Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 4: Hôn Nhân Giả




Hoắc Thiếu Tiên im lặng một lúc lâu.Biết từ nãy giờ cô đã nghe và thấy hết câu chuyện,trong lòng anh chỉ muốn làm vào lúc này là đi đến đánh cái tên Tịch Duy An một trận, chuyện như vậy cũng nghĩ ra.

Một lúc sau,khi anh định lên tiếng bảo cô đừng quan tâm chuyện này, thì đúng lúc này Chung Linh nhìn Hoắc Thiếu Tiên cuối cùng thẳng thắng nói ra những suy nghĩ trong đầu của mình.

"Anh đưa em đến gặp anh ta đi,em chấp nhận điều kiện của anh ta".

"Sao....Em nói cái gì?" Hoắc Thiếu Tiên còn nghĩ mình nghe lầm."Ý em là chấp nhận làm vợ của Tịch Duy An".

"Vâng....! Em đồng ý."Chung Linh gật đầu.

Nét mặt Hoắc Thiếu Tiên trở nên lạnh giá,anh vội lắc đầu.

"Anh sẽ không cho phép em làm như vậy,em chỉ mới hai mươi tuổi,anh ta thì đã ba mươi lăm tuổi, xếp vào vai vế em có thể gọi cậu ta một tiếng chú.Em vì cái gì mà muốn làm vợ anh ta"

"Vì tiền....Em nghĩ anh ta sẽ có tiền để lo cho em và Đồ Ngốc".

Câu nói này của Chung Linh càng làm cho Hoắc Thiếu Tiên bất ngờ hơn.Anh tưởng rằng cô gái này trông sáng, ngây thơ lắm thì ra cũng là loại phụ nữ ham hư vinh.

Cô đã nói như vậy rồi,anh chẳng thể nào nói thêm gì nữa.Con đường này cô tự đi vào, thì tự mà gánh chịu.

*******

Đúng chín giờ sáng, Hoắc Thiếu Tiên liền đưa Chung Linh đến gặp Tịch Duy An ngay tại căn phòng khách sạn.Khi cả hai vừa đến, Tịch Duy An và Mộ Vân vẫn còn trong trạng thái không một mảnh vải che thân nằm ôm chầm lấy nhau.

Đợi gần một tiếng đồng hồ sau,hai người mới sửa soạn rồi mới chịu đi ra và tiến hành cuộc giao dịch.

"Mộ Vân! Em ra ngoài trước đi...." Tịch Duy An không muốn nhiều người biết về kế hoạch của anh lần này.

Mộ Vân là một người khó lường, không biết cô khi nào sẽ phản bội anh.

Vậy mà Mộ Vân lại bày bộ mặt uất ức, không chịu rời khỏi.Cô liền ngồi vào lòng Tịch Duy An, làm nũng.

"Không....Em muốn tận mắt xem anh và cô ta sẽ ra điều kiện gì, em còn có rất nhiều ý kiến trong cuộc hôn nhân của anh".

"Vậy em nói xem,em muốn thêm điều kiện gì?"Tịch Duy An cười nhẹ,cưng chiều cô ta trước mặt Hoắc Thiếu Tiên và Chung Linh vẫn còn đang ôm con chó trong lòng.

Nét mặt Mộ Vân tỏ ra chán ghét nhìn đến Chung Linh, cô ta liền cất tiếng ra điều kiện.

"Cô không được đụng chạm Duy An, cũng không ôm hôn hay trèo lên giường quyến rũ anh ấy.Tốt nhất khi không có ai, cô hãy tránh xa người đàn ông của tôi".

Chung Linh vừa nghe cô ta nói xong, khóe môi thoáng chốc cong lên, khẽ nói.

"Người đàn ông của cô sao.... Vậy sao anh không cưới cô ta về làm vợ mà lại thuê tôi". Câu nói cuối cùng cô nhìn qua Tịch Duy An mà nói.

Lần đầu được nghe giọng nói của cô gái có hơi lạnh lẽo, lại hơi hướng mỉa mai.Vậy mà Tịch Duy An lại không hề nổi giận, thậm chí anh còn tò mò về gương mặt của cô.

Hôm trước đã không thấy mặt, hôm nay cô lại đeo khẩu trang làm cho anh trong lòng chỉ muốn xem cô gái này gương mặt có đẹp không,nhưng tại sao lại hóng hách đến vậy.

Tịch Duy An vỗ nhẹ lên đùi của Mộ Vân.

"Em ra ngoài trước đi,anh sẽ nghe theo điều kiện của em"

Mộ Vân trước giờ cũng không dám chống lại những lời ra lệnh của anh, cô ta ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Khi Mộ Vân đi rồi, Tịch Duy An mới bước đến ngồi gần Chung Linh,tay gõ lên bàn vài nhịp.

"Mở khẩu trang ra."

Chung Linh nhìn Hoắc Thiếu Tiên một cái, thấy anh gật đầu rồi cô mới từ từ mở khẩu trang ra nhìn Tịch Duy An.

Chiếc khẩu trang đen được tháo xuống, cũng chính là lúc gương mặt Tịch Duy An trở nên cứng đờ,ánh mắt chợt xao động nhìn về Chung Linh.

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài,phản chiếu vào từng đường nét trên gương mặt của Chung Linh.

Một cô gái chỉ ở độ tuổi đôi mươi,sở hữu một làn da trắng sáng, sống mũi cao thẳng tạo một đường chữ T thanh tú, mặc dù đôi môi không hề có dấu vết của son môi, nhưng trên đôi môi đó lại có màu hồng đỏ rất đậm, cảm nhận còn rất mềm mại rất xứng đáng để cho một ai đó nâng niu, đặc biệt đường cong chữ M trên đôi môi lại rất rõ ràng.Nhưng chi đến khi nhìn vào ánh mắt của cô gái này,lại làm người đối diện có chút đau lòng. Cô có ánh mắt khá buồn.

Có lẽ ánh nhìn của Tịch Duy An đã làm cho Chung Linh có sự lo lắng, cô khẽ xoay người nhìn đi một hướng khác.

Hoắc Thiếu Tiên cũng nhận ra sự sợ hãi trong đôi mắt của Chung Linh,anh liền đứng dậy kéo cô ngồi quá chỗ anh, còn anh thì lại ngồi gần với Tịch Duy An.

Hoắc Thiếu Tiên ho lên một tiếng, cất tiếng cảnh cáo.

"Cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi,anh đừng làm cho em ấy sợ chứ....!"

Nhưng mà, Tịch Duy An lúc này vừa nghe tuổi tác của cô,anh càng có chút sững sốt.Anh vội kéo Hoắc Thiếu Tiên ra,tiến về phải Chung Linh, căng thẳng hỏi từng câu.

"Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi, nhà cô ở đâu, nhà còn người thân không....? Quan trọng là cô đã có bạn trai chưa....?" Anh không muốn hỏi cô đã có chồng hay chưa? Vì nếu như cô đã chấp nhận làm vợ của anh,đương nhiên chuyện có chồng là không thể nào.

Chung Linh rút người lại, cô chẳng hiểu người đàn ông này hỏi nhiều như thế để làm gì

"Này....Anh điên rồi sao? Hỏi nhiều thế...." Hoắc Thiếu Tiên lại một lần nữa kéo Tịch Duy An tránh xa Chung Linh.

"Gâu...Gâu...."

Đúng lúc này,chú chó của Chung Linh có linh tính người đàn ông lạ mặt này sẽ ức hiếp cô chủ của mình, nó đã không ngừng hướng về phía Tịch Duy An sủa in ỏi lên.Khiến một người như Tịch Duy An từ nãy giờ đã quên đi sự hiện diện của chú chó mà chỉ toàn tâm nhìn về chủ nhân của nó, mà bây giờ ánh mắt của anh đã chuyển sang nhân vật vừa mới gây ồn ào này.

Bản tính Tịch Duy An là ưa sạch sẽ,hơi dị ứng nhẹ với lông chó.Anh vừa nhìn xuống, thì tự khắc hai cánh mũi của anh đã không ngừng nhạy cảm hắc xì liên tục.

"Con chó này đâu ra thế,ai cho nó vào đây.....Mau đem nó ra khỏi đây..."

Ngược lại Chung Linh là người yêu chó còn hơn mạng sống của mình.Thấy Tịch Duy An chửi và muốn đuổi cún con của cô đi, cô liền tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

"Nó là con chó của tôi.Chú đuổi nó đi vậy thì hiệp ước này hủy bỏ đi nhé!"

Dứt lời, cô liền ôm chú chó của mình đứng dậy.

"Đứng lại đó...."

Khi cô còn chưa bước đi, Tịch Duy An đã kịp thời lên tiếng.

Nét mặt anh trở nên khó coi, giọng điệu lớn tiếng.

"Ai cho phép cô đi, đã vào đây rồi thì đừng hòng nói hủy là hủy.... Còn nữa, cô kêu tôi là gì...?" Anh chỉ tay vào mình.

Chung Linh không ngại nói thẳng.

"Thì là chú,nghe nói chú đã ba mươi lăm tuổi rồi, tôi thì còn chưa được gọi là hai mươi,ba tháng nữa tôi mới hai mươi tuổi.Theo sự chênh lệch như vậy, tôi phải gọi một tiếng chú mới đúng".

"Vậy cô gọi hắn ta là gì?" Lúc này Tịch Duy An chỉ tay về phía Hoắc Thiếu Tiên.

Chung Linh nhìn Hoắc Thiếu Tiên nhưng cất tiếng trả lời với Tịch Duy An.

"Là anh.....Anh ấy lớn tuổi hơn tôi có bao nhiêu đâu".

"Vậy sao....?" Tịch Duy An vò đầu bứt tóc, lần đầu tiên anh gặp một đứa con gái mở miệng ra luôn cãi lại anh như thế.

Một giây sau, Tịch Duy An hít một hơi thật sâu, cầm lấy con chó của Chung Linh đưa cho Hoắc Thiếu Tiên.Cũng may động tác anh nhanh nhẹn, không con chó này lại nghĩ bàn tay anh thức ăn của nó mà cắn đi mất.

Sau đó Tịch Duy An bỗng nắm lấy tay cô Chung Linh kéo cô vào lòng, không để cô trốn thoát anh liền vươn tay siết chặt eo cô lại.Vậy mà Chung Linh lại không hề có ý trốn tránh, cô cứ yên lặng dựa người vào anh.

Tịch Duy An cúi đầu xuống,môi chạm vào cánh mũi cô, cười khẽ.

"Nhưng sau này cô cũng sẽ gọi tôi là anh, thậm chí là chồng yêu."

"Duy An....! Không được làm bậy" Hoắc Thiếu Tiên ở một bên nhắc nhở."Chuyện này quan trọng,anh chỉ vì bị từ hôn mà cưới một người lạ sao? Huống hồ em ấy còn nhỏ tuổi hơn anh nữa".

"Thì sao chứ...!"Tịch Duy An phá cười lớn, từng ngón tay chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô "Cậu cũng biết người anh này của cậu luôn háo sắc, thích cái đẹp.Cô gái này xinh đẹp như thế, Tịch Duy An cũng không nên bỏ qua".

"Nhưng có cần thiết phải lấy làm vợ không....? Chung Linh... Cô ấy rất đáng thương,anh cũng không vì một người phụ nữ mà tổn thương một cô gái xa lạ chứ?"

Hoắc Thiếu Tiên không hiểu.Từ giây phút bàn ra kế hoạch này,anh đã cảm thấy Tịch Duy An chỉ là nhất thời nóng giận vì bị Thẩm Tư Niệm bỏ rơi,anh nghĩ hôm nay đến đây cũng có thể khuyên anh ta được.Nhưng từ khi Chung Linh tháo chiếc khẩu trang ra,anh cảm thấy thái độ của Tịch Duy An rất khác lạ, như thể anh ta muốn ăn tươi nuốt sống cô gái này vậy, đã vậy ánh mắt còn có sự trả thù.Rốt cuộc Chung Linh đã làm gì khiến Tịch Duy An thù ghét đến như vậy, chẳng lẽ là chuyện hôm trước……

Tịch Duy An là người ích kỷ nhỏ mọn như vậy sao?

Tịch Duy An thu ánh mắt lại nhìn Chung Linh.

"Tôi nghĩ cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi muốn cô gái này làm vợ của tôi chỉ là ý nghĩ vừa mới đây thôi, chứ không phải là do Thẩm Tư Niệm. Sáng nay tôi đã có ý định rút lui không làm chuyện này nữa, nhưng từ khi gặp cô gái này suy nghĩ lại một lần nữa thay đổi."

Hoắc Thiếu Tiên càng nghe càng không hiểu thực ra trong lòng Tịch Duy An đang muốn gì nữa.

Tịch Duy An nhìn Chung Linh, khẽ hỏi.

"Vậy đồng ý làm vợ của tôi chứ?"

Chung Linh nhíu mày hỏi ngược lại.

"Có thời hạn không?"

Tịch Duy An lắc đầu.

"Cô yên tâm, kết hôn giả thôi.... Người như tôi làm sao có thể lấy một người như cô".

Cả người Chung Linh vô thức run lên, gương mặt trắng bệch có phần mừng rỡ.

Một giây trước cô còn nghĩ người đàn ông này cũng tốt, có thể cưu mang cô.Một giây sau anh lại lật mặt làm khinh thường cô.Xem như cũng được,cô cũng chẳng giao thân mình cho người đàn ông này.

Tịch Duy An nhìn cô rất lâu, dường như anh đang quan sát thái độ cô sẽ ra sao khi anh nói những lời này ra

Rất lâu sau,Chung Linh mang dáng vẻ lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn anh,đưa ra một điều kiện.

"Vậy cũng cần phải trao đổi.Tôi cũng không thể nào làm vợ của anh mà không có điều kiện được".

Tịch Duy An hiểu ý của cô,anh khẽ buông cô ra.Rồi sau đó cho một nhân viên khách sạn đưa cô đi tắm rửa thay đồ mới.Anh nói sẽ đưa cô đi đến một nơi.

Khi Chung Linh rời khỏi phòng, lúc này Tịch Duy An mới thở một hơi nặng nề.

Đã lớn nhanh đến như vậy rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.