lạnh lùng như vậy, hoang mạc kỳ diệu bị tiểu minh bạch như tôi dụ, sau khi phản ứng lại, khẳng định nổ tung.

Cái này không, hắn bắt đầu đi khắp thế giới tìm tôi.

Nếu như tìm được, hắn không đem tôi giế.t đi mới là lạ.

Nghĩ thông suốt hết mức, tôi cảm giác tóc gáy đều dựng thẳng lên.

Người bạn thân nhất của tôi vẫn đang chờ đợi cách giải pháp của tôi, còn tôi thì ôm chặt trái tim bất an.

Giả vờ nghiêm túc: “Tự nói tôi chế.t đi.”

Người bạn thân nhất: "Cậu...thật tuyệt vời!"

Bạn thân vẫn muốn tiếp tục ép hỏi tôi cùng Tống Hằng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Tôi chỉ có thể ra vẻ cao thượng: "Chuyện này nói ra thì dài dòng, có nói cậu cũng nghe không hiểu."

Bên kia lại truyền đến một tiếng ồn ào.

Tôi chỉ có thể tiếp tục giả bộ: "Cậu cứ làm theo lời mình là được rồi."

Đều tại bệnh viện, ai bảo bọn họ chẩn đoán sai cho tôi!

Hơn nữa loại tiểu minh bạch như tôi, chỉ cần thời gian trôi qua, Tống Hằng nhất định sẽ quên tôi.

3

Ba năm sau, tôi học thành tài trở về.

Ba mẹ tôi đặc biệt hài lòng với tôi.

Tôi vẫn có thể ăn, có thể chạy, có thể nhảy, hoàn thành chứng minh bệnh viện lúc ấy chính đã chẩn đoán sai.

Mẹ tôi đau khổ kéo tay tôi: "Nhìn mặt con gầy đi nhiều."

Ba ở bên cạnh cũng cười đến không yên bình: "Con gái bây giờ thích người gầy, lúc này mới đẹp."

"Con gái nhà tôi dù thế nào cũng đẹp."

"Quan trọng nhất là sức khỏe!"

"..."

Tôi chìm trong niềm vui sướng khi người một nhà gặp lại, nói đến điểm khỏe mạnh này, đột nhiên nghĩ tới, Tống Hằng người mà tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Lúc trước, dự đoán sai chuyện kia, người tội nhất cũng là anh.

Ở lớp anh ta là học bá, hiện tại khẳng định sự nghiệp rất thành công.

Nói không chừng đã sớm quên mất chuyện năm đó rồi.

Tôi cố gắng trấn an bản thân, muốn loại bỏ Tống Hằng ra khỏi đầu tôi.

Ba tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn tôi nghiêm túc nói: " Đúng rồi, tối nay ba phải đi tìm một vị khách hàng rất quan trọng, Nhan Nhan, nếu con không có việc gì thì đi cùng ba đi, vừa tăng cường bổ sung thêm kinh nghiệm."

Vừa về nước tôi cũng không có việc gì làm, tôi lập tức đồng ý với ông.

Khi chúng tôi đã đến nơi, khách hàng vẫn chưa tới.

Trong thời gian chờ đợi, tôi cũng đã giải quyết xong: "Đúng rồi, hợp đồng mới đưa ra cho con, con đã xem kỹ chưa?"

Ông ấy thẳng thắn: "Ba đã mất rất nhiều công sức mới mời được khách hàng này!"

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của ông, tôi bật cười: “Con đã nhìn kỹ rồi."

Ba tôi có vẻ mặt lại càng nguy hiểm: "Vị hợp tác này tuổi trẻ tài cao, tuyệt đối là tấm gương con có thể học tập, lát nữa con ở bên cạnh nhìn cho kỹ."

Tôi thờ ơ "Ừ" một tiếng.

Sau đó nhận ra được tuổi trẻ hứa hẹn, trong đầu đột nhiên liền nhớ tới Tống Hằng.

Có thể lợi hại hơn Tống Hằng sao?

Nhớ lúc trước Tống Hằng còn ở trường, đã tham gia thi đấu biện luận ngoài trường, hơn nữa năng lực nghiệp vụ siêu giỏi, có vài công ty gửi tới Offer cho hắn, hơn nữa đưa ra tiền lương rất cao, đều trực tiếp bị hắn cự tuyệt.

Hắn không chỉ có cái danh học bá, mà ở phương diện thể thao cũng không kém chút nào, quan trọng nhất là anh ta nhan sắc cũng đặc biệt cao...

Đây mới gọi là tuổi trẻ tài cao, đúng không?

Ba tôi còn ở một bên lẩm bẩm: "Lát nữa khi khách hàng tới, con biểu hiện cho tốt một chút, không chừng người ta còn có thể dạy bảo con."

"Để ba con xem mấy năm nay con ra nước ngoài du học đã học được những gì."

"..."

Dưới những lời nói lảm nhảm của ông, tôi chỉ có thể giả bộ ổn định, liên tục gật đầu.

Ánh mắt dao động, tôi đột nhiên chú ý tới bên ngoài rạp một bóng dáng quen thuộc.

Cứ tưởng mình nhìn lầm, tôi dụi dụi mắt, lại một lần nữa nhìn chằm chằm về phía đó.

Chỉ thấy Tống Hằng mặc một bộ vest đơn giản, một tay đút túi, lúc bước vào cửa, ánh mắt đồng thời dán chặt trên người tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt chạm nhau!

Tôi thật sự rất sốc.

Tôi nhanh chóng dời tầm mắt đi, lại bởi vì sợ hãi, bị sặc nước, ho khan không ngừng.

"Khụ khụ khụ..."

Ba tôi đứng dậy, thuận theo lưng tôi: "Sao vậy, sao đột nhiên ho thành như vậy?"

Tôi ho một hồi lâu, lấy lại được hơi thở.

Khi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt vô cùng sâu thẳm đó.

4

Trong lòng chợt run lên, tôi cũng không dám nghĩ, nếu để cho cha tôi biết rằng khách hàng mà ông ấy rất quan tâm đã bị tôi xúc phạm hoàn toàn.

Tôi giả vờ lấy điện thoại ra, nhìn vào rồi bắt đầu xô đẩy ba tôi.

"Ba, mẹ con gửi tin nhắn bảo ba về, nói tìm ba có việc, khách hàng bên này ba yên tâm đi, con tới tiếp đãi."

Ông ấy là một kẻ cuồng vợ, nghe vợ gọi điện liền đồng ý mà không nói một lời.

Sau đó, nói với tôi: "Ba đã đàm phán hợp đồng ở giai đoạn đầu. Con không được phép lừa dối bố. Đây là lần đầu tiên con về nước, dẫn con đi gặp khách hàng. Hãy chiêu đãi thật tốt!"

Tôi gật đầu, căn bản không dám ngẩng đầu liếc Tống Hằng một cái.

Sau khi ba tôi về.

Bầu không khí trong phòng đều trầm xuống.

Tôi yếu ớt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, cảm nhận bầu không khí âm trầm trong phòng, khó khăn nói một câu: "Tống, Tống tổng, đã lâu... đã lâu không gặp..."

Tôi đứng dậy rót thẳng ly nước vào ly của anh: “Nào, chúng ta uống chút nước trước để dập lửa đã.”

Tôi cười đến miệng cứng đờ, Tống Hằng vẫn nghiến răng nghiến lợi như cũ.

Anh cắn chặt răng: "Hạ Nhan, không phải em đã chế.t rồi sao?

Một câu nói trực tiếp làm nụ cười của tôi biến mất.

Sửng sốt một giây, tôi lập tức nói: "Bây giờ tôi sống rất tốt, đừng nói lời không may mắn đó."

Có vẻ như những gì tôi làm lúc đầu đã gây ra nhiều tổn hại cho anh ấy.

Xem ra, lúc trước cách làm của tôi quả thật tạo ra một chút tổn thương không nhỏ cho hắn.

Nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, tôi cố gắng giải thích: "Năm đó chẩn đoán sai... anh tin không?"

Thật không có lừa hắn!

Không khí giằng co: "Tống tổng, văn kiện này..."

Người đàn ông mặc vest bước vào, vừa định đem văn kiện đưa cho Tống Hằng, tầm mắt đột nhiên liếc tới tôi.

Hắn khiếp sợ trừng to hai mắt: "Tống tổng, đây không phải là bạn gái đã chế.t của anh, hại anh vừa nghĩ tới liền khóc muốn chế.t muốn sống?"

Tôi: "????

Vị trợ lý này, có muốn nghe một chút anh là đang nói cái gì không?

Sau đó, tôi lại phản ứng không đúng.

Bạn gái?

Vừa nghĩ tới liền khóc muốn chế.t muốn sống?

Tống Hằng nhớ tới tôi liền khóc đến muốn chế.t muốn sống, tôi như thể cảm giác sự tình giống như vượt quá tưởng tượng của tôi?

Không thể nào, chắc chắn có sự hiểu lầm.

Hay là nói chuyện công việc đi!

Tôi cố gắng đẩy mọi thứ đi đúng hướng: "Hay là chúng ta xem hợp đồng trước?"

Ánh mắt Tống Hằng tối tăm: "Em cảm thấy hiện tại hợp đồng này của chúng ta còn có thể nói tiếp sao?

Tôi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ cầm hợp đồng về.

"Vậy tôi trước hết......"

Lời còn chưa dứt, hắn âm u cắt đứt lời tôi: "Trước cái gì?"

Trợ lý nhận thấy bầu không khí không đúng, đã sớm chạy trốn.

Không khí trong phòng còn lại của hai người chúng tôi có vẻ càng thêm áp lực.

Một giây sau hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, tôi từng bước lui về phía sau, trốn không thể trốn.

Tôi nhắm mắt lại, ma xui quỷ khiến nói: "Chuyện năm đó đúng là tôi không tốt, tôi nguyện ý bồi thường."

Người lớn đôi khi cũng phải trả giá cho những sai lầm của mình.

Vừa nói xong, trong phòng đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Một cảm giác áp bức cực lớn, tôi khó khăn nhìn thẳng vào mắt anh: "Muốn bao nhiêu anh nói đi."

Hắn tức giận nở nụ cười: "Em cảm thấy tôi quan tâm đến số tiền ít ỏi đó sao?"

Tôi: "......"

Cẩn thận ngẫm lại, hiện tại hắn quả thật cũng không thiếu chút tiền kia.

Tôi đã đem phương án tối ưu suy nghĩ một lần: "Sự tình đã xảy ra, tôi chung quy không có khả năng lại bị anh bắt nạt?"

"Có thể."

Tôi???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.