Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 24: Tịch Duy An Tức Giận




Vào đêm ba mươi, trước thềm diễn đêm tiệc sinh thần của lão phu nhân nhà họ Tịch.Một chuyện lớn đã được diễn ra, mà không một ai có thể lườn trước được.

Tịch Bách Nghiêm đã đưa về nhà một người con trai, chạc tuổi với Tịch Thư Nguyệt và ông còn tuyên bố ông sẽ nhận người con trai đó làm con nuôi dưới sự kiến bất ngờ của tất cả mọi người trong gia đình.

Cùng với lúc đó Tịch Duy An đưa Chung Linh và cả Thẩm Tư Niệm về nhà thì cũng là lúc ông công khai danh tính của người con trai đó.

Đối với trên dưới người nhà họ Tịch thì không ai biết lai lịch của cậu ta, nhưng Tịch Duy An và hơn hết là Thẩm Tư Niệm đều biết rõ anh ta là ai.

Người này không ai khác chính là Tạ Thiên Duật…Một người từng được xem là chồng sắp cưới của Thẩm Tư Niệm.

Nhưng mối quan hệ của Tạ Thiên Duật và Thẩm Tư Niệm hiện giờ là như thế nào, Tịch Duy An cũng chả quan tâm.Nhưng có lẽ sự việc đi đến ngày hôm nay,anh có muốn không để ý cũng không thể nào được.

Người phản ứng gây gắt nhất chính là Tịch Bách Nghị, ông ta nghĩ rằng anh trai đưa người con trai khác về đây chính là đề phòng hai cha con của ông.

Nhưng phản đối có được ít lợi gì,trông khi người lớn nhà ở gia tộc này là Tịch Bách Nghiêm chứ không phải ông ta.Cho dù giận dữ hay đưa ra ý kiến trái lại lệnh của Tịch Bách Nghiêm, thì hình phạt của hai cha con của ông chính là dọn ra khỏi nhà.

Thế nên mọi người cứ nhắm mắt nhắm mở để cho Tịch Bách Nghiêm nhận Tạ Thiên Duật làm con nuôi.

Còn về Triệu Duy Ngọc,bà tương đối không ủng hộ cũng không tán thành,bổn phận của bà chỉ biết an phận thủ thường chăm sóc gia đình của mình thật tốt, ngoài ra bà không quan tâm đến chồng mình muốn nhận ai làm con nuôi.Huống hồ trước đó bà nhận Tịch Thư Nguyệt làm con nuôi, ông cũng đã ủng hộ bà chẳng lẽ bây giờ bà lại phản đối chuyện của ông sao…

Việc có thêm một người anh trai không cùng huyết thống đối với Tịch Khả Hinh là chuyện bình thường,bản tính của cô có lẽ cũng ảnh hưởng từ người mẹ của mình nên rất là dễ chịu đối với mọi quyết định của người trong nhà.Nhưng còn Tịch Thư Nguyệt, cô khá là bất mãn với quyết định này, sự khó chịu của cô cũng không quá đáng nhưng cô cảm thấy việc Tạ Thiên Duật bằng tuổi với cô mà bắt cô phải gọi anh ta là anh trai khiến tâm tình cô không được tốt.

Bởi vì trong lòng cô ngoài Tịch Duy An ra, không một người nào xứng đáng để cô gọi là anh.Trong trái tim cô, Tịch Duy An vẫn luôn là số một.

Đến tối,khi mọi người còn đang tất bật chuẩn bị.Tịch Bách Nghiêm đã nhân cơ hội Tịch Duy An không có bên cạnh Chung Linh, ông đã nhanh chóng cho người dẫn cô đến thư phòng.

Chung Linh trước giờ cũng chẳng phải là người nhát gan,sợ sệt gì cả.Cô nghe nói ba chồng muốn nói chuyện riêng với mình, cô đã không chừng chờ mà đi theo quản gia đến thư phòng của ông.

Vừa bước vào thư phòng chứa rất nhiều kiến trúc cổ điển, Chung Linh đã tỏ ra nét mặt hào hứng khi nhìn xung quanh.

“Ngồi xuống đi.”

Một âm thanh nghiêm nghị mang đến sự giá lạnh được vang lên khiến cho Chung Linh có chút giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi hiên ngang giữa vị trí căn phòng.

“Ở đây không có Duy An, cô cũng đừng diễn kịch nữa trước mặt của tôi”.

Tịch Bách Nghiêm nhìn cô, khẽ nhếch môi.

Chung Linh đưa ánh mắt có phần kính trọng nhìn ông, nhẹ nhàng đáp.

“Con xưng hô như thế nào ạ…Là bố sao…?” Câu nói rất lễ phép, nhưng tận sâu bên trong lại là một phần bướng bỉnh.

Đúng như dự đoán của cô, đôi mày Tịch Bách Nghiêm khẽ nhíu chặt lại, ông nhấn mạnh từng chữ.

“Cô cứ gọi tôi là Chủ Tịch, tôi không dám nhận cô là con dâu của tôi”.

Đối với câu nói của ông, Chung Linh cũng thừa biết tính cách gia trưởng của Tịch Duy An đang hiện có, đã được truyền lại từ người nào.Nghĩ đến anh thuộc tầng lớp sống trong một gia đình như thế này, bị người bố của anh quản thúc,cho đến tận bây Tịch Duy An mặc dù đã có đôi cánh nhưng anh không thể bay,anh không thoát khỏi những con đường mà người bố của anh đã vẽ sẵn cho anh.

Một con người như ông ta, cô cũng hiểu vì sao ông ta lại không thích cô.

Tịch Bách Nghiêm cầm ly trà lên, nhâm nhi từng chút.Lúc này ông lấy ra một chiếc túi màu đen quăng đến trước mặt cô.

“Đây là một trăm triệu…Cô cầm đi và biến mất khỏi con trai của tôi”.

Chung Linh ngạc nhiên, cô khẽ đưa mắt nhìn vào chiếc túi đó.Nếu nói đến tiền, không ai là không thích cả.Chung Linh cũng thuộc là người rất thích có nhiều tiền.

Một giây sau,Chung Linh liền thu ánh mắt sáng ngời của mình lại, ngước mắt lên nhìn ông, khẽ khoanh tay lại đối đáp thẳng thắng.

“Một trăm triệu sao? Nghe nói Tịch Duy An là con trai độc nhất vô nhị của ông, chỉ đáng bao nhiêu thôi sao?”

“Vậy cô muốn bao nhiêu…?” Tịch Bách Nghiêm xem ra đã đánh giá thấp cô gái này rồi.

Ông thật sự rất muốn cho con trai của ông xem bộ mặt thật cô vợ mình tham tiền đến mức nào.

Chung Linh tỏ vẻ suy nghĩ.

“Năm mươi phần trăm cổ phần công ty Tập Đoàn Tịch Thị”

"Cô…"Tịch Bách Nghiêm giận dữ,ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Chung Linh.

Ngược lại, với dáng vẻ của ông không khỏi khiến cô bật cười nghiên cười ngả.

“Bố ơi! Tại sao bố phản ứng mạnh như vậy chứ,con chỉ nói ra ước muốn của mình thôi mà.Nếu bố không thích thì chúng ta không bàn nữa, dù sao Duy An cũng đã lấy con rồi, trước sao tài sản đó cũng thuộc về con”.

“Cô nằm mơ đi… Tối hôm nay nhất định tôi sẽ làm cho Duy An hồi tâm chuyển ý, cô không có cửa để bước vào gia đình danh giá này đâu…Đừng có mà ảo tưởng” Tịch Bách Nghiêm tức giận, vừa nói vừa chỉ tay vào Chung Linh với thái độ khinh thường.

Thấy vậy Chung Linh chỉ vọn vẹn nở một nụ cười nhẹ.

“Ông chắc chắn quyết định mình đúng thì cứ việc làm…”

******

Ở bên ngoài.Tịch Duy An thừa biết gia đình anh người trên người dưới vẫn chưa hề có cảm tình với Chung Linh,cho nên anh luôn để cô bên cạnh anh.Vậy mà mới thoáng chốc, cô đã biến mất.

Ngay sau đó anh không ngừng đi tìm cô khắp nơi, nhưng anh cũng không dám kinh động đến mọi người.Nên anh bèn gọi Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng đang có mặt ở đây nhờ hai người họ đi tìm giúp, dù sao cả hai cũng thường xuyên đến nhà anh, nên cũng rành đường đi lối bước trong ngôi dinh thự này.

Mãi đi tìm đến gần nửa tiếng, cả ba tập trung lại tầng một.Lục Diệp Bằng vừa lắc đầu, thở mạnh.

“Tìm từ nãy đến giờ không thấy cô gái đó đâu…Hay là sợ, nên bỏ trốn rồi”.

Nghe xong, cả Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên trừng mắt nhìn Lục Diệp Bằng, cả hai đều đồng thanh lên tiếng.

“Chung Linh không phải là hạng người như vậy…”

Nói xong, Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên ngạc nhiên cũng cùng nhau quay đầu lại nhìn nhau.

Nét mặt Lục Diệp Bằng tỏ ra nghi hoặc, liếc mắt về Hoắc Thiếu Tiên.

“Nếu như Tịch Duy An nói câu này ra, tôi không hề có ý kiến.Nhưng anh là…”

“Đừng nói nhiều ở đây chúng ta mau tìm Chung Linh đi” Sợ Tịch Duy An dấy lên sự nghi ngờ, Hoắc Thiếu Tiên đã nhanh chóng vội vàng ngắt ngang câu chuyện.

Dứt lời, Hoắc Thiếu Tiên liền quay người rời khỏi.

Thấy vậy Lục Diệp Bằng cũng không nói gì thêm, cũng chạy theo sau.

Hai người họ tưởng rằng một người như Tịch Duy An luôn phóng khoáng, ít khi nào để ý những lời nói xung quanh.Nhưng hôm nay, mà phải nói đúng là dạo gần nay anh đã hoàn toàn thay đổi tính tình.Có lẽ từ lúc anh nghe Chung Linh đã để ý một người nào đó, thậm chí là thích…Anh đã không ngừng đặt những nghi vấn người đàn ông đó chín là Hoắc Thiếu Tiên.

Bây giờ Hoắc Thiếu Tiên lại thốt ra những lời, mà từ đó giờ đây là lần đầu anh nghe đến chướng tai như vậy.

Chẳng lẽ cái tên này thật tình có gì đó với Chung Linh sao?

Khi Tịch Duy An tìm đến tầng lầu ba có căn phòng thư sách của Tịch Bách Nghiêm, đúng lúc đó anh nhìn thấy Tịch Đình Kiên trên tay cũng đang cầm ly rượu, vừa nhâm nhi vừa dựa lưng vào tường,ánh mắt hướng vào căn phòng sách bố của anh.

Gương mặt Tịch Duy An bỗng chốc nghi hoặc,anh sải chân bước đến nhìn Tịch Đình Kiên, chỉ cất tiếng hỏi một câu.

“Vợ cháu đang ở trong đây đúng không?”

Tính khí Tịch Duy An bình thường cũng khá trầm ổn, lúc nào cũng bình tĩnh quan sát xung quanh.Nhưng hôm nay anh lại trở nên nóng nảy, trong lòng bất ổn.

Anh không đợi Tịch Đình Kiên trả lời đã lập tức xông vào trong phòng.

Ai ngờ vừa mở cửa ra,đập vào mắt anh chính hình ảnh người bố đáng kín của anh chẳng biết chuyện gì mà đã kích động kéo lấy hai tay Chung Linh, khiến cô phải ngã vào xuống ghế.

Anh thừa biết bố có võ nghệ trong người, nên chỉ cần một tay cũng có thể hạ gục đối phương.Nhưng Chung Linh là con gái,đương nhiên cô không thể nào đấu lại với ông.

“Bố đang làm gì vậy?” Tịch Duy An điên lên quát lớn.

Cả ông và Chung Linh cũng bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tịch Duy An bước đến kéo mạnh Tịch Bách Nghiêm ra,anh kéo lấy Chung Linh,ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới người cô.

Anh muốn xem người bố của anh có giở trò gì đó với cô không?

“Em không sao chứ? Bố không có làm gì em đúng không?”

Chung Linh nhìn thẳng vào mắt anh, một lần nữa anh lại cứu cô.Nếu như anh không vào đây kịp, cô cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tịch Bách Nghiêm sẽ không làm gì cô, nhưng người khác thì có…

Ánh mắt Chung Linh vô tình nhìn về tấm màn phía sau lưng ông ta, một tấm màn biết cử động.

Cảm nhận được sự sợ hãi của Chung Linh, Tịch Duy An trong lòng càng thêm tự trách bản thân.Anh xoay người nhìn Tịch Bách Nghiêm, nghiến răng nói.

“Nếu như một lần nữa ông đụng đến vợ của tôi… Ông đừng trách tại sao đứa con này bất hiếu…”

Dứt lời Tịch Duy An nắm lấy tay Chung Linh đi thẳng ra ngoài.

Câu nói của Tịch Duy An, đã làm cho Tịch Bách Nghiêm tức đến nỗi không ngừng nghiến răng lợi.Ánh mắt hiện lên một ngọn lửa sóng lớn.

“Tịch Duy An! Con vì một con đứa con gái mà dám ăn nói với bố như vậy sao?”

Tịch Duy An vừa rời khỏi, lúc này Tịch Bách Nghiêm mới chợt nhận ra Tịch Đình Kiên đã đứng từ bên ngoài, có vẻ như người em vợ này của ông đã chứng kiến hết tất cả.

“Cậu thấy hết rồi đúng không?”

Tịch Đình Kiên nhìn ông,nhún vai một cách hững hờ.

“Chỉ là vô tình thôi…”

Bờ môi của Tịch Bách Nghiêm khẽ cong lên.

“Được lắm…! Cậu vào đây, tôi muốn bàn với cậu một việc”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.