Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 11: Diễn Kịch




Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.Ngay sau đó là tiếng nói của bà nội vang lên.

"Hai đứa đã dậy hết chưa?"

Khi bà qua đây ở thì vẫn chưa phát hiện hai người ngủ khác phòng.Mặc dù nói là khác phòng,nhưng trong phòng anh có một cánh cửa xuyên qua phòng của cô, vì phòng cô nằm xác bên cạnh anh.Thế nên nếu có chuyện gì bất thường anh và cô cũng thể ứng phó kịp thời.

Bà nội là người tinh ý, thấy đứa cháu trai của mình đang ôm chặt Chung Linh như thế, ánh mắt chỉ có sự cưng chiều trong đó, bà chỉ biết lắc đầu thở dài.

"Bà biết hai đứa mới cưới nhưng có cần phải ân ái đến như vậy không?"

Cả hai nghe vậy chợt buông nhau ra, Chung Linh đưa đồ cho anh, liền quay người tỏ vẻ uất ức chạy về phía bà nội.

"Bà ơi! Anh ấy lại ức hiếp cháu nữa rồi..."

Từ ngày Chung Linh về đây thì vị trí Tịch Duy An trong lòng bà nội đã giảm đi một bậc,nghe cháu dâu nói vậy,đương nhiên bà không nhịn được liền bước đến gần Tịch Duy An, đưa tay véo mạnh vành tai của anh, nghiến răng nói.

"Bà nói như thế nào....Chung Linh còn nhỏ, cháu phải biết nhường nhịn vợ của mình, không được ức hiếp cháu dâu của bà....Cháu cãi lời bà sao?"

Tịch Duy An mặt nhăn mày nhó, miệng liền la lên.

"Bà ơi,đau cháu....Cháu có làm gì đâu" Sau đó anh trừng mắt nhìn cô "Cháu.....à không....Em yêu! Anh có làm gì em đâu,anh thương em còn không hết nữa"

"Hức.... Chẳng phải anh khi nãy nói mình rất đẹp trai, còn nói em diễm phúc lắm mới lấy được anh làm chồng" Chung Linh chạy lại núp vào sau lưng của bà nội, còn lè lưỡi ra chọc quê anh.

"A.....Đau quá....Bà nội ơi!"Một lần nữa bà nội lại dùng sức một tí,véo mạnh vành tai của anh.

"Đau sao? Để cho cháu xem sau này còn dám chọc ghẹo cháu dâu của bà nữa không...? Đẹp trai sao...Nói về đẹp trai,cháu còn không có cửa với Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng nữa.Huống hồ Tịch Đình Kiên, chú út của cháu còn có vẻ khôi ngô hơn cháu nữa đấy".

Chịu không nổi, Tịch Duy An liền giơ tay đầu hàng.

"Cháu xin thua.... Cháu xấu trai, cháu là người xấu xí nhất nhà...."

Câu nói của anh khiến bà nội bật cười lớn, buông tay ra,chuyển hướng vuốt mặt anh.

"Nhưng đối với bà, cháu trai Duy An của bà là một chàng trai phong độ,ga lăng nhất....."

"Thôi cho cháu xin....Đừng nói mấy lời đó để dụ dỗ cháu nữa." Anh vừa nói vừa xoa tai khi nãy đã bị bà nội véo.

Sau đó anh lườm liếc Chung Linh đuổi thẳng cô và bà nội ra khỏi phòng để cho anh còn thay đồ đi làm.

Chung Linh như trả được thù, suốt cả buổi ăn sáng cô không ngừng chọc quê anh.Còn Tịch Duy An chir biết cười trừ, trong lòng anh kì lạ là không có ý định trả thù cô việc khi nãy,ngược lại khi nhìn thấy cô cười,thậm chí anh còn thấy vui.

Đây là lần đầu tiên anh mới phát hiện mình bị người ta chơi xấu, nhưng lại không có ý thù vặt trong lòng.Không hề giống anh trước đây, lúc trước mỗi khi như vậy anh cũng tìm cách làm sao để hạ gục đối phương, còn bây giờ thì.....

Chẳng lẽ con nhóc này lại chính là phiền phức sau này của anh sao?

******

Tại Tập Đoàn Tịch Thị.

Tịch Duy An ngồi trong phòng giải quyết một đống văn kiện của tổ kế hoạch cho đến bây giờ đã bảy giờ tối mà vẫn chưa xong.Mặc dù công ty ba anh vẫn là người nắm quyền, nhưng quyền quyết định luôn nằm ở anh.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.Một cô thư ký trên tay còn cầm ly cà phê mang vào cho anh.

"Tổng Giám Đốc! Cô Mộ Vân đã đến đây hơn hai tiếng đồng hồ rồi" Cô dè dặt đặt cà phê lên bàn vừa nói.

Tịch Duy An nghe vậy liền dừng công việc lại, nhướng mắt lên nhìn cô.

"Hai tiếng rồi sao?"Anh hỏi.

"Vâng! Cô ấy đến khi anh còn đang họp".

"Cô ấy đang ở đâu?"

"Cô ấy đang ngồi ở phòng chờ, để tôi ra mời cô ấy vào đây" Thấy thái độ của anh như vậy, cô nghĩ anh cũng đang muốn gặp cô bạn gái của mình.

Trong công ty không ai là không biết Tổng Giám Đốc mới có vợ, nhưng không phải là cô bạn gái Mộ Vân của anh.Mọi người cũng có chút hiếu kỳ, nhưng cũng hiểu phần nào khi Tổng Giám Đốc sinh ra ở một gia đình như thế nào, làm sao có thể kết hôn với một cô gái tầm thường như Mộ Vân được.

Cô thư ký vừa mới bước đi, Tịch Duy An đã vội đưa tay lên, một giọng điệu khá lạnh lùng ra lệnh cho cô.

"Không cần,cô ra nói với cô ấy về đi....Còn nữa,nói với cô ấy sau này không có chuyện gì thì đừng đến công ty gặp tôi"

"Dạ.....dạ vâng..." Cô thư ký nghe cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều, vì cô sợ anh sẽ khiển trách mình.

Sau khi cô thư ký đi rồi, Tịch Duy An mới thở dài một hơi thật mệt mỏi.Anh cũng đoán trước Mộ Vân sẽ đeo bám anh dai như đỉa mà, cái rễ này anh biết nhổ nó làm sao đây...?

Lúc này anh chợt nhớ một chuyện.

Hôm trước anh lỡ miệng nói kế hoạch của anh và Chung Linh cho cô ta nghe vậy rồi, chẳng biết người phụ nữ này có vì vậy mà đến Tịch Gia nói hết sự thật cho ba anh nghe không?

Nghĩ rồi,anh liền rút điện ra gọi ngay cho một người.

Trong lúc chờ cho bên đó bắt máy,anh liền nhìn đồng hồ lẩm bẩm:

Cái tên chết tiệt này không biết đi qua Thái Lan làm gì, đến giờ cũng chưa chịu về nữa.

Đến khi bên kia bắt máy, Tịch Duy An nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

"Lục Thiếu Gia! Cậu đang ở đâu, tôi cần cậu giúp một việc."

Nhưng người trả lời với anh lại là giọng nói của một người con gái rất ngọt ngào.

"Anh có phải là bạn của chủ nhân điện thoại này không...? Anh ta đang say xỉn, bây giờ tôi phải đưa anh ta về phòng".

"Cô là....."Tịch Duy An lấp lửng.

"Tôi là nhân viên của khách sạn.... Tôi thấy anh ấy nằm ở ngoại hành lang của khách sạn...."

"Vậy cô hãy cho tôi địa chỉ khách sạn mà bạn tôi đang ở".

"Đây là....."

"Em đi đâu vậy....? Ở lại bên cạnh anh.."

Khi Tịch Duy An còn chưa kịp nghe cô gái đó nói địa chỉ thì dường như ở bên đầu dây bên kia đã xảy ra chuyện.Cuối cùng anh chỉ còn nghe tiếng rên rỉ cầu xin của cô gái đó vang lên.....

Là một người đàn ông từng trải, Tịch Duy An thừa biết chuyện gì đã xảy ra với người anh em của anh.

Lục Diệp Bằng lại ức hiếp con gái nhà lành nữa rồi!

…..

Khi Tịch Duy An kết thúc công việc, đang đi bãi đậu xe định đi về.Thì bất ngờ, Mộ Vân vẫn còn đứng chờ đợi anh tại ngay vị trí chiếc xe của anh đang đậu.

Nhìn thấy anh,Mộ Vân chạy lại ôm chầm lấy anh,nũng nịu nói.

"Anh yêu! Em nhớ anh lắm, tại sao anh không tìm em?"

Tịch Duy An mang dáng vẻ có chút lạnh lùng liếc nhìn camera ở phía trên,sau đó gỡ tay cô ta ra rồi đi về phía xe của anh.

"Anh bận lắm!" Anh bước vào trong xe chỉ để lại ngắn gọn cho cô ba chữ.

Tất nhiên Mộ Vân không cam tâm nhìn thấy Tịch Duy An xa lánh mình như thế, cô không nên để vuột mất một cái máy ATM như thế được.Không nói gì, cô liền lập tức vòng qua ghế phụ ngồi vào trong mà chưa có sự đồng ý của anh.

Tịch Duy An nhíu mày,ra lệnh.

"Xuống xe,anh còn phải về nhà"

"Không...." Mộ Vân bướng bỉnh, rồi ép mình vào người anh, cô ta còn cố ý đưa vòng một của mình vừa mới được tu sửa đến cọ xát vào tay của anh, nhẹ nhàng hỏi "Anh thấy hôm nay vòng một của em có quyến rũ không? Anh đưa em về nhà đi,em sẽ cho anh xem...."

Nghĩ rồi, đột nhiên Mộ Vân lại đổi ý, cô trực tiếp nắm lấy tay anh luồn vào trong váy của mình.Ngay lập tức Tịch Duy An liền cảm nhận được sự to lớn khác thường của cô.

Cả người anh chợt rùng mình lên.

"Em lại phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

"Vâng ạ....". Cô ta cố ý kéo dài giọng "Như vậy sắp tới em mới có thể tham gia cuộc thi người mẫu nữa chứ!"

Tịch Duy An nhếch môi cười lạnh, liền rút tay ra.

"Vậy chúc em thi tốt.."

"Ơ....Anh yêu,anh sao vậy? Anh không thích sao?" Mộ Vân có chút lo lắng.Không biết dạo này người đàn ông này có vì bản tính háo sắc mà đã say mê cô vợ mới hay chưa? Hãy là cả hai người đã thật sự lên giường với nhau rồi..

Người con gái tên Chung Linh đó cô vẫn chưa hiểu rõ, nhưng người đàn ông này của cô thì cô hiểu rất rõ.Đối với những người phụ nữ xinh đẹp, chắc chắn anh sẽ không bao giờ bỏ qua.Đặc biệt là cô giá nhỏ đó, cô phải công nhận một điều là cô gái đó chỉ mới mười chín tuổi, nhưng quả thật là rất xinh đẹp.

Nếu cô là đàn ông chưa chắc cô đã buông tha cho cô gái đó,huống hồ một người háo sắc như Tịch Duy An.

Lúc này Tịch Duy An không đuổi Mộ Vân xuống xe nữa.Anh bắt đầu khởi động xe di chuyển, vừa cất tiếng trả lời câu hỏi lúc nãy.

"Anh không biết những người đàn ông khác như thế nào....? Nhưng quả thật anh cảm giác em đã không còn giống như trước đây....."

"Anh yêu...! Em đâu có thay đổi,em vẫn như trước mà..."

Tịch Duy An cười lạnh.

"Em đã thay đổi về ngoại hình.Anh thích hàng thật hơn...Anh nói như vậy,chắc em hiểu ý anh".

Không đợi Mộ Vân đáp lại, Tịch Duy An đã cầm lấy điện thoại lên gọi cho ai đó.

"Ra mở cửa,chờ anh".

Mười lăm phút sau.

Tịch Duy An ngã vào con hẻm nhà của mình.Mộ Vân ở ghế phụ vẫn không ngừng giải thích lấy lòng anh bằng cách sau khi cuộc thi đó kết thúc, cô sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ lại giống như lúc trước.

Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng của Tịch Duy An.

Tịch Duy An lái xe gần đến trước cổng, thì nhìn thấy Chung Linh đang đứng bên ngoài mở cửa sẵn chờ anh, nụ cười anh bất giác cong lên.

Chung Linh lười biếng dựa vào cánh cửa đợi anh,khi thấy bóng dáng chiếc xe của anh, cô lật đật bước ra tỏ vẻ như một cô vợ đứng chờ chồng của mình đi làm về.

Nhưng khi nhìn thấy Mộ Vân ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh,trong đầu cô bỗng nhiên suy nghĩ ra rất nhiều câu hỏi.

Chẳng lẽ anh muốn đưa người phụ nữ này về để ngủ chung sao? Đừng nói bắt cô phục vụ anh và cả cô ta? Bà nội và Khả Hinh chắc chắn sẽ nghi ngờ.....

Thế mà Chung Linh cũng thể ngờ hành động tiếp theo của Tịch Duy An đã khiến cô có chút kinh sợ.Khi xe dừng lại,anh không nói một lời nào với Mộ Vân, đã lập tức mở cửa xe đi ra,ngay sau đó đi ù tới trước mặt Chung Linh, cúi đầu xuống hôn chặt đôi môi của cô.

Dường như Chung Linh cảm nhận người đàn ông này như thể muốn nuốt chửng đôi môi của cô,anh điên cuồng hôn lên cánh môi mềm mại của cô,tạo ra những âm thanh khiến cho hai người vệ sĩ sau lưng phải đỏ mặt mà quay đi chỗ khác khi nhìn thấy màn tương tác táo bạo của ông chủ bà chủ.

Mộ Vân thấy vậy liền lập tức mở cửa ra,ghen tuông hét lớn.

"Bỏ nhau ra...."

"Cháu giúp chú lần này nữa nhé....!" Tịch Duy An thở hỗn hển khàn giọng nói nhỏ vào tai Chung Linh.

Một người thông minh lại tinh ý như Chung Linh,đương nhiên cô hiểu được lời của anh..

Khi Mộ Vân đi đến trước mặt hai người, định đưa tay tách cả hai ra.Thì lúc này, hành động của Chung Linh nằm ngoài dự đoán của Tịch Duy An.

Nét mặt Chung Linh tỏ vẻ đáng yêu,ngay sau đó cô nhảy cẩn lên ôm lấy anh, giọng điệu nũng nịu.

"Ông xã! Hôm nay sao anh về trễ vậy? Làm người ta ở nhà đợi, nhớ anh muốn chết".

Tịch Duy An ngạc nhiên há hốc mồm nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng thì Chung Linh đã quay qua nhìn Mộ Vân tỏ vẻ uất ức.

"Anh đưa người phụ nữa này về đây làm gì? Anh lại ức hiếp em…” Rồi cô giả vờ khóc lớn, dường như cô cố ý muốn cho bà nội bên trong nghe thấy.

Đây lần đầu tiên Tịch Duy An trở nên lúng túng khi thấy nước mắt của người con gái,anh vội vàng một tay ôm lấy cô, một tay xoa nhẹ gương mặt cô,dỗ dành.

"Làm gì anh ức hiếp em...Ngoan nào....Đừng khóc nữa, bé yêu của anh..."

Câu nói của anh không chỉ khiến Chung Linh có phần ngạc nhiên.Mà còn làm cho Mộ Vân kinh hãi giựt mình.

Bé yêu.....

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói hai chữ '"bé yêu".Thậm chí khi lên giường với nhau,cô chưa từng được nghe anh gọi cô như thế, vậy mà giờ đây anh lại gọi người con gái khác bằng hai chữ này trước mặt của cô.

Mộ Vân suy nghĩ rồi tức giận.

"Này con nhỏ không biết xấu hổ, cô dám giành bạn trai của tôi...."

"Nhưng đây là chồng của tôi... Cô đến đây là để làm gì? Để thượng uy với tôi sao?" Chung Linh chẳng ngán người nào trên thế giới này,động cô thì cô chiến thôi.

"Cô....."Mộ Vân tức đến nỗi không nói được gì, cô đành nhìn qua Tịch Duy An với vẻ mặt như muốn anh đứng về phe của cô " Anh yêu! Anh nhìn cô ta đi..... cô ta dám ăn nói với em như vậy,anh phải phạt cô ta thật nặng"

Tịch Duy An nhìn về Mộ Vân chưa được hai giây,vậy mà anh lại được bàn tay của Chung Linh xoay lại bắt anh nhìn vào cô.

Chung Linh hừ lên một tiếng.

"Anh muốn phạt em cái gì đây? Đừng nói là lại bắt em phải phục vụ anh trên giường nữa đấy.... Từ tối hôm qua đến sáng anh còn chưa chịu nữa sao?"

Nghe xong Tịch Duy An với nét mặt như xịt keo cứng đờ nhìn cô.Anh không ngờ cô gái này lại có thể ăn nói bạo dạn như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.