Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 15: Bữa sáng tình yêu




Chân trời mờ mờ sáng, cái đầu nho nhỏ trong lòng Lãnh Y đã bắt đầu không thành thật, chủ nhân của cái đầu vươn tay huơ lung tung trước mặt Lãnh Y, lại nhéo nhéo tai cô, túm túm cái mũi, xác định cô không tỉnh lại [này! Có người như vậy sao?], mới rón ra rón rén đứng lên, chậm rãi ra ngoài.

Mở tủ lạnh, Hồ Mộ Y lấy toàn bộ cả vỉ trứng gà của Lãnh Y ra, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Mình nhất định phải tự tay làm một bữa sáng hạnh phúc cho Y Y!

Rán trứng rất dễ, nhưng mà rán được thể hiện ra tâm ý cũng không dễ! Mộ Mộ cầm quả trứng, chu cái miệng nhỏ nhắn, khoa tay múa chân cả nửa ngày, quyết định rán hai quả trứng cùng một chỗ, rồi tạo hình trái tim đưa cho Y Y!

Hôm qua Lãnh Y bị người nào đó hành hạ đến hơn hai giờ sáng mới ngủ, đến sáng sớm lại bị một trận khói mù mịt khiến bị sặc mà tỉnh lại, đột ngột mở choàng mắt, dép còn chưa kịp đi, chân trần chạy tới phòng bếp. Xác định không phải cháy liền lập tức mở quạt gió cùng máy khử mùi, sau vài phút, khuôn mặt đáng ghê tởm của tên đầu sỏ gây tội dần dần lộ ra.

Hồ Mộ Y đang mặc tạp dề, miệng lẩm nhẩm hát, tay nắm cán chảo, vui vẻ rán trứng, thấy Lãnh Y lại gần, liền cười hì hì chào hỏi: “Y Y, sớm vậy!”

Lãnh Y hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Chị đang làm cái gì hả?!”

“Nấu ăn mà!” Hồ Mộ Y đắc ý dạt dào trả lời. Y Y, em đừng coi thường tôi, tôi không chỉ biết ăn, mà tôi còn biết làm nữa! Hơn nữa còn là bữa sáng tình yêu!

“Chị nấu nướng cái món gì hả!” Lãnh Y cắn răng, nếu mình dậy muộn mấy phút nữa thì chỉ sợ căn nhà này sẽ bị nàng thiêu cháy mất.

Hồ Mộ Y dùng sức giương cao cái chảo cháy đen của mình: “Y Y, em không có mắt nhìn à?”

“……”

“Nấu ăn sao lại nhiều khói vậy làm gì?”

“Nào có ai nấu ăn lại không bốc hơi nước đâu? Em bị ngốc à?”

Lãnh Y tức đến nỗi ngực phập phồng, giật tung cánh cửa phòng bếp ra, hùng hổ đóng rầm lại. Ngốc? Ai ngốc? Được, Hồ Mộ Y!!! Tôi thực muốn nhìn xem chị có thể làm được cái gì!!!

Lãnh Y đánh răng rửa mặt xong nhàm chán quá mở ti vi lên, ngồi trên sô pha lại đợi mấy tiếng đồng hồ, có vài lần muốn vào giúp đỡ đều bị Hồ Mộ Y vung xẻng đuổi ra.

Lại nửa giờ sau, bữa sáng chờ mong đã lâu rốt cục được Hồ Mộ Y bưng ra, Lãnh Y thực ít nhiều có chút chờ mong, nhưng đến khi hai vật hình tròn cháy đen thui bị biến thành hình dạng kỳ quái đặt trên đĩa, Lãnh Y vẫn nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hồ Mộ Y. Cái trò này mà chị cũng có thể làm mất hơn hai tiếng? Lần này Hồ Mộ Y cũng biết xấu hổ, nhếch miệng cúi đầu: “Y Y, em cứ mặc kệ trông nó có đẹp hay không, em nhìn kỹ hình dạng nó ấy, đây chính là tôi tự mình thiết kế vì em!”

Lãnh Y nghi hoặc cúi đầu, săm soi thật lâu cũng không nhìn ra tổ hợp hai cái thứ đen thui này cùng một chỗ thì rốt cuộc là cái hình dạng gì.

Hồ Mộ Y gãi gãi đầu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Là thứ mà cả hai chúng ta đều có ý!”

Lãnh Y căn cứ vào điều Hồ Mộ Y vừa nói, thật cẩn thận nhìn lại, nháy mắt, mặt liền đỏ lên.

“Mộ Mộ, không ngờ chị lại có loại sở thích này.”

“Cái này à, tôi làm đặc biệt dành cho Y Y mà!”

“…Làm cho tôi?”

“Đúng vậy!”

Lãnh Y mím môi lại nhìn chăm chú đĩa trứng: “…Nhưng mà, của tôi nhỏ vậy sao?”

“Y Y, em nói đây là cái gì?” Hồ Mộ Y phát hiện ra chỗ không đúng, liền chỉ vào đĩa trứng hỏi Lãnh Y.

“Không phải là áo ngực sao…”

“Sax–”

Đau lòng, trái tim bé bỏng của Hồ Mộ Y hoàn toàn bị Lãnh Y bóp nát. Nhìn nhìn món trứng mình làm, đáng thương nói nhỏ: “Y Y, tôi biết mình làm không tốt, nhưng mà – nhưng mà tôi thật sự muốn có thể chăm sóc em. Sáng nay tỉnh lại thấy em ngủ say quá, không đành lòng gọi em dậy nên mới lén tới phòng bếp nấu ăn cho em. Vốn định làm một bàn đại tiệc phong phú cho em, nhưng ai biết dùng nốt hai quả trứng gà cuối cùng trong nhà để rán mà lại còn thành như vậy. Y Y, thực xin lỗi, nếu em không muốn ăn thì cứ đổ đi đi.”

Hồ Mộ Y lẩm bẩm nói thật lâu cũng không thấy Lãnh Y đáp lại một câu, có phần không vui, bĩu môi ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.

Nét đỏ ửng trên mặt Lãnh Y đã sớm biến mất, thay vào đó lại là nụ cười nhàn nhạt, còn thập phần nghiêm túc ăn món trứng khét kia.

“Cũng không tệ lắm, vẫn có thể nhận ra là trứng.”

“……”

Đây là đang khen mình sao? Hồ Mộ Y hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Lãnh Y, thế nào mà hai mắt nàng lại hồng hồng vậy? Có chút đau lòng, đưa tay đoạt lấy đĩa của Lãnh Y: “Y Y, không thích thì đừng ăn.”

Bất ngờ là Lãnh Y lại nhanh chóng giật món “trứng rán” lại, mở to hai mắt trừng Hồ Mộ Y, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.

Lãnh Y còn thực sự ăn, mỗi một miếng đều cẩn thận nhai, đây là bữa sáng đầu tiên có người làm cho nàng từ khi nàng rời nhà, lại ngẩng đầu nhìn Hồ Mộ Y đang nhìn mình ngây ngô cười, cảm giác ấm áp liền dâng lên trong lòng.

Hồ Mộ Y toét miệng cười, mắt thấy hai quả trứng rán cháy xém mình làm đã bị Lãnh Y ăn hết không thừa một miếng. Tuy cảm giác có chút kỳ quái, nhưng lòng vẫn thực vui vẻ. Ha ha, xem ra mình cũng không vô dụng. Mấy người nhìn Y Y ăn đến ngon lành kìa, cũng biết tiếc thức ăn!

Cơm nước xong, Hồ Mộ Y lại chủ động xin đi giết giặc, thu dọn bát đũa để rửa, nhưng sau khi cái đĩa thứ ba bị vỡ, rốt cục bị Lãnh Y đen mặt đuổi ra khỏi bếp.

Hồ Mộ Y đứng ở cửa phòng bếp nhìn chằm chằm Lãnh Y nhanh nhẹn rửa bát, liền tiến lên quàng vai nàng, cười hì hì lấy lòng: “Y Y, hôm nay Mộ Mộ ngoan thế này, còn giúp em nhiều việc vậy, em định thưởng cho tôi cái gì đây.”

Lãnh Y ngại ngùng hơi lắc người, vẫn không quen thói có người dựa gần thế.

“Chị quả thực ‘giúp’ tôi rất nhiều việc mà!”

“Y Y……” Hồ Mộ Y nũng nịu làm nũng.

Lãnh Y lấy khăn lau nước trên tay, thở dài: “Nói đi, chị lại muốn làm gì?”

“Hí hí hí…Y Y thực không minh!”

“Hồ Mộ Y, chị đừng có vừa cười vừa nói vậy đi.”

“Chúng ta đi qua con phố đối diện nhà em dạo chơi được không, náo nhiệt lắm.”

“Sao chị biết đối diện nhà tôi có một con phố?”

“Tôi cũng đâu phải em, tôi có mù đâu!”

“Chị còn muốn đi hay không đây?!”

……

Thẳng cho đến khi Lãnh Y bị Hồ Mộ Y tóm tay xông loạn trên đường, Lãnh Y mới biết được mục đích chân chính mà Mộ Mộ muốn tới đây.

“Y Y, phía trước có kẹo bông ngon lắm, em có thể mua cho tôi một cái không?”

“Được.”

“Y Y, đối diện có kẹo hồ lô ngào đường ngon lắm, em có thể mua cho tôi không?”

“……Ừ.”

“Y Y, quán bên trái kia có tiệm thịt nướng ngon quá, em có thể mua cho tôi một xiên không?”

“……Ừ.”

“Y Y –”

Lãnh Y thở dài, tóm lấy Hồ Mộ Y đang chuẩn bị chạy tới tiệm bán đá bào lại.

“Mộ Mộ, đừng ăn nữa, tôi đưa chị đi xem phim.”

Lãnh Y bất đắc dĩ nhìn bụng Hồ Mộ Y, trong lòng thầm nói, tôi nói này tổng giám đốc à, chị cũng không nhìn lại bụng mình đi, tôi bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó đã không chứa nổi gì nữa, chẳng lẽ chị giống mấy con cá vàng không bao giờ ăn no sao?

Lãnh Y cuối cùng vẫn tính sai, vào rạp phim, Mộ Mộ không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, ôm hai túi bỏng ngô, một túi cổ gà, một túi chân gà, hai gói khoai tây chiên, hai chai coca đi vào rạp. Lãnh Y xấu hổ nhìn nhìn mọi người xung quanh, đứng trước một gian hàng không di chuyển, muốn giả bộ như không biết Hồ Mộ Y, chờ nàng vào rồi thì mình mới lén vào sau, nhưng kết quả Mộ Mộ người ta lại làm ngược lại, tìm được chỗ ngồi rồi đặt toàn bộ đồ xuống, vẫy tay ồn ào lớn tiếng với Lãnh Y: “Này, Y Y, sao còn chưa lại đây? Không cần mua đồ ăn nữa, đủ rồi, nếu em thấy không đủ thì lát nữa tôi ăn ít đi một chút.”

“……”

Cuối cùng, Lãnh Y vẫn dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của mọi người mà đỏ mặt cúi đầu đi vào.

Hồ Mộ Y cười ha ha nhìn Lãnh Y, chọn một gói khoai tây chiên nhỏ nhất đặt vào lòng nàng: “Y Y, em ăn ít thôi, mấy đồ ăn vặt linh tinh này ăn nhiều không tốt.”

Nói xong, chính mình xoay người lấy một cái cổ gà, không thèm giữ hình tượng bắt đầu cắn.

Phim khá cũ, nữ chính và nam chính không để ý tới sự phản đối của người nhà, yêu đến chết đi sống lại. Lãnh Y xem chẳng thấy thú vị chút nào, liền trực tiếp quay đầu nhìn xem Hồ Mộ Y đang ăn gì, lòng lại thầm buồn cười.

Hồ Mộ Y trợn to mắt nhìn màn hình, hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim, bỏng ngô trên cơ bản một nửa nhét vào mũi, một nửa nhét vào miệng. Lúc nam chính hôn nữ chính thì nàng nhắm mắt lại, lúc ba người ta đánh con gái, nàng lại nắm chặt tay sốt ruột, cuối cùng khi nữ chính mắc bệnh qua đời, đôi mắt nhỏ kia liền nước mắt tuôn rơi không ngừng, kéo tay Lãnh Y qua lau, lau xong rồi câu đầu tiên nói ra miệng khiến Lãnh Y đen nửa mặt: “Y Y, trăm ngàn lần đừng chết nha!”

Lửa giận nhịn suốt một này rốt cục bùng nổ, ngay lúc Lãnh Y đoạt lấy gói khoai tây trong tay Hồ Mộ Y, chuẩn bị dạy dỗ nàng một phen thì một làn hương quen thuộc bay vào mũi. Quay đầu nhìn lại, Tử Phong Ngưng toàn thân toát ra khí lạnh bức người, mắt nén giận, không chớp mắt nhìn nàng và Hồ Mộ Y. Mà Hồ Mộ Y lúc này cũng buông đồ ăn trong tay xuống, trợn mắt thật lớn nhìn cô chằm chằm, khí thế trong nháy mắt sắc bén hẳn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.