Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 6: Nụ Hôn




Gâu...Gâu.

Ngay lúc cả hai gần như đang hưng phấn, tiếng sủa của Đồ Ngốc đột ngột vang lên.

Tịch Duy An giật mình,vội quay đầu nhìn con chó.

Đồ Ngốc khá hiền lành, nó vẫn đứng trước cửa phòng tắm đợi chờ cho cô chủ mình ra.Nhưng có vẻ linh tính của chú chó không muốn cho cô chủ mình thấy những chuyện ghê tởm như thế này, nên đã không ngừng nhìn về hai người họ sủa lớn, thậm chí nó còn đưa móng vuốt cào liên tục xuống nền nhà.

Trước giờ Mộ Vân đều rất ghét chó, lúc này nhận thấy Tịch Duy An muốn dừng lại, cô ta liền tỏ vẻ yếu đuối ôm chặt lấy anh,giam giữ người anh em của anh lại không cho anh rời khỏi cô ta.

"Anh yêu! Đừng dừng lại,mặc kệ nó... Nữa đi....em muốn anh"

Tịch Duy An dường như không lo lắng về con chó mà lúc này đây anh mới chợt nhớ chủ nhân của con chó đó đã vào phòng tắm gần hơn một tiếng đồng hồ rồi,ban đêm tắm như thế có khi nào đã xảy ra chuyện gì không?

Nghĩ rồi,anh mặc kệ Mộ Vân liền rời khỏi cô ta.Mặc quần áo chỉnh tề,nhanh chóng đi vào bên trong.

"Chung Linh....!" Có lẽ vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì, nên anh đã xông vào mà không hề gõ cửa.

Nhưng cảnh tượng bên trong lại làm cho trong lòng anh có chút hụt hẫng.

Chung Linh đã mặc một chiếc choàng áo tắm mà khách sạn luôn chuẩn bị sẵn trong phòng,đứng trước gương nhìn người đàn ông sau lưng cô.

Mái tóc dài ướt đẫm đang xoã xuống, gương mặt xinh đẹp trắng sáng lần này lộ rõ ra bên ngoài đã được Tịch Duy An nhìn thấy.Cuộc hoan ái khi nãy vẫn còn động lại trong người anh vẫn đang dịu xuống, vậy mà chỉ vì cô gái với diện mạo xinh đẹp như thế này lại khiến cơ thể anh lại một lần nữa nóng lên.

Cô thật sự rất xinh đẹp.... Đẹp đến nỗi anh không biết diễn tả như thế nào,nét đẹp của cô rất lạ so với những cô bạn gái trước đó của anh.

Tịch Duy An nhìn Chung Linh ở trong gương rất lâu,cho đến khi cô bước đến gần anh, thì tâm trí của anh mới thật sự trở về

Chung Linh đưa tay lau mồ hôi trên trán của anh, khẽ nói.

"Có phải tôi ở đây làm cho anh không được tự nhiên không? Anh cứ làm những gì mình muốn, không cần để ý đến tôi".

Hành động của cô dường như đang chăm ngòi lên sự hứng thú,đen tối trong con người của anh.

Bàn tay cô gái này tại sao lại thơm đến như vậy? Nghĩ thôi,anh chỉ muốn há miệng cắn thử xem vị ngọt trên người của cô gái này có giống như những cô gái khác đã từng ở bên cạnh anh không?

Trong ánh mắt của Tịch Duy An lúc này chỉ sự say mê dành cho cô gái đang đứng trước mặt anh.Từ trước đến giờ anh luôn có bản tính phong lưu, rất thích chiếm hữu ai đó mà anh thấy hợp mắt,luôn không bỏ qua những thứ xinh đẹp và đặc biệt ngay bây giờ chính là cô gái này.

Nhưng không hiểu hôm nay anh bị làm sao nữa,dường như có thứ gì đó đang điều khiển tâm trí của anh, cảm giác cơ thể bủn rủn không làm chủ được bản thân.

Chung Linh nhìn biểu hiện của anh, khóe môi cong lên,ngay sau đó cô rướn người thì thầm vào tai anh một câu gì đó.

Một giây sau, nét mặt Tịch Duy An đột ngột thay đổi,ánh mắt tựa như quái thú xoay người đè Chung Linh vào tường.

Đôi môi thâm tình của anh áp xuống phủ lên cánh môi xinh đẹp của cô, nhưng hình như cũng chưa làm cho anh thấy thoả mãn anh liền cạy mở hàm răng của cô ra, rồi sau đó lưỡi anh tiến vào quắn chặt lấy môi cô.

Tim Chung Linh bất chợt đập loạn nhịp.Cô ôm lấy anh, nghênh đón sự tấn công mạnh mẽ từ anh.

"Duy An....Anh đâu...."

Đúng lúc này tiếng nói Mộ Vân vang lên, đang đi vào trong.Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô ta chết sững.

"Duy An.....Hai người mau buông nhau ra".

Mộ Vân phát điên chạy đến muốn tách hai người ra, nhưng Tịch Duy An càng lúc càng ôm chặt lấy Chung Linh như thể hai thân xác là một.Anh hôn môi rồi lại di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn, đặt lên đó vài dấu hôn đỏ ửng.

"Mau buông ra....." Mộ Vân không biết thế nào phải tách hai người ra.

Đang lúc tình thế càng lúc càng căng thẳng.Cô ta định lấy nước tạt vào hai người thì lúc này có ai đó gõ cửa bên ngoài.

Mộ Vân không suy nghĩ liền lập tức mở cửa ra,cho dù không biết là ai đang gõ cửa,nhưng cô cần người bên ngoài giúp đỡ.

Cô không muốn mất Tịch Duy An vào tay người phụ nữ khác nhanh như vậy.

Người đứng trước cửa không ai khác ngoài Hoắc Thiếu Tiên, trên tay anh còn mang rất nhiều chiếc túi quần áo của Chung Linh mà Tịch Duy An đã nhờ anh mang về đây.

Vừa gặp Hoắc Thiếu Tiên,Mộ Vân mừng gỡ liền lên tiếng cầu cứu.

"Anh đến đúng lúc.Hai người họ đã...."

"Đã....." Hoắc Thiếu Tiên nghi hoặc" Ý cô là hai người họ...."

Đừng nói với anh là Tịch Duy An đang giở trò với Chung Linh....?

Mộ Vân không biết trong đầu Hoắc Thiếu Tiên đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng việc bây giờ quan trọng là chỉ có anh mới có thể giúp cô ngăn hai người họ.

Sau đó Mộ Vân không nói gì nữa liền kéo tay Hoắc Thiếu Tiên chạy nhanh vào trong phòng tắm.

Nhưng tình hình bên trong lại một lần nữa thay đổi.Cảnh tượng vừa khiến Mộ Vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra vừa làm cho cô cảm thấy có chút xấu hổ.

Đó chính là Tịch Duy An và Chung Linh đã không còn ôm nhau nữa, mà lúc này anh chính là đang sấy tóc cho cô như một đôi vợ chồng trẻ mới cưới.

"Hai người....." Mộ Vân nhìn hai người với dáng vẻ khó hiểu.

Tịch Duy An và Chung Linh đồng thời ngẩng đầu lên.Nhìn thấy Hoắc Thiếu Tiên, Tịch Duy An cười khẽ nói.

"Cậu thấy tôi chu đáo không? Tôi còn biết sấy tóc cho vợ của mình nữa, cậu đừng lo là tôi sẽ đối xử không tốt với cô ấy"

Dứt lời Tịch Duy An ngồi xổm xuống nhìn Chung Linh.Anh suy nghĩ một chút, rõ hỏi.

"Ngày mai chúng ta sẽ đăng ký kết hôn,sau khi làm xong anh sẽ đưa em về gặp ba mẹ của anh."

"Ngày mai sao....?" Chung Linh chớp chớp mắt.

Tịch Duy An gật đầu, rướn người hôn lên trán của cô trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hoắc Thiếu Tiên và Mộ Vân.

"Càng sớm càng tốt....Anh muốn lấy vợ..."

Tịch Duy An đưa tay vuốt vài sợi tóc của cô, khẽ cất tiếng nói với Hoắc Thiếu Tiên.

"Cậu hãy giúp tôi chuẩn bị, tôi muốn ngày mai Chung Linh phải là vợ của tôi"

Hoắc Thiếu Tiên hiếu kỳ nhìn Tịch Duy An,trong đầu không ngừng đặt rất nhiều câu hỏi.Tại sao hôm nay anh cảm thấy Tịch Duy An rất lạ không giống như sáng nay.

"Anh chắc chứ..... Là thật?"

Tịch Duy An đứng lên, xoay người nhìn Hoắc Thiếu Tiên cười nhạt.

"Thật.... Tôi muốn Dịch Chung Linh phải là vợ của tôi ngay ngày mai”.

Ánh mắt Mộ Vân rưng rưng, cô nhìn Tịch Duy An với sự đau thương trong lòng, hờn dỗi nói.

"Anh thích cô ta rồi phải không....? Cũng đúng thôi, cô ta trẻ hơn em,em thì cũ quá rồi nên anh mới quyết định cưới cô ta....Tịch Duy An! Em hận anh,sau này đừng hòng tìm em nữa...."

Nói xong Mộ Vân tỏ vẻ như mình đáng thương, liền nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài.Vì cô biết thế nào anh cũng sẽ đuổi theo cô.

*********

Kể từ giây phút Mộ Vân rời khỏi phòng, cũng là lúc tình cảm của Tịch Duy An và cô cũng được xem như chấm dứt.Cô cứ nghĩ anh sẽ đuổi theo cô.

Nhưng không.

Mộ Vân đi rồi, Tịch Duy An cũng đã đuổi Hoắc Thiếu Tiên rời khỏi, hiện giờ trong phòng chỉ còn duy nhất hai người và một chú chó.

Sau khi cánh cửa đóng sập lại, trong lòng Chung Linh liền hiện lên sự lo lắng hơn bao giờ hết.

Tịch Duy An giương ánh mắt đầy giá lạnh nhìn cô, rất lâu sau anh mới lên tiếng.

"Mục đích của cô là gì? Tại sao lại tiếp cận tôi".

Chung Linh siết chặt hai tay, lòng bàn tay đều chảy rất nhiều mồ hôi.Cô run rẩy, sợ rằng người đàn ông này sẽ biết ý định của cô.

Thấy cô không trả lời, Tịch Duy An liền di chuyển bước chân đến ngồi cạnh bên cạnh cô.

Anh khẽ hỏi.

"Có phải người nào đó đã sai khiến cô đến đây tiếp cận tôi không?" Thật sự tận trong đáy lòng của anh rất muốn nghe cô gái này trả lời là không hề có ai sai khiến cô đến đây, mà chính bản thân cô tự nguyện.

Chung Linh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng một lúc sau cô ngẩng đầu lên không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại.

"Anh hoài nghi tôi sao?"

"Đúng vậy...!" Tịch Duy An thẳng thắng trả lời "Vì ở cô, tôi thấy không an toàn, nếu cô muốn tôi tin,thì cô hãy chứng minh tôi xem......Mau cởi đồ ra".

Bốn chữ cuối anh như là muốn thử thách với cô.

Chung Linh giựt thốt,kinh hãi nhìn anh với dáng vẻ sợ sệt.

Tịch Duy An cười lạnh, nói nhỏ vào tai cô.

"Tôi muốn thử xem cô là được ai sai khiến...Nếu như cô cởi chiếc áo tắm này ra thì tôi tin cô đến với tôi là vì tiền, vì địa vị của tôi.Còn không,thì tôi nghĩ cô đã được được ai thuê đến đây để tiếp cận tôi, còn mục đích gì tôi nghĩ cô chắc chắn rõ hơn tôi….Chẳng lẽ cô vì người khác bán rẻ thân mình sao?”

Vừa nói,anh vừa nhấm nháp chiếc vành tai mẫn cảm của cô,bàn tay lại không nhịn được cứ vuốt ve giữa đùi cô.

Dịch Chung Linh là một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi, rất đơn thuần chưa từng tiếp xúc với một người đàn ông nào,nói gì là thân mật như bây giờ.

Cơ thể cô bỗng chốc run rẩy, có sự rụt rè của thiếu nữ.Nhưng tên đàn ông này lại không muốn tha cho cô,anh tiếp tục đặt những câu hỏi mà cô chưa từng nghĩ đến.

"Cô từng lên giường với đàn ông chưa....? Cô làm cái nghề đó đã từng được người đàn ông nào đó sờ soạng như vậy chưa? Cô xinh đẹp như vậy, có khi nào đã trải qua cảm giác sung sướng rồi đó không?"

Hơi thở nóng hổi của anh cứ phả vào tai Chung Linh, làm cho cô không chịu nổi liền lập tức né tránh, cô nhích người về đầu giường.Sau đó xoay lại nhìn anh.

"Cô đừng xem tôi là tên biến thái chứ....Cô có sự lựa chọn mà,cởi hay không cởi" Tịch Duy An với ánh mắt xấu xa nhìn về cảnh xuân cứ thấp thỏm giữa chiếc áo tắm và làn da trắng tuyết của cô.

Anh không biết cô gái này có sở hữu những gì anh đang tưởng tượng không?

Phải...Anh thừa nhận, bây giờ trong đầu của anh chính là hiện lên những hình ảnh rất đen tối, thậm chí là bỉ ổi.

Nhưng anh không còn cách nào khác…

Chung Linh cũng không biết mình sẽ làm gì bây giờ.Sự lựa chọn của cô cũng chính là tương lai cô có ở bên cạnh với người đàn ông này không?

Rời xa hay ở lại cũng sẽ là sự quyết định ở cô.

Khi cha cô còn sống đã dạy cho cô rằng:"Không được mắc nợ người ta,ai đã từng giúp mình.Bằng mọi cách cũng phải trả lại,cho dù đó có là bán cả sinh mạng mình cũng phải trả lại cho người ta"

Cái này là do cô từng mang ơn của anh,anh đã từng cứu cô một mạng....Xem như sinh mạng của cô cũng là của anh, cô cần gì phải khó xử với lời yêu cầu của anh nữa chứ.

Suy nghĩ vài giây,cuối cùng Chung Linh đưa bàn tay run rẩy của mình lên chuẩn bị cởi, thì ngay lúc đó lại được bàn tay của anh ngăn lại.

Chung Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh...."

"Không cần.....Cô chẳng là gì của tôi, với lại một người như cô không thể nào quyến rũ được tôi....Cô đừng mà vọng tưởng tôi sẽ để ý đến cô".

Câu nói của anh dường như khiến Chung Linh rơi vào trạng thái trầm lặng,gương mặt biến sắc,ánh mắt lại chuyển sang một mảng rất tối.

Một lúc sau Chung Linh liền đứng lên, buông ra một câu rất đơn giản nhưng lại trong lòng lại chứa rất nhiều nội tâm.

"Vậy xem như chúng ta gặp nhau đến đây thôi,anh cũng không cần phải kết hôn với tôi.Có lẽ chúng ta vẫn không thân lắm,để đi đến bước đường này..."

Cô mang ơn anh thật,nhưng cô cũng không chịu khi anh cứ xúc phạm cô hết lần này đến lần khác.Thiếu gì cách để báo đáp ân tình năm xưa.

Nói rồi cô định cất bước đi, bỗng bị Tịch Duy An kéo mạnh lại.Lực kéo rất mạnh khiến cô không thể giữ được thăng bằng bất chợt ngã vào lòng của anh.

Tịch Duy An ôm cô,nét mặt thay đổi,mỉm cười nhẹ

"Tôi bị dị ứng với mùi hương khi nãy, thế nên khi nãy tôi có chút lỗ mãng với cô....Sau này khi sống chung, cô đừng dùng mùi hương đó, tôi sợ sẽ không khống chế được mình mà chiếm hữu cô đấy”.

Chung Linh nghiên đầu nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu.

"Anh làm sao vậy? Chẳng phải lúc nãy...."

"Tôi buồn ngủ rồi,mau ngủ thôi".

Dứt lời anh kéo cô lên giường, vẫn giữ tư thế ôm lấy cô, đôi mắt nhắm nghiền lại.

Chung Linh có cựa quậy, Tịch Duy An lại không kiên nể đưa tay phát mạnh vào mông của cô, lên tiếng cảnh cáo.

"Cô cứ nhúc nhích như thế, tôi sẽ không vì mà cô nhỏ hơn tôi một con giáp mà xử cô ngay tại đây.Trước giờ tôi chưa từng đụng vào một cô gái nào mà nhỏ tuổi giống như cô.Tôi không thích người ta gọi tôi trâu già khoái gặm cỏ non".

Nghe vậy Chung Linh chỉ biết im lặng nằm trong lòng anh, cô cảm nhận được trái tim cô bây giờ đập rất loạn xạ.

Đây là cảm giác mà trước giờ cô chưa từng cảm nhận.Tại sao vòng ôm của anh lại ấm áp đến vậy?

Còn Tịch Duy An,anh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.Một chút nữa là anh đã khiến cô gái này chịu không nổi,muốn rút lui rồi.Sau này anh nhất định phải cẩn trọng lời nói của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.