Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 89: Tôi sẽ chăm sóc vườn ngô thật tốt




Tranh Nhi không có tâm trạng, lại còn sợ hắn bỏ thuốc giở trò, kiến quyết không động đũa, dùng tay đẩy cái bát ra xa, từ chối.

" Tôi không đói! Sáng nay tôi ăn rồi! "

" Em đói! Em phải ăn!

Em còn ương ngạnh đừng trách tôi không đàng hoàng với em! "

Hứa Mộ Nhiên hắng giọng, áp đặt lời lẽ của hắn lên người Tranh Nhi, trong hoàn cảnh hiện giờ dù Tranh Nhi có thật sự đói, cũng khó lần nuốt trôi.

Cô ngồi khư khư trước mặt hắn, dứt khoát không ăn, còn bày ra bộ mặt hỗn xược, Hứa Mộ Nhiên biết cô phòng bị, gắp một đũa thuốc ăn cho vào miệng, còn nhai thật kĩ, chứng minh hắn không giở trò.

" Ăn đi! " hắn khẩy tay vào bàn ăn, vừa nhai vừa bày ra bộ dạng du côn, lườm mắt với Tranh Nhi.

Đến nước này, Tranh Nhi không thể tiếp tục chống đối, nhìn sắc mặt Hứa Mộ Nhiên đen kịt, cô sợ hắn nổi điên sẽ c.ưỡng bức cô ngay ở đây. Cô cầm đũa lên, ăn ngay trước mặt hắn, rất lâu rồi cô không thưởng thức những món ngon này, ăn vào có chút không tự nhiên.

" Ngon không? " hắn hỏi.

" Tạm được! "

Tranh Nhi dối lòng, rõ ràng sắc mặt cô đang biểu thị chúng rất ngon, lại cố ý nói lời ngang ngược, bẹo gan Hứa Mộ Nhiên.

Mỗi một món trên bàn, cô đều gắp một đũa nếm thử mùi vị, nếm đủ hết tất cả thức ăn liền dừng đũa, không ăn tiếp.

" Tôi no rồi! "

" Em chưa no! " Hứa Mộ Nhiên hướng đôi mắt diều hâu, đầy sát khí lên.

Đôi đũa trong tay hắn, gắp lấy một miếng thịt, chồm qua bỏ vào bát của Tranh Nhi, khàn giọng bắt ép cô.

" Ăn đi! Ăn đến khi nào tôi cho phép em mới được dừng!

Hai tháng không gặp, em gầy đi tôi xót lắm! " giọng hắn bỗng nhỏ nhẹ, đối với hắn đây là cách thể hiện tình yêu, nhưng đối với Tranh Nhi đây là sự tra tấn.

Hắn thấy chưa đủ, món nào cũng gắp sang cho cô, cả phần thịt cá có xương, hắn cũng chu đáo gở bỏ xương, lấp đầy ắp thức ăn vào cái bát nhỏ.

Chẳng mấy chốc, cái bát kia thức ăn chất chồng như núi, Hứa Mộ Nhiên giống như nuôi heo vậy, hẩy mắt vào cái bát đó, ra hiệu.

" Mau ăn đi! "

Tranh Nhi cười nhạt trước mặt hắn, chẳng thèm động đũa, trực tiếp đẩy bát thức ăn qua một bên, gan dạ móc mỉa Hứa Mộ Nhiên.

" Đô đốc, cảm ơn anh có lòng nha!

Tôi sống tốt lắm, ăn no mặc ấm!

Anh đừng xuất hiện trước mặt tôi...tôi nghĩ tôi sẽ tăng cân vù vù đấy! "

" Ăn đi! Đừng có ba hoa trước mặt tôi!

Ăn không hết thì đừng hòng về nhà! " hắn gạt phăng lời lẽ của cô, hâm dọa.

Cánh cửa kia đã khóa, bên ngoài còn có người của hắn bao vây, Tranh Nhi khó lòng chạy thoát, càng không thể chống đối, chỉ đành bấm bụng làm theo ý hắn.

Bát thức ăn đầy ắp, nhìn thôi đã thấy ngán tận cổ, bụng của cô đã ăn no, còn bị ép ăn, nuốt chẳng trôi, sắc mặt tím tái, nhợt nhạt, mỗi một đũa cô đều nuốt xuống đầy khó khăn.

Hứa Mộ Nhiên nhìn cách cô ăn, ngẫm nghĩ cô không nói dối, thức ăn trên bàn thật sự quá nhiều, cô còn bảo mình đã ăn sáng, hắn ép ăn sợ cô no đến chết, liền chồm người qua, gắp bớt thức ăn trong bát cô ra.

" Ăn đi! Chỉ có nhiêu đó thôi!

Em mà ăn không hết thì tôi sẽ ăn em đấy! " hắn lại dùng cách này dọa Tranh Nhi.

Đương nhiên, lúc nào cách đó cũng hữu dụng, Tranh Nhi sợ hắn làm thật, cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để, ăn thật mau cho hết số thức ăn trong bát.

* Cạch *

Vỏn vẹn 5 phút, Tranh Nhi vét sạch thức ăn trong bát, cô vừa đặt đũa xuống đã mở to hai mắt, thở gấp gáp, bàn tay nhỏ nhắn còn đặt lên bụng, xoa xoa, vừa xoa vừa thở.

Hứa Mộ Nhiên chứng kiến cảnh này cười không ngậm được miệng, bình thường hắn ăn không ngon, bây giờ chỉ cần gặp cô mọi muộn phiền điều biến, vừa vui còn ăn ngon miệng hơn hẳn.

Bàn thức ăn đầy ắp, tưởng chừng ăn không hết, vậy mà hôm nay có Tranh Nhi bên cạnh, hắn ăn như hạm đội, sạch sẽ không chừa lại thứ gì, ăn nhiều bằng 3 4 người khỏe mạnh.

Tranh Nhi ngồi đợi hắn ăn hết, lúc này mới dám mở miệng nói chuyện.

" Đô đốc, anh ăn xong rồi thì có thể cho tôi về không? "

" Được!

Nhưng mà... "

Hắn đồng ý rồi lại còn kèm theo hai chữ " nhưng mà ", làm sắc mặt Tranh Nhi khó coi, chăm chăm ánh mắt cay cú với hắn.

* Kẹt *

Hứa Mộ Nhiên rời mông khỏi ghế, trực tiếp đến gần Tranh Nhi, dọa cô sợ hãi, đứng bật dậy muốn lùi ra xa, nhưng cô chưa kịp bước, cổ tay của cô đã bị hắn tóm gọn. Từ trong túi quần hắn, lấy ra một sấp tiền, đặt vào lòng bàn tay nhỏ của cô.

" Anh làm cái gì vậy?

Tôi đã nói không cần tiền của anh rồi mà! " Tranh Nhi giãy nảy, muốn rút tay mình về.

Nhưng, Hứa Mộ Nhiên giữ rất chặt, còn cường thế khép những ngón tay cô lại, cầm chặt số tiền ấy, mặc Tranh Nhi dù tay kia khẽ vào tay hắn, hâm dọa tiếp.

" Đường đường là Đô đốc ai lại lấy không của dân!

Em cầm lấy số tiền này ăn cho mập vào!

Vài ngày nữa tôi sẽ đến thăm em, còn ốm tong teo coi chừng tôi! "

" Anh! " Tranh Nhi tức nghẹn họng, đứng trước một kẻ tàn bạo, cô không có sức chống đối, bị hắn áp bức, ấm ức vô cùng.

Hai mắt Tranh Nhi đỏ hoe, sắp khóc vì tức giận, Hứa Mộ Nhiên dặn dò xong, dùng ánh mắt ra lệnh cho Tranh Nhi phải cất số tiền đó.

Tưởng chừng, cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo, nào ngờ hành động tiếp theo của cô khiến hắn phải bật cười. Tranh Nhi đếm tiền ngay trước mặt hắn, chỉ lấy một tờ duy nhất, còn moi móc vài đồng lẻ trong người ra, đặt cùng số tiền của hắn trả lại.

" Tôi chỉ lấy đúng số tiền bán cá cho anh!

Còn thiếu vài đồng, ngày mai sai người tới, tôi trả cá đủ cho anh!

Tôi và anh không nợ nần, mập ốm không liên quan tới anh!

Chào! "

Tranh Nhi xấc xược, mặc Hứa Mộ Nhiên ngơ ngác, cô bước thật nhanh mở cửa, hiên ngang đi ra ngoài, đụng mặt phải đám lính của hắn, chẳng ngán ngẩm, quát tháo.

" Tránh ra! " cô hùng hổ trước bọn chúng.

Hứa Mộ Nhiên đang ở ngay sau cô, đám lính đứng nghiêm trang cản nước Tranh Nhi, chọc cho người phụ nữ nhỏ giận lên đỉnh điểm, quay người sang Hứa Mộ Nhiên.

" Á!!! " tiếng hét kêu thét.

" Đô đốc! " đám thuộc hạ xúm lại.

Đoạn, Tranh Nhi vừa xoay người, ngẩn mặt nhìn hắn cay cú, cô nghiến răng dùng hết can đảm, thượng cẳng chân đá vào chỗ đó của hắn không phong bị.

Người đàn ông kia bị tấn công đột ngột, còn ngay của quý, vội vàng ôm lấy, nhăn mặt, đám lính cũng hoảng hốt trước hành động ấy, hấp tấp lại xem tình hình.

" Hàn...Tranh...Nhi! " tiếng hắn khó khăn, chỉ tay sang cô.

Tranh Nhi đang nổi điên, chẳng sợ hắn, bàn tay dơ bẩn kia chỉ tới, cô cầm ngay nó, cắn một phát, Hứa Mộ Nhiên đau nhói, cắn răng chịu đựng cô phát tiết.

Không một ai dám xem vào, đám thuộc hạ chỉ biết lùi ra sau, đứng xem, Tranh Nhi cắn xong, lại đá vào chân hắn.

" Hứa Mộ Nhiên đồ đáng ghét!

Đồ hạ lưu! Đồ du côn " cô mắng hắn, phía sau không còn người cản trở, mắng xong liền co chân chạy ngay.

Hứa Mộ Nhiên xoa tay vào những chỗ bị thương, giờ phút này không cảm thấy đau nữa, lại cảm thấy như hương vị ngọt ngào của tình yêu đang tìm đến, Tranh Nhi giận lên đáng yêu vô cùng.

Hắn nhìn vào hai bàn tay, đầy dấu răng đều tăm tắp, môi mỏng khẽ cong hạnh phúc, hắn không cho người đuổi theo cô, hôm nay chỉ đến đây thôi, hắn sẽ còn bám lấy cô dài dài.

Tranh Nhi sau khi thoát khỏi tay hắn, chạy bạt mạng về nhà, cô mất hơn 10 phút mới về đến nơi, đứng trước cổng ngôi nhà nhỏ, Tranh Nhi thở hổn hển như một chú chó, cố điều chỉnh cảm xúc và trạng thái, không để cho Hàn Tuyên và Đường Ân phát hiện ra đều khác thường.

Ngày hôm sau, Tranh Nhi biết Hứa Mộ Nhiên sẽ chờ cô ngoài chợ, liền cố ý không ra bán, để Đường Ân thay cô. Cả ngày cô đều ở nhà, phụ công việc bếp núc và đồng án.

Đến tận giữa trưa, Đường Ân ra chợ đã lâu chưa về, trong lòng Tranh Nhi bắt đầu thấy nơm nớp lo sợ, sợ Hứa Mộ Nhiên kiếm chuyện với anh. Cô đứng trước cửa nhà, chờ mãi, chờ mãi, khi kim đồng hồ điểm vào 1h trưa, bóng dáng của Đường Ân mới xuất hiện ở phía xa xăm.

" Ân! " Tranh Nhi chạy ngay ra đón anh.

" Tranh Nhi! " Đường Ân đáp lại tiếng gọi của cô.

Người đàn ông trước mặt cô, sắc mặt tối sầm, còn bí xị như đưa đám, nhìn xuống hai tay anh, giỏ cá vẫn còn nguyên, Tranh Nhi ngó xuống, kiểm tra.

Bên trong, bao nhiêu con cá được Hàn Tuyên bẫy, đều còn y nguyên, không mất dù chỉ một con, Tranh Nhi nhìn tình hình cũng biết, Đường Ân hôm nay ra chợ chẳng bán được con nào, chẳng những thế cô còn biết anh bán không được là do Hứa Mộ Nhiên cố ý phá.

" Tranh Nhi! Xin lỗi cô nhé! " Đường Ân thở dài.

Tranh Nhi hiểu ý Đường Ân, đây không phải là lỗi của anh, không thể trách anh, trong nhà vẫn còn cần nguồn kinh tế từ số cá này vượt qua tạm thời, số tiền Hoắc Tuấn tích góp, đã xài hết vào vụ mùa, mua những vật dụng cần thiết và tu sửa nhà cửa, Tranh Nhi không thể không đi bán.

" Không sao đâu Ân! Có lẽ sáng nay mọi người không thích ăn cá! " Tranh Nhi nói dối, xoa dịu Đường Ân.

Rồi, cô chủ động xách phụ anh những giỏ cá, động viên.

" Để chiều tôi sẽ ra chợ bán xem sao!

Vẫn còn chợ chiều nên anh đừng lo! Anh ở nhà thay tôi phụ anh hai là được rồi! " giọng Tranh Nhi mềm mỏng, cực kì dịu dàng.

Đường Ân nghe xong, thêm tự trách, anh ăn nhờ ở đậu nhà Tranh Nhi, có một chút việc cỏn con cũng không làm xong, nhìn người phụ nữ nhỏ cố gắng, anh càng phải phấn đấu cho bằng với cô.

" Tranh Nhi, cô yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc vườn ngô thật tốt!

Cả anh Hàn Tuyên tôi cũng sẽ tận sức phụ giúp anh! "

Người phụ nữ nhỏ mỉm cười dịu dàng, đáp lại câu nói của Đường Ân, cả hai vào trong nhà, ăn bữa cơm trưa đạm bạc, cùng nhau quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.