Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 6: Chấp nhận điều kiện




"Phải địa chỉ nhà em rồi đúng không?"

"Vâng"

Nhã Uyên choáng ngợp với biệt thư hào nhoáng này, nàng vẫn không tin Jinna có thể giàu đến như vậy. Đúng thật là giàu như thế này có người ghét người không người nịnh cũng đúng thôi, nên việc Jinna kể có thể xem xét lại.

"Cô vào đi, chị em bên trong ấy"

Cửa tự động khi có người đến gần liền mở ra, mọi thứ ở nơi đây với Nhã Uyên có vẻ xa hoa lắm nên bỡ ngỡ hơn bao giờ hết.

"Mang giày vào được không?"

"Cô mang vào đi không sao đâu"

Cả hai đi vào phía bên trong nhà, ngôi nhà được làm và trang trí theo phong cách nửa hiện đại và nửa truyền thống nhưng không hề quê mùa tí nào. Mọi nội thất trong nhà đều thuộc hạng sang và đắt tiền nên nàng có chút rén nhẹ.

"Thục Khuê, chị em đâu"

"Cô ngồi đi, để em vào phòng gọi chị ấy"

Jinna rời đi, nàng ngồi im tại ghế và ngắm nhìn khắp căn nhà này.

"Lời đồn không sai thật mà, hèn gì em ấy bị ganh tị ghen ghét cỡ đó phải rồi"

Jinna đi vào phòng gọi Thục Nghi ra.

"Em trốn học hả Cún?"

"Không có, em về cùng cô mà chị ra gặp cô chủ nhiệm của em đi"

"Lại làm gì sai rồi sao?"

"Không có, chị ra đi để cô ấy đợi"

Thấy vậy hai chị em nhanh chân đi ra.

"Chào cô, tôi là chị của Thục Khuê"

"Aaa chào chị, em là giáo viên chủ nhiệm của em ấy"

"Không biết cô đến đây có việc gì không ạ? Con bé làm sai hả cô"

"À không, em đến đây là để nói với chị là xin phép chị cho em kèm Thục Khuê môn toán riêng nha. Không cần tiền nong gì đâu, vì em ấy yếu môn của em quá nên là em chỉ muốn kèm hơn cho bé không rớt lại đại học thôi"

"Chà được vậy thì tốt quá, mai cô đến nhà dạy nhóc em nhà tôi liền cũng được"

"Vâng được vậy thì tốt quá"

Jinna đứng bên cạnh cũng vui mừng nữa, khi nảy cứ ngỡ là nàng sẽ từ chối hoặc không đề cập đến nữa, may mắn là nàng đã đồng ý để giúp Jinna.

Cả hai người ngồi nói chuyện cũng có vẻ hợp gu nên là cũng nói luyên thuyên hơn 10 phút.

"Cún mặt em sao vậy?"

Vừa nói chuyện với nàng nhưng chị quay sang nhìn em và vô tình gương mặt có vết bầm tím trên gò má hiện lên làm chị phải hỏi tội ngay.

"Em đi không cẩn thận té đập mặt xuống đất"

"Ẩu tả không à, mai mốt cẩn thận hơn nha chưa"

Nhã Uyên nhìn em, nhưng Jinna ra hiệu cho nàng bằng việc lắc đầu nhẹ và dường như nàng cũng đã hiểu ý.

*Em ấy hiểu chuyện đến như thế sao?*

"Cô ngồi đây chơi với Jinna đi, tôi phải vào họp một chút cô thông cảm nha"

"Dạ chị cứ làm việc đi ạ"

Quay sang Jinna, chị ra hiệu lại ngồi cùng nàng để nói chuyện và không để nàng ngồi một mình.

"Sao cô đồng ý đến kèm em vậy?"

"Coi như thấy em cũng thành tâm nên tôi mới làm vậy"

"Em cảm ơn cô"

"Nhưng em hứa với tôi điều kiện này đi"

"Hả"

"Nhất định phải tập trung học, và không được yêu đương"

Điều kiện này với em dễ như ăn cháo, chỉ cần cố gắng tập trung thì Jinna sẽ học rất giỏi.

"Được, em chấp nhận"

Rồi Jinna cười lên với đôi mắt biết cười ấy làm nàng có chút mê mẩn, đôi môi nàng vô thức cùng cong lên nụ cười.

"Cô cười xinh nhở"

"Cảm ơn"

"Ở nhà em quá chừng tên kêu ha, nào là Cún, Jinna"

"Thật ra Jinna là mọi người gọi em lâu rồi, do giáo viên tùy người biết tùy người không ấy. Còn cún thì chỉ có gia đình em được gọi thôi"

"Nhưng tính ra biệt danh Cún khá hay chứ, tôi gọi được không?"

"Nhưng chỉ là ở riêng em với cô thôi, coi như cô là ngoại lệ của em"

"Được thôi"

Từ lúc nào mà hai người đã dần dần xóa bỏ nhẹ nhàng khoảng cách hơn giai đoạn trước, nghe đến biệt danh nên nàng cũng thích thú hỏi xem em làm sao có nhiều biệt danh như vậy.

"Vậy ngày mai học ở trường buổi sáng xong, chiều đến tôi chạy sang kèm em"

"Dạ"

"Giờ tôi phải về, mai gặp"

Nữ thần thì vẫn là nữ thần mà thôi, vui được một đoạn là tốt lắm rồi. Nhưng nụ cười khi nảy của nàng Jinna đã thu hết vào trí nhớ của mình rồi, thật sự nàng cười lên còn đẹp hơn cả Jinna, đôi môi hình trái tim mỏng nhẹ tạo nên đường cong dịu dàng ở khóe môi, khi cong lên khiến người nhìn phải say đắm và được xoa dịu biết bao.

"Bye cô"

Khuất dần bóng nàng rời đi, Jinna nhảy chân sáo vào nhà vừa nhảy vừa hát trông yêu đời lắm.

Điện thoại em bỗng rung lên.

"Alo?"

"Nè cái tên đáng ghét nhà cậu sao hôm nay không đi học"

"Mình có việc nên không đi được, nhớ mình sao"

"Không có ai nói chuyện buồn quá, tí bọn mình sang nhà cậu chơi ha"

"Cũng được"

Và lên kèo set kèo nhanh nhất vẫn là cái đam lâu la này, học hành thì ít chứ ăn chơi thì nhiều.

"Chị ơi tí bạn em sang chơi, chị gọi đồ ăn giúp em nha"

"Rồi, nốt hôm nay thôi đấy mai tập trung vào học. Mai cô giáo đến dạy rồi"

"Em biết rồi mà"

Jinna lên phòng thay đồ và lấy trứng gà lăn lên mặt cho giảm đau một tí, sợ ba mẹ có điện bất chợt cũng đỡ để ba mẹ không phải lo lắng.

...----------------...

Nhã Uyên vừa chạy xe vừa nhớ đến gương mặt Jinna ửng hồng lúc nảy.

"Nếu so em ấy với những người khác thì em ấy xinh không còn chỗ nào nói được"

"Aizzz sao vậy nè, tự dưng nhớ em ấy làm gì. Nhìn vậy chứ nhiều lúc đáng ghét muốn chết, nhưng kệ biết học là tốt"

Nhã Uyên thích những người chăm chỉ với biết tìm hiểu tìm tòi lắm, nên thấy Jinna như thế thì cũng có chút để ý đến, để ý ở đây là việc học sinh mà nàng ghét nàng thấy phiền nay thay đổi và cố gắng học, nên nàng thích những người học trò học sinh như thế.

"Ngay từ đầu như vậy thì tốt rồi, nhưng kệ giờ em ấy như thế cũng đã quá tốt"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.