Hoa Hồng Trong Tuyết

Chương 3: Phần 3




Đó là kiểu áo hở eo.

Trên eo tôi có s ẹo.

11

Tôi đã thử xóa s ẹo bằng rất nhiều phương pháp nhưng sau cùng vẫn còn lại một ít.

Không biết lần chọn người này cần phải để lộ eo nên tôi cũng không che đi.

Lúc thay xong quần áo đi ra ngoài, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người tôi.

Tôi biết, s ẹo là điều cấm kỵ đối với nghề người mẫu.

Alina cười nhạo tôi: “Đường Tuyết Sênh, hay là cô về nhà nghỉ đi.”

Tôi bình tĩnh cười nói: “Cũng đến rồi mà.”

Tuy nhiên, tôi cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Staff nói: “Ông chủ nhỏ của chúng tôi đang ở bên trong, mọi người đừng xì xào bàn tán nữa, anh ấy không thích ồn ào.”

Người mẫu được chia thành các nhóm đi vào trong.

Trùng hợp tôi lại chung nhóm với Alina.

Hơn nữa tôi còn xung phong đứng đầu.

Cánh cửa vừa mở ra tôi thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi ở giữa vị trí ban giám khảo.

Từ Tiêu Du ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.

12

Vật đổi sao dời.

Cách một cánh cửa, hai chúng tôi đều đang nhìn nhau.

Nhưng thân phận của cả hai đều đã thay đổi.

Tôi sững sờ hồi lâu, đến khi bị staff giục tôi mới hoàn hồn.

Sao Từ Tiêu Du lại ngồi đây.

Không lẽ… anh chính là ông chủ nhỏ của ZAN?

Không nằm ngoài dự đoán, những giám khảo khác đều rất khách sáo với anh, còn gọi anh một tiếng sếp Từ.

Trong sách gần như không có đoạn nào giới thiệu về Từ Tiêu Du.

Anh chỉ xuất hiện trong hồi ức của tôi, rất ngắn gọn, vì vậy tôi cũng không biết gia cảnh của anh thế nào.

Cái gọi là “bôn ba bên ngoài” là chạy đi làm c ả n h s á t sao?

Tôi ngơ ngơ ngác ngác đi đến trước mặt ban giám khảo.

“Số mười bảy, eo cô sao thế kia?”

“Ngày trước từng bị th ương”

“Rất tiếc, sản phẩm của chúng tôi là á o l ó t thể thao, phải lộ eo.”

Alina đang cười thầm.

Giám khảo nói tiếp: “Cô thế này chắc chắn không được rồi, ra ngoài trước đi…”

Vừa mới dứt lời, Từ Tiêu Du bỗng nói: “Đợi đã”

Giọng của anh vừa trầm vừa thấp, mái tóc dài tạo kiểu giống đuôi s ó i, trông vừa lười biếng lại vừa tùy ý.

Khác hẳn anh khi làm c ả n h s á t.

Khi ấy tóc anh rất ngắn, vì để dỗ tôi vui vẻ, anh còn cúi đầu cho tôi sờ mái tóc ngắn ngủn của mình nữa.

Từ Tiêu Du đi đến trước mặt tôi.

Anh vẫn cao như trong trí nhớ của tôi nhưng lại bớt đi vẻ non trẻ thời niên thiếu trở thành một người đàn ông chín chắn, gợi cảm.

“Em tên gì?”

“Tuyết Sênh.”

“Quen thật đấy, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Anh không nhớ sao?

Thế là tốt nhất.

Tôi nói: “Có thể anh từng nhìn thấy poster của em rồi.”

Anh lại hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi hai.”

“Ồ, tám năm trước là mười bốn tuổi.”

Anh ngân giọng, không hiểu đang muốn nói gì.

Sau đó Từ Tiêu Du chỉ tay: “Em lại đó ngồi dưới ánh đèn đi.”

Đèn chiếu vào người, thỉnh thoảng cũng có.

Dường như anh muốn quan sát đường nét cơ thể của tôi ở cự ly gần.

Không một ai biết, anh cúi đầu, nói với tôi bằng giọng nói người khác không thể nghe thấy:

“Con mèo nhỏ nhà em… còn cho anh xem nữa không?”

13

Đầu tôi như n ổ tung.

Anh còn nhớ chuyện ở quán bar!

Nhưng tôi cũng tự nói với mình, chắc gì anh đã nhớ tôi chính là cô nhóc năm đó.

Dù gì khi ấy tôi cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bẩn thỉu, gầy hốc gầy hác, khác hoàn toàn với hiện tại. Diễn đàn AzTruyen.net

Tôi dũng cảm đón nhận ánh mắt anh.

Mỉm cười.

“Được chứ.”

Giọng tôi dịu dàng, cũng chỉ có anh mới nghe được.

Từ Tiêu Du không nói thêm nữa, làm một vài bước, sau đó bảo mọi người về nhà chờ kết quả.

Tôi là người cuối cùng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Từ Tiêu Du vẫn chưa đi.

Anh đứng ở cửa thang máy, hình như đang đợi ai đó, lại giống như chẳng đợi ai.

Tôi vào trong, anh cũng vào theo.

“Cảm giác thế nào? Có chắc chắn giành được cơ hội không?”

Tôi cười nói: “Em nói rồi, chưa hẳn”

“Em vào nghề này được mấy năm rồi?”

“Một năm.”

Anh rất ngạc nhiên: “Một năm đã giỏi vậy sao, rất hiếm thấy.”

“Sếp Từ cứ đùa, tuy thời gian vào nghề chưa dài nhưng em đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.”

Sau khi thức tỉnh, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đời mình.

Cửa thang máy là một tấm gương lớn, chúng tôi có thể nhìn thấy nhau.

Sau một hồi im lặng, đột nhiên anh hỏi: “Khoé mắt em sao thế?”

“Ngày trước bất cẩn làm, khi lên hình em sẽ che lại, không thấy được đâu.”

“Tại sao lại là ở đó?”

“Thì bất cẩn thôi mà…”

Tôi trả lời cho có.

Nhưng câu nói tiếp theo của Từ Tiêu Du lại khiến tôi không tài nào cười được nữa.

“Bởi em nghĩ, có nốt ruồi đó rồi em sẽ hạnh phúc giống như em gái của mình phải không?”

Khoảnh khắc ấy.

Tôi như “l o ã l ồ" trước mặt anh.

14

Thang máy đi từ trên tầng cao xuống, dài dằng dẵng như qua tám năm vậy.

Tôi bỗng nhớ lại tám năm trước.

Lúc anh dẫn tôi đi làm xét ngh iệm A DN, chúng tôi cũng đứng trong thang máy, im lặng như thế này.

Nhưng tôi đã thay đổi rồi.

Trở nên đ ộ c á c, th ảo m ai, không để lộ cảm xúc.

Tôi bình tĩnh nhoẻn cười: “C ảnh s át Từ còn nhớ em à.”

“Sao anh quên được.” Anh thản nhiên nói: “Em là người đầu tiên được anh cứu mà.”

“Được như ngày hôm nay, em vẫn phải cảm ơn anh.”

Anh không đáp lời.

Tôi chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao anh lại thay đổi thân phận, trở thành ông chủ nhỏ của thương hiệu ZAN vậy?”

“Đây là thương hiệu do bố anh sáng lập, nhưng anh nuôi ước mơ trở thành c ả n h s á t từ thuở nhỏ, đại học anh đã giấu mọi người điền nguyện vọng vào trường c ả n h s á t, sau khi tốt nghiệp thì vào sở, gần như cắt đứt hoàn toàn với người nhà.”

“Sau đó thì sao?”

“Về sau… bố anh qua đời, chị gái gánh vác vị trí CEO, suýt chút k iệt sức nên anh đã từ chức rồi về giúp đỡ chị ấy.”

Lúc nói chuyện, anh luôn ngước mắt nhìn tôi ở trong gương.

Không biết tại sao, trái tim tôi lại loạn nhịp.

Hình như… anh không nói sự thật.

Hình như, đang che giấu điều gì đó.

Hơn nữa còn liên quan đến tôi.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Trước khi đi, đột nhiên Từ Tiêu Du hỏi tôi: “Đường Tuyết Sênh, em có ngại để mọi người nhìn thấy vết sẹo của mình không?”

“Không ngại.”

“Được, em cứ về nhà chờ kết quả.”

15

Tôi thuận lợi giành được tài nguyên.

Trong giới cũng bắt đầu xôn xảo.

Bởi ngay trong ngày tuyển chọn, đã có người tung tin ra bên ngoài, nói trên người tôi có vết sẹo.

Những nhãn hàng chụp hình cần để lộ eo đã mặc nhận loại bỏ tôi.

Nhưng ZAN lại đi ngược lại với số đông, chọn một người có khuyết điểm như tôi.

Châm ngôn của sản phẩm là: “Là chính mình một cách chân thực nhất.”

Poster vừa xuất hiện đã dấy nên một làn sóng dữ dội.

Cộng đồng mạng nói: “Lần đầu tiên tôi nhận ra, trên người có vết sẹo cũng không hẳn là xấu lắm.”

“Má nó, chị đại lạnh lùng xinh đẹp, có vết sẹo trông càng gợi cảm hơn.”

“Tôi cũng có sẹo, vẫn luôn cảm thấy rất tự ti, nhưng nhìn thấy cái này rồi lại muốn đi biển lướt sóng.

Poster của tôi có mặt ở khắp mọi nơi.

Tôi tin, Đường Hạ Văn và bố mẹ đều có thể thấy được.

Đây mới là cách báo thù tốt nhất, đứng ở độ cao bọn họ không thể chạm tay tới, tôi ngày càng trở nên tốt hơn.

Lúc Hứa Hạc Nhất đến tìm tôi, tôi đã từ chối anh.

“Hứa Hạc Nhất, tôi không định quay lại với anh, anh không cần tốn công vô ích đâu.”

Ánh mắt anh ta tối hẳn, tổn thương và trống trải.

“Sênh Sênh, em không thể cho anh thêm một cơ hội thật sao?” Diễn đàn AzTruyen.net

Anh van xin như thế, tôi cũng không đùa nữa.

“Xin lỗi, tôi không có cách nào yêu anh.”

Cũng chẳng ai biết, liệu tình tiết trong nguyên tác có xảy ra không.

Hoặc là vẫn đang diễn ra trong một thế giới song song khác.

Anh gượng cười: “Em hãy hứa với anh một chuyện, đừng đến gần nhà máy b ỏ hoang được không.”

“Anh có ý gì?”

“Em cứ hứa với anh là được.”

“Hứa Hạc Nhất, anh đã biết chuyện gì rồi phải không?”

“Không.” Anh cụp mắt: “Sau khi mùa đông đến sẽ có rất nhiều người v ô gi a c ư đến sống trong các nhà máy b ỏ hoang, bọn họ đ ánh nhau, c ư ớ p t iền, rất ng uy h iểm, em đừng đến đó là được.”

“Tôi biết rồi.”

Sau đó, anh nói: “Sênh Sênh, chúc em hạnh phúc.”

Tôi nhún vai: “Một người đ ộc á c như tôi, có thể sẽ không có được hạnh phúc.”

“Không, em sẽ hạnh phúc.”

Anh nói chắc như đinh đóng cột.

Chắc chắn đến mức kỳ lạ, như thể anh lại nhìn thấy được tương lai vậy…

16

Sau khi sự nghiệp lên như diều gặp gió, giá trị con người của tôi cũng tăng lên chóng mặt.

Dần dần, tôi trở thành một con người tài giỏi trong lời của bạn bè và họ hàng.

Những người thân từng mắng nhiếc tôi mặt dày lại đến xin chữ ký của tôi.

Tất nhiên Đường Hạ Sênh cũng cảm nhận được sự thay đổi này.

Cô ta không cam lòng bị tôi c ư ớ p mất spotlight.

Lần nọ, Từ Tiêu Du hẹn tôi đi ăn, kể từ khi hợp tác, thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp nhau.

Hẹn ăn cơm cũng rất bình thường.

Anh bảo, công ty vừa mới nhận được CV Đường Hạ Văn gửi đến.

Tôi hỏi: “Ứng tuyển vào vị trí nào?”

“Người mẫu.”

Tôi đang uống trà, suýt chút bị sặc.

“Người mẫu ư?”

“Đúng vậy.”

Từ Tiêu Du đang kẹp đ i ế u th uốc giữa những ngón tay thon dài.

Mùi th uốc l á thoang thoảng, có chút lạnh lùng, giống như mùi hương trên người anh vậy.

“Hình như cô ta muốn thay thế em.”

Tôi hiểu rồi.

Cô ta giống tôi như hai giọt nước, tại sao tôi được mà cô ta lại không thể chứ?

Đàn piano không thể nổi sau một đêm được, cô ta muốn đổi nghề ư?

Tôi lập tức nhắn tin cho quản lý.

“Cho Đường Hạ Văn chút tài nguyên đi chị.”

Quản lý: “Em đ i ê n rồi, hay là chị hoa mắt vậy?”

“Đừng cho tài nguyên quá tốt, cũng đừng để cô ta biết là chúng ta cho.”

Quản lý: “Hiểu rồi, vẫn là em nh ẫn t âm.”

Tôi mỉm cười.

Từ Tiêu Du hỏi: “Em đang nói chuyện với ai?” Diễn đàn AzTruyen.net

“Quản lý.”

“Nam à.”

“Nữ.”

“Thế thì tốt.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, nhưng anh đang nhả kh ói th uốc, như thể câu nói vừa rồi chỉ là bâng quơ thôi vậy.

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà hàng.

Trên tủ kính đường đối diện có dán quảng cáo n ộ i y nam.

Dáng người mẫu rất đẹp, rất có sức hút.

Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, nghĩ bụng làm sao mới có thể có được wechat của người ta.

Tôi không hề cảm nhận được, áp suất bên cạnh mình đang càng lúc càng thấp.

Đột nhiên trước mắt tối sầm.

Là Từ Tiêu Du, anh giơ tay bịt mắt tôi lại.

Ngày trước anh là c ảnh s át, lòng bàn tay anh thô ráp, cọ vào mặt tôi, cảm giác rất lạ.

“Nhóc đừng nhìn mấy cái đó.”

Tôi: “Em đã hai hai rồi.”

“Thì vẫn là nhóc.”

Tôi: “...”

Ngừng lại một chút anh mới khàn giọng, nói nhỏ: “Cũng chẳng đẹp bằng anh.”

17

Đường Hạ Văn có được tài nguyên của tôi, đắc ý đến nỗi không tiếc huỷ mấy buổi biểu diễn piano.

Bên phía tổ chức và hiệp hội piano rất tức giận.

Nhưng cô ta chẳng thèm để ý, nghề người mẫu kiếm được t iền nhanh hơn, cũng nhanh nổi tiếng hơn.

Mọi thứ đều nằm trong kiểm soát của tôi.

Cô ta có được chút lợi ích, tôi lại cho cô ta thêm chút nữa.

Đều là những tài nguyên trùng với thời gian biểu diễn piano. Diễn đàn AzTruyen.net

Cô ta huỷ hết buổi biểu diễn này đến buổi biển diễn nọ, vô tình đã đắc tội với rất nhiều người.

Trên mạng toàn là những lời mắng mỏ, khán giả mua vé cũng nói cô ta không giữ lời.

Đừng vội, cứ để cho cô ta mơ mộng đã.

Lúc rảnh rỗi, tôi rất thích đi shopping.

Nhưng hôm nay tôi lại gặp phải một chuyện ngoài ý muốn.

Đang ngồi trong quán cà phê, chợt nhìn ra ngoài cửa sổ tôi thấy một người đàn ông trung niên đang bắt chuyện với một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi.

Ông ta lấy kẹo trong túi ra, đứa trẻ kia cũng không từ chối.

Ông ta mỉm cười, xoa đầu thằng bé rồi nói: “Đi thôi, chú dẫn cháu đi tìm mẹ.”

Giây phút ấy, tôi sởn tóc gáy.

Chẳng phải là bắt cóc trẻ em sao?

Bóng dáng của thằng bé trùng với tôi của ngày trước…

Tôi gửi định vị cho Từ Tiêu Du trong vô thức, sau đó chạy ra khỏi quán cà phê, đi theo người đàn ông kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.