Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 26: Cãi nhau với mẹ




Jinna nhận được tin nhắn từ nàng như thế liền vui vẻ như thế nạp được năng lượng vào người vậy đó.

Bà Trịnh bất ngờ gõ cửa phòng của em.

“Cún à, con đi sang công ty với ba mẹ này”

Jinna lười biếng đến công ty lắm nhưng thôi vì ba mẹ nên cứ nghe lời trước đã, nhanh chân đi ra mở cửa cho mẹ vào.

“Mẹ đợi con chuẩn bị tí rồi con đi cùng nhà mình”

“Khoan lại đây mẹ bảo”

“Sao thế mẹ?”

“Con có người yêu rồi đúng không?”

Vì sợ nghi ngờ và sự hoài nghi của mẹ nên cứ chối không hề khẳng định gì cả, Jinna sợ nếu nghe được con gái mình yêu nữ nhân chắc bà sẽ không chịu nỗi mất.

“Đâu, con không có người yêu giờ con chỉ chú tâm vào học thôi”

“Không có thì tốt, mẹ cũng nói luôn. Mẹ không cấm yêu nhưng hãy yêu đàng hoàng, gà ra gà thóc ra thóc chứ không phải là cái thứ lẫn lộn có biết chưa”

Nghe bà nói và nhấn mạnh từng chữ như thế Jinna có chút chột dạ, nhưng vẫn giữ một tinh thần thép không bị lung lay hay sợ gì cả nên vẫn khẳng định với bà không yêu ai cả.

“Chuẩn bị đi, mẹ cho con 10 phút phải xuống phòng khách”

Thấy như thế thôi chứ bà Trịnh luôn nghiêm khắc với cuộc sống của Jinna lắm, bà luôn muốn đi theo câu nói cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Nhưng vì Jinna cũng mang bản tính cứng đầu nên bà thả lỏng một chút, thật ra Thục Nghi mới là người bà làm như vậy nên bà cứ nghĩ đứa con gái út này sẽ như chị hai của nó và bà đã lầm.

Chưa đến 10 phút Jinna xuống nhà với áo sơ mi cùng với quần tây trông soái lắm, dì Tina nhìn phát biết con bé này cà thơi liền rồi nhưng vì biết bản chất của Trịnh gia nên đành giấu giếm bao che cho cháu gái cưng của dì.

“Được rồi cả nhà đi thôi”

“Sao nay nhà mình đến công ty thế?”

“Đến để cho dì con biết được công ty mình hoạt động như nào, rồi con nữa đi theo mà học hỏi.”

Jinna ngán ngẩm với những câu nói của ông Trịnh, chỉ cứ hối em đến công ty phụ giúp chị mình.

*Ting ting*

*Nhóc con, tôi đi chơi với bạn tôi một tí nhá. Khi nào về tôi sẽ nhắn cho em*

*Dạ, yêu vợ*

Dòng tin nhắn gửi đến và gửi đi, bà Trịnh có vô tình quay sang mà nhìn thấy nhưng vẫn chưa rõ thôi.

“Con đang nhắn tin với ai mà vui thế”

“Bạn con thôi”

Bà bắt đầu có những thái độ nghi ngờ về Jinna, bà nghĩ trong lúc ông bà đi công tác ở nhà con bé này hư đốn đi chơi nên quay sang trách móc Thục Nghi.

“Con làm chị kiểu gì mà em mình ở đây giờ mẹ thấy nó dần dần hư hình rồi đấy”

Thấy mẹ la chị mình vô cớ nên liền bênh ngay.

“Con có hư hình gì đâu, con chỉ nhắn tin với bạn con vui vẻ thôi mà mắc gì mẹ la chị. Chị còn biết bao nhiêu công việc phải lo nữa mà”

“Nói đến là cãi cãi, chị em bây lớn rồi nên muốn tung cánh gì thì tung cánh”

“Chứ làm sao nghe theo lời của mẹ được, mẹ khó khăn quá ai mà chịu được”

Bà tức lên vì đứa con gái út này, thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên dì Tina cũng lên tiếng can ngăn.

“Hai mẹ con mấy người khắc khẩu quá thì ngồi chung làm cái gì, có mẹ con nào như hai người không”

“Dì khỏi bênh con, sẵn con cũng nói luôn với mẹ với ba. Con không phải chị hai, con cũng không có theo ý ba mẹ cả đời được, bản thân con muốn được tung bay trong chính giấc mơ của con, cho dù con thất bại nhưng đó cũng là thất bại trong chính giấc mơ mà con đã vẽ ra”

“Nay ăn trúng cái gì vậy Cún, em nhịn tí xíu đi”

“Chị để yên cho em nói, em biết chị nghe lời ba mẹ làm theo lời ba mẹ nói. Từ việc du học đến về công ty làm, chỉ có chuyện tình yêu của chị là chị tự quyết định, à không nếu anh ấy không giàu thì có lẽ ba mẹ mình cũng chẳng chấp nhận anh ấy đâu”

Bà Trịnh vẫn bình thản ngồi nghe nhóc con này nói hết.

“Nói tiếp đi”

“Mẹ khỏi cần kêu, con với chị hai khác nhau từ nhỏ rồi. Tính cách con có thể bướng hơn chị hai nên đôi khi con thấy sự thiên vị rõ ràng trước mắt đấy, chỉ là con không nói thôi.”

“Con nào không là con, ba mẹ vẫn thương đều đó thôi”

“Không! Con không thấy thương đều đâu, mặc dù con được cưng thiệt đó nhưng với chị hai đó chị là một phần của ba mẹ dành cho con thôi. Nên bây giờ hãy để con chạy theo với đam mê của con, đừng bắt ép con phải đi theo kinh tế nữa”

Bà Trịnh mất bình tĩnh, bà chỉ đi công tác cũng nửa tháng hơn chứ không lâu nhưng khi trở về lại thấy con mình như vậy cũng hơi shock. Bà lỡ tay tát vào mặt Jinna một cái, mặc dù không đau hay mạnh nhưng lần đầu tiên bà phải đánh đứa con gái chính tay bà sinh ra.

“Anh Phúc, dừng xe giúp em”

Anh chàng tài xế này cũng phân vân lắm chẳng biết làm sao thì bà Trịnh lên tiếng.

“Dừng xe đi, cho nó xuống nó suy nghĩ những lời nói nó đã nói đúng hay sai”

Nghe được tiếng bà Trịnh lên tiếng thì anh mới dám ngừng xe lại, Jinna mạnh dạn bước xuống xe.

“Không ai cản nó, để cho nó đi đi”

Bà Trịnh giận lên rồi thì chẳng ai mà cản được, Jinna vẫn bước xuống và đứng đó nhìn chiếc xe rời đi.

“Bản thân mẹ cầu toàn, sống một cuộc đời theo ý mình thì con nói những lời như thế chẳng sai đâu”

Bản thân cũng chán nản nên cứ dạo dọc theo con đường ấy, dẫn đến một công viên gần đó nên Jinna cũng tấp vào ngồi hóng cái mát mẻ của thành phố này.

Vì thấy Nhã Uyên đi chơi cùng bạn nên chẳng dám gọi nàng, vì Jinna biết nếu gọi nhất định nàng sẽ bỏ hết mà đi về nên không muốn phải làm ảnh hưởng đến cuộc vui của nàng.

“Mình sẽ đi tiếp con đường của mình, nhất định sẽ không bỏ cuộc”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.