Hệ Thống Ngu Người (Dịch

Chương 23: Con Chim Mất Nết




Cái điểm ngu người này đến thật thư thái.

Bị Lâm Phàm trêu thế một cái, Hạ Tuyết Đồng trong nháy mắt không biết nên nói như thế nào.

Kỳ thật ở trong mắt nàng, toàn bộ tâm tư cũng đều đặt trên việc học tập cùng việc làm thêm, việc làm sau khi học xong.

Nàng mỗi kì đều cố gắng lấy học bổng, hơn nữa mỗi ngày đều ra ngoài làm thêm đã rất mệt mỏi.

Lâm Phàm trước kia trong mắt nàng cũng chỉ là một cái khá là một người bạn học nghịch ngợm mà thôi.

Nhất là nghĩ đến mấy tin nhắn không rõ đầu đuôi mà tên gia hỏa này gửi cho nàng, nàng càng cảm thấy như vậy.

Bất quá Lâm Phàm mới vừa giúp nàng một đại ân, nàng đối với hắn ấn tượng tốt hơn một chút.

"Uy, Lâm Phàm, bài tập tài chính hôm nọ lần này ta sẽ giao trước giúp ngươi, cám ơn ngươi!"

Hạ Tuyết Đồng vẫn là cắn răng đối với Lâm Phàm mở miệng nói.

"ok!"

Lâm Phàm nghe vậy cũng là vui lên, mỹ nữ lớp trưởng giúp hắn làm bài tập, chà chà! Cái này là đãi ngộ không tệ nha.

Hai người cùng đi trên đường.

Hạ Tuyết Đồng nhịn không được hiếu kì hỏi: "Lâm Phàm, ngươi có phải là quen biết lão gia gia trên mặt đất hồi nãy không?! Ta nhìn hắn giống như rất sợ ngươi."

"Cái lão gia tử kia là lão ăn vạ nổi danh khắp thành phố rồi, thường xuyên nằm trên mặt đất ăn vạ, ngày hôm qua ta gặp được hắn, có đạp hắn mấy cái!" Lâm Phàm giải thích nói.

"Ngươi vừa rồi hẳn là lúc đi ra cổng nhìn thấy hắn nằm trên mặt đất kêu rên rất đáng thương, Sau đó ngươi liền muốn tới đỡ hắn lên phải không?" Lâm Phàm hỏi ngược lại.

"Đúng ta vừa rồi thấy hắn rất đáng thương lại không có ai đỡ, ta liền nghĩ. . ."

Hạ Tuyết Đồng cũng hồi tưởng lại nói.

"Lớp trưởng a, về sau đừng ngốc như vậy, ngươi vừa xinh đẹp lại ngốc nghếch nhẹ dạ cả tin thế, ta đem ngươi lừa gạt mang thai, ngươi cũng không biết lão ba của nữ nhi ngươi là ta mất."

Lâm Phàm cũng là thuận miệng lầu bầu một câu.

"Đến từ Hạ Tuyết Đồng điểm ngu người: 3000."

Hạ Tuyết Đồng nghe được câu này của Lâm Phàm cũng là hơi sững sờ, sau đó một mặt nổi giận nhìn về phía hắn.

Cái tên gia hỏa này, sao lúc nào cũng trêu nàng vậy.

Mà kì lạ là mỗi lần hắn trêu tức nàng ,nàng đều không cách nào phản bác.

Mà Lâm Phàm nghe thanh âm mỹ diệu của hệ thống vang lên, trong lòng càng là mừng thầm, lại phá kỷ lục, từ hai ngàn năm trăm phá đến ba ngàn.

Hạ Tuyết Đồng không hổ là máy ép điểm của hắn!

Chỉ cần hắn tiện tay ép một cái, liền có thể ép ra một mảng lớn điểm ngu người:

Nhìn thấy nụ cười càng xán lạn trên mặt Lâm Phàm, Hạ Tuyết Đồng liền tức giận.

Mới vừa đi tới cổng trường học.

Lâm Phàm cùng Hạ Tuyết Đồng liền bị người vây lại.

Dẫn đầu là lão đầu tử kia, phía sau hắn có có hai tên nhuộm tóc, cạo đầu kiểu tiểu lưu manh.

"Tiểu tử, không nghĩ tới bản đại gia lại trở về phải không?"

Lão đầu tử một mặt phách lối nhìn về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nói: "Ngươi là lại muốn được đạp? bị ta đạp cho nghiện rồi à?"

Nói đoạn, hắn liền đưa chân phải lên nhẹ nhàng đá một cái.

Dọa đến lão đầu tử vô ý thức lui về phía sau mấy bước.

"Tiểu tử thúi còn muốn hù dọa bản đại gia ta? Bản đại gia ta đã mang theo huynh đệ tới, ngươi bây giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ cho bản đại gia, lại để cho bản đại gia đạp ngươi một trăm cái, bản đại gia nói không chừng còn có thể bỏ qua ngươi!"

Cạnh bên hai, hai tên Hoàng Mao cũng giương nắm đấm giúp lão đại gia trợ uy.

Lâm Phàm chỉ chỉ vào camera giám sát của trường học cách đó không xa.

Lâm Phàm: "kia chính là camera giám sát của nhà trường, các ngươi không sợ bị quay lại sao? Bị quay lại chính là bằng chứng thép, đánh nhau, ẩu đả, gây rối trật tự công cộng chính là phải ngồi tù đó, các ngươi phải suy nghĩ cặn kẽ nha."

Hai tên hoàng mao tiểu tử nghe vậy trong nháy mắt bắt đầu có chút dao động.

Bọn hắn nguyên bản cũng chỉ là tới trợ trợ uy, nghề chính của bản thân bọn hắn cũng chỉ là khi dễ đám học sinh nhỏ, gặp sinh viên đại học, bọn hắn cũng rất ngại dây dưa.

Nhìn thấy hai tên tiểu hoàng mao mình mang đến bắt đầu dao động, lão đại gia cũng là thầm mắng một tiếng.

Hắn vội vàng trấn an lòng người: "Đừng nghe tiểu tử này nói bậy, nơi này ta quen thuộc, camera giám sát của trường học sớm đã hỏng từ lâu rồi, trường học một mực vì tiết kiệm tiền cũng không có sửa!"

"Nơi này camera đã hỏng rồi?"

Lâm Phàm nhãn tình sáng lên.

"Ha ha, tiểu tử, ngươi sợ rồi sao, tranh thủ thời gian quỳ trên mặt đất gọi bản đại gia mấy tiếng ba ba, nói không chừng bản đại gia tâm tình tốt còn có thể bỏ qua ngươi!"

Lão đại gia một mặt càn rỡ, tư thế ở trên cao nhìn xuống Lâm Phàm.

Ngay tại lúc lão đại gia đang huênh hoang được thế, trước mắt hắn trong nháy mắt xuất hiện một nắm đấm cực lớn.

Lâm Phàm mãnh liệt bắt đầu, tiên phát chế nhân, một quyền liền đánh thẳng vào mặt lão đại gia đem hắn đánh gục xuống đất.

Sau đó còn co chân dậm mạnh một cái lên người lão đại gia.

"Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy nhé!"

"Trước đó còn tưởng rằng cái camera kia vẫn có thể sử dụng, một mực nhịn xuống không ra tay đánh ngươi trước, kết quả là tên ngu ngốc nhà ngươi tự mình nói ra camera đã hỏng rồi?"

Lâm Phàm hướng về phía lão đầu trên mặt đất, một hồi vô ảnh cước dậm thẳng xuống.

Hai thanh niên đứng bên cạnh: ? ? ?

Hai tên hoàng mao đưa mắt nhìn nhau một chút, tình huống này không giống như kịch bản a, nên làm gì bây giờ.

Lão đại gia: (╯‵□)╯︵┻━┻

Sau khi đánh hắn một trận ngu người.

Lâm Phàm liền kéo Hạ Tuyết Đồng rời đi.

Lão đại gia nằm trên mặt đất thoi thóp.

Lúc này hắn là thật sự thoi thóp.

Khi hắn mở mắt ra, phát hiện Lâm Phàm đã sớm chạy mất, mà hai thanh niên hắn gọi tới lúc này cũng không biết đã chim lượn từ lúc nào.

Chỉ một mình hắn nằm trên mặt đất, vùng vẫy cả nửa ngày, cũng không đứng dậy được.

Hắn vốn cho rằng sẽ có người hảo tâm tới dìu hắn dậy, kết quả những sinh viên kia thấy hắn đều cố gắng tránh xa ra.

Lão đại gia đột nhiên cười thảm.

Cái này có lẽ chính là quả báo đi.

Gạt người, lừa gạt nhiều, bây giờ thực sự cần người khác giúp đỡ, liền không có người hảo tâm tới giúp hắn.

Ban đầu lúc hắn ăn vạ, thường thường mọi việc đều thuận lợi.

Một ngày đều có thể đụng phải mấy con dê béo.

Bất quá bây giờ bị quen mặt rồi, có nằm mấy ngày cũng chưa chắc gặp được một con gà.

Hiện tại hắn bị đánh sml, không đứng dậy nổi, thì lại không thấy người nào tới đỡ hắn.

Nghĩ tới đây, lão đại gia trầm mặc.

Trận đánh này, liền đã đánh tỉnh hắn..

Có lẽ thật nên hoàn lương thôi!

Hắn nằm ở dưới mắt đất trước cổng trường, đưa mắt nhìn lên bầu trời, nhìn những đám mây sống động đang bay lượn, lại nhìn một chút những chú chim nhỏ đang ríu rít bay qua bay lại, hắn dần dần chìm trong mạch suy nghĩ miên man.

"Đuỵt, con chim loz,! Dám ỉa lên đầu bản đại gia!" Lão đại gia đột nhiên chửi ầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.