Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 30: Nữ tôn nam ti




Editor: Phong Tâm

Đường Quả rất không thích ứng nói, “Sổ hộ khẩu của em không phải đã nằm ở trong tay anh rồi sao?”

“…” Sau đó nhìn Đường Quả, vẫn là, “….!!”

Đột nhiên cô ôm lấy anh, rúc mặt vào lòng anh, “Em không biết nói gì nữa, đầu óc rối loạn mất rồi, anh biết mà, em vẫn luôn nguyện ý.”

“Anh đã quên lúc trước ở nhà hàng đã nói những câu gì với anh rồi ư?”

Thẩm Lăng giả vờ không biết, “Câu nào?”

“Em yêu Thẩm Lăng, em chính là yêu Thẩm Lăng, em chỉ yêu Thẩm Lăng, cả đời này em chỉ yêu Thẩm Lăng, kiếp sau vẫn yêu Thẩm Lăng.”

Anh cười lên, đem cô ôm chặt vào lòng.

Hồi lâu sau mới buông cô ra, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, không cần đoán cũng biết là nhẫn, cái cô đoán chính là, chiếc nhẫn này mấy cara.

Đợi đến khi anh mở ra, cô há hốc miệng.

Cảm giác như kẻ ngốc ở chợ đêm bỏ ra mấy đồng tiền liền mua được vậy.

Anh đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón tay giữa của cô, “Ngày kết hôn sẽ đeo vào ngón áp út, em là sinh viên, cần khiêm tốn.” Lại hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay kia, “Rất xinh đẹp.”

Có anh mèo khen mèo dài đuôi như vậy thôi đúng không!

“Chiếc nhẫn ‘kẹo’ này là do anh tự mình thiết kế đó, thích không?”

Cô khẽ run, anh tự thiết kế?

“Gặp em đêm đầu tiên đó, sau khi biết tên em là ‘Đường Quả’, máu anh liền sôi trào rồi thiết kế ra chiếc nhẫn này.”

Vì thế để tên em ghi vào sổ hộ khẩu nhà anh, chính là âm mưu của anh từ lâu!

“Chất liệu của chiếc nhẫn này phổ thông, phù hợp em đeo ở trường học, ngày kết hôn, anh sẽ đổi chiếc kẹo bên trên thành kim cương.”

Cô lắc lắc bàn tay có đeo chiếc nhẫn mấy trăm đồng, “Chiếc này đi, không cần phải đổi đâu.”

“Anh đã thiết kế rất nhiều loại hình chiếc kẹo, đủ sắc màu, đến lúc đó dùng các loại kim cương khác nhau để tạo ra, để em có thể thay đổi mà đeo mỗi ngày.”

“…” Có thể mài thành tiền mặt cho cô luôn không?

Một tiếng sau, lúc từ Cục dân chính đi ra, cô vẫn đang choáng váng, giống như uống rất nhiều rượu vậy, nhưng không say, chỉ là choáng váng.

Khi hai người đang chụp ảnh kết hôn, trong đáy lòng cô đang có ngàn vạn âm thanh đang hò hét điên cuồng, từ nay trở đi, cô chính là bà Thẩm rồi.

Toàn bộ quá trình đơn giản kia cô gần như không nhớ rõ, nhưng một câu tuyên bố của người nhân viên chủ trì ấy đã khiến cô ấn tượng sâu đậm.

Người phụ nữ ấy nhìn cô, lại liếc liếc Thẩm Lăng, là ánh mắt đầy phòng bị nhìn Thẩm Lăng, mà sau đó còn giống như có ý tốt nhắc tỉnh cô, “Cô có tự nguyện không?”

Gương mặt Thẩm Lăng, lần thứ hai trong ngày đen như đáy nồi, toàn thân toát ra mùi vị nguy hiểm, cô cũng đã cảm nhận được, giống như vài phút sau muốn bùng cháy.

Người nam nhân này bị ghét bỏ rồi, bị coi thành kẻ bắt cóc thiếu nữ.

Cô vội vã liên tục lên tiếng, “Là tự nguyện, là tự nguyện.”

Vừa ra khỏi Cục dân chính, anh liền vươn tay đoạt lấy cuốn sổ chứng nhận kết hôn từ tay cô, “Để ở chỗ anh đi.”

Dựa vào cái gì!

“Để ở chỗ em không an toàn.”

Hình như cũng đúng.

Anh rút ra chiếc thẻ đen từ ví tiền đưa cho cô, “Mật mã là ba số cuối số điện thoại của em và ba số cuối số điện thoại của anh.”

Cô vẫn luôn do dự, từ đầu đến cuối không nhận lấy.

“Nhận lấy đi, em là vợ anh, tiêu tiền của anh là thiên kinh địa nghĩa*, sau này không cần biết là muốn mua cái gì, đều không cần phải báo với anh.”

*Thiên kinh địa nghĩa: những điều là đương nhiên.

Nhưng cô không muốn trở thành một con ký sinh trùng.

Anh trực tiếp nhét vào túi áo cô, “Đây là thẻ chính của anh, anh sẽ dùng thẻ phụ, sau này tài chính của nhà chúng ta giao cho em.”

‘Tài chính của nhà chúng ta’ ừm, là nhà chúng ta, nghe đến động tâm.

Cô nắm lấy chiếc thẻ, muôn vàn suy nghĩ, thân phận chuyển biến khiến cô nhất thời không thích ứng được.

Cô lập tức đánh tỉnh bản thân, cô đã là vợ anh rồi, của anh cũng chính là của cô, vì thế tiêu tiền của anh không phải là biểu hiện của ham vật chất, của kẻ ăn bám được.

Anh vỗ vỗ đầu cô, nắm tay cô đi về phía bãi đỗ xe.

“Đường Quả, em là vợ anh, đừng có ở trong lòng nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy rằng anh đưa tiền cho em là coi em giống như tình nhân mà bao dưỡng.”

Cô không thừa nhận mà phản bác, “Em không có!”

“Đều viết lên trên mặt rồi kìa, còn cứng miệng!”

“……” Rõ ràng như vậy sao? Tim cô đập cũng quá low rồi.~

“Thẩm gia có truyền thống, tài chính trong nhà đều do phụ nữ nắm giữ trong tay, nữ tôn nam ti*”

*Nữ tôn nam ti: trọng nữ khinh nam.

Cái truyền thống này cô thích nha.

Đi đến trước xa, anh mở cốp sau ra, giống như làm ảo thuật lấy ra một bó hoa tươi, là hoa hồng đỏ phổ thông nhất nhất nhất nhất nhất, nhưng mà cô thích.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, chín mươi chín bông.

Vẫn là do Thẩm Lăng tặng.

Anh hôn hôn cô, “Nhóc con, tân hôn vui vẻ. Tạm thời ủy khuất em rồi, đợi sau khi em tốt nghiệp, cầu hôn, đính hôn, còn có hôn lễ, anh sẽ đều bù tất cả cho em.”

Cô rất dễ dàng cảm thấy đủ, “Em thấy tất cả hôm nay đã rất đủ rồi.”

Anh đặt hoa trở lại chỗ cũ, giương tay ôm lấy cô, “Anh thấy anh như đang khi dễ em, dựa vào việc lớn hơn em, từng trải hơn em, lại thừa dịp em bị ái tình làm cho đầu óc mờ mịt mà lừa gạt với dụ dỗ em cùng anh lĩnh chứng. Anh thật vô sỉ đúng không?”

Nhưng mà em chính là thích anh vô sỉ như vậy đấy.

Cô lắc lắc đầu, “Không phải.”

“Kỳ thực để em nhỏ như vậy đã phải trói buộc trong vòng hôn nhân là việc khá tàn nhẫn, bởi vì em cũng không có sự lựa chọn. Đường Quả, nếu như có một ngày em phát hiện ở cùng với anh là một chuyện vừa buồn tẻ lại nhạt nhẽo, em sẽ hối hận về quyết định xúc động ngày hôm nay không?”

Dừng một chút, anh lại nói, “Anh sẽ không để em có cơ hội hối hận.”

Đường Quả mắng thầm, vậy anh còn làm nhảm nhiều như vậy!

Thấy cô không lên tiếng, lại hỏi, “Sao lại không nói gì?”

Đường Quả nhẹ ngẩng đầu, “Không phải là anh tự hỏi tự trả lời sao?”

Thẩm Lăng, “…”

Ngồi lên xe, Đường Quả hỏi, “Về biệt thự sao?”

Kẻ ngu với về đó! “Không về, về chung cư của anh, cách trường em cũng không xa.”

Được thôi, thực ra cô đã nhận thức được tối nay sẽ phát sinh chuyện gì, bởi vì bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi, được pháp luật bảo vệ.

Thẩm Lăng chuyên chú lái xe, cô ngắm nhìn theo cảnh vật đang lùi dần bên ngoài khung cửa sổ, cô đã cùng Thẩm Lăng lĩnh chứng rồi! Tin tức này nếu như truyền ra ngoài, đủ để làm nổ tung Weibo.

Dù giây phút này Thẩm Lăng đang ngồi bên cạnh cô, giấy chứng nhận kết hôn đang nằm trong túi anh, cô vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ, một giấc mơ cô đã dự đoán ra được.

Đột nhiên âm thanh điện thoại vang lên trong xe, cô giật mình một cái, chẳng lẽ là chuông báo thức vang lên, sau đó cô sẽ phải tỉnh mộng?

Sau đó liền nghe thấy Thẩm Lăng nói, “Nhiên Bảo, có chuyện gì vậy?”

“Tam ca, trưa nay đến trường học một chuyến!”

Giọng đầy bất đắc dĩ, lại linh động dễ nghe đầy quen thuộc của một nữ sinh truyền đến, Đường Quả hoàn hồn, thì ra là anh nhấn vào chức năng nhận điện thoại của xe. Tai của cô không nghe nhầm thì vừa rồi người anh gọi vừa rồi là Nhiên Bảo đúng không? Chẳng lẽ là….

“Yêu sớm bị bắt phải gọi phụ huynh đúng không?”

“Không phải, thi thử môn văn không không đạt yêu cầu.”

Thẩm Lăng khổ não rất lâu mới phun ra vài chữ, “Biết rồi!”

“Tam ca, nhớ đem theo đồ bịt tai.”

Thẩm Lăng mờ mịt, “Có ý gì?”

“Ừm…chỉ là thành tích của em thứ…nhất toàn trường từ dưới lên, thầy Ngữ Văn đại khái là lại muốn cằn nhằn, vì thế, anh vẫn nên nhét cái nút bịt vào tai.

“!!” Thẩm Lăng bớt bực, “Đào Nhiên, không phải bình thường em đều là thứ hai từ dưới lên sao?!”

“Thẩm Lăng, anh đây là có gì gì thế? Em chính là muốn cho người ở vị trí thứ nhất từ dưới lên cơ hội tiến bộ! Nhớ trưa nay đến đúng giờ đó, em phải vào lớp rồi,” Điện thoại bị ngắt.

Thẩm Lăng đã cảm thấy cả người không ổn rồi, nghĩ đến buổi trưa còn bị vị tính tình cổ quái kia chỉ trích nặng nề, lòng anh như có ngàn vạn con ngựa gào thét chạy qua.

Khó mà nhìn thấy bộ dạng Thẩm Lăng như quả bóng xì hơi, phụt một tiếng, Đường Quả nhịn không được mà bật cười,

Thẩm Lăng mặt đen nhìn cô, Đường Quả lập tức quay đầu, tội lỗi tội lỗi, cười nhạo thì phải đặt ở trong lòng mới được.

Trong xe một trận im lặng.

Nhưng Đường Quả vẫn là không nhịn được, hỏi anh, “Đào Nhiên là em họ của anh?” Cô đoán vị Đào Nhiên này chính là người mà cô biết kia, ở trường học từng được mọi người biết đến với danh hiệu hoa khôi không qua môn của trường.

Thẩm Lăng đã khôi phục lại cảm xúc bình thường, “Em họ, con gái của chú nhỏ nhà anh, theo họ Đào của bà ngoại.”

Thì ra là vậy, nhưng mà bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Đào Nhiên đúng là có đến bốn, năm phần giống với Thẩm Lăng.

Đường Quả thấy khó hiểu, phải gọi phụ huynh đến không phải là nên gọi bố mẹ đi sao?

“Em ấy sao lại gọi anh đến trường?”

“Chú với cô anh phụ trách bộ phận ngoài nước của Thẩm Thị, bình thường không ở nhà, vì thế bắt đầu từ cấp hai trở đi, mọi chuyện lớn nhỏ của em ấy đều rơi xuống người anh, anh xem như là người giám hộ trên danh nghĩa của em ấy đi.”

Thẩm Lăng lại nghĩ đến gì đó, “Em ấy và em cùng một trường cấp ba.”

Đúng, em sớm đã đoán ra rồi. Vấn đề là, “Anh thế nào lại biết em học trường cấp ba nào?”

Thẩm Lăng, “…Đoán được.” Không thể nói là đã tìm thông tin của cô được, thành tích môn ngữ văn từ nhỏ đã rối tinh rối mù, chỉ tốt hơn Đào Nhiên một chút, ít nhất cũng có lúc qua môn.

Thẩm Lăng sau khi đưa cô về chung cư liền vội đến trường của Đào Nhiên.

Đường Quả vào đến phòng khách, không chờ đợi nổi gọi cho Tống Tử Mặc.

Tống Tử Mặc giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng khàn khàn mơ hồ, lại lộ ra vài phần thiếu kiên nhẫn, “Có chuyện gì? Mau nói!”

“Thái độ tốt một chút, nếu không, hừ, em sẽ không nói!”

“Thích nói hay không thì tùy!”

“Vậy anh đừng có mà hối hận, em vốn định nói về chuyện có liên quan đến người tình trong mộng của anh.”

Thái độ của người bên kia xoay một trăm tám mươi độ, “Đường Đường, em nói đi, anh đang nghe đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.