Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 12: Can đảm




Nhã Uyên khoác tay mình vào tay Jinna khiến em có chút bất ngờ, sự chủ động này Jinna không ngờ đến vì nghĩ là nàng sẽ lạnh lùng và chẳng bao giờ chủ động cả.

"Em hãy coi như tôi là một người bạn của em nha"

"Rồi cô cứ kể đi em nghe mà"

Nàng hít một hơi thật sâu giống như là thiếu hơi ấm từ gia đình và chẳng có bạn bè gì nhiều nên là khi gặp được Jinna như một tia sáng nhỏ trong cuộc đời của nàng ấy vậy đó.

"Ba mẹ tôi đã mất khi tôi còn rất nhỏ nên lớn lên tôi cũng đã thiếu tình yêu thương bao bọc của gia đình rất nhiều so với người khác, và đến khi tôi lớn lên, trưởng thành hơn thì tôi có gặp một người bạn cùng khoa của mình. Anh ta đem lòng yêu quý và theo đuổi tôi khoảng một thời gian rất dài, mãi đến sau này tôi cũng nhận ra mình cũng yêu cậu ấy và đã đồng ý hẹn hò"

"Vậy là cô đã mạnh mẽ từ nhỏ rồi..."

"Đúng rồi, nói chung thì thời gian yêu đầu mà ai chả hết mình với người mình yêu. Trong giai đoạn 1 đến 2 năm tôi và anh ấy yêu nhau nhiều lắm, đậm sâu luôn cơ. Nhưng đúng là dù có yêu nhau hay cho nhau cảm giác an toàn thì cũng bị cắm sừng mà thôi, là do tôi ngốc nghếch nên không nhận ra. Đến năm thứ 3 tụi tôi hẹn hò chúc mừng kỉ niệm 3 năm, cũng chính là ngày tôi bắt gặp anh ta dang díu với một người khác tại chính cái quán mà anh ấy đã chọn đi cùng tôi"

"Vừa hẹn tôi vừa hẹn cả cô ta, bể chuyện ra thì tôi như một con khờ chẳng biết gì cả. Nên sau lần đó tôi sợ yêu lắm, yêu thật nhiều nhưng cuối cùng tôi nhận lại chẳng có cái gì cả. Tôi sợ..."

Jinna vừa lắng nghe tay vừa nắm vào tay nàng vừa dành trọn ánh mắt yêu thương nhìn nàng da diết, thương cho cô gái của em lắm.

"Cô đừng sợ, cô cứ thử yêu đi. Cuộc đời mà, nhiều phép thử lắm cô không thử không yêu thì làm sao mà biết được người đó có tốt hay không"

"Tôi chẳng có can đảm nữa đâu, bản thân tôi là một đứa mồ côi, chẳng dám mưu cầu được hạnh phúc trọn vẹn. Chỉ cần người ấy thương tôi thương luôn cho hoàn cảnh của tôi thì nhất định có moi cả ruột gan ra ngoài tôi vẫn yêu"

Nàng muốn được yêu lắm, nhưng nàng lại sợ hoàn cảnh của nàng lại làm người ta không yêu và nếu có yêu chưa chắc gì gia đình chấp nhận được, không môn đăng hộ đối thì làm sao có thể yêu được.

"Cô nè...cô có tin những lời em sắp nói ra sẽ thành sự thật không?"

"Em nói đi, tôi có thể thấy em đang rất nghiêm túc ấy"

Jinna muốn bày tỏ hết tâm tư của em đến với nàng, muốn được yêu nàng một cách trọn vẹn, muốn được chữa lành trái tim ấy một lần nữa. Trái tim đầy vết xước của nàng ấy là Jinna muốn tự chữa lành và muốn bảo bọc người con gái này một cách trọn vẹn nhất, nên đúng là như câu của em ấy nói "cứ thử đi, không thử thì làm sao biết được có kết quả hay không"

"Cô có nghĩ mình sẽ yêu và mở lòng với một người con gái khác không? Thay vì là nam nhân thì một nữ nhân khác bên cạnh cô chăm sóc và lo lắng cho cô không khác gì một nam nhân cả"

Nàng có hơi bất ngờ và dừng lại khoảng vài phút, không lẽ ý của Jinna như vậy là muốn nàng mở lòng với em ấy. Nhưng có vẻ như nàng yêu thích em ấy bởi vì dáng vẻ xinh đẹp, dáng vẻ chăm chỉ khi làm việc gì đó, dáng vẻ ân cần của em chứ không phải là cảm xúc của một người đem lòng yêu.

"Tôi không nghĩ là có thể mở lòng được..."

"Cô không thử làm sao mà cô biết được, thật sự em muốn vô thẳng vấn đề. Em thương cô, em yêu cô, em muốn được bên cạnh cô và mong cô cho phép em bước vào cuộc đời của cô một lần nữa, như cái cách mà cô đã mở lòng với anh chàng kia"

"..."

"Có được không?"

Nàng vẫn không nghĩ là mọi thứ sẽ trở nên như vậy, nàng không nghĩ Jinna sẽ đem lòng yêu mình như thế.

"Tôi nghĩ mình nên đi ngủ...Tôi không muốn là tạm bợ"

Đúng thật là như Jinna nghĩ, thất bại và sẽ mãi mãi là thất bại. Nhưng không vì vậy mà em ấy bỏ cuộc, vẫn sẽ lẳng lặng dõi theo nàng ấy, vẫn simp hết mình với sức lực em có.

"Để em dìu cô lên"

Nàng có vẻ ngượng khi biết được Jinna thích mình nên có chút khoảng cách hơn khi nảy.

"Thôi tôi tự lên được mà, chân đỡ sưng hơn rồi. Em cũng lên ngủ đi"

"Vâng, cô lên trước đi rồi em lên sau"

Tránh né ánh mắt của nàng, rõ là biết mọi thứ sẽ trở nên ngượng ngùng khi nói ra hết như thế. Nhưng thật sự khi càng biết được quá khứ của nàng là Jinna đã biết cả đời này em nhất định là người ở bên cạnh nàng mãi về sau.

Nhã Uyên cũng đi từng bước nhẹ nhàng lên phòng, đi đến những bậc thang trong nhà nàng có vô thức nhìn lại Jinna, ánh mắt nàng cũng da diết khi nhìn em ấy lắm. Nhưng làm sao bây giờ, nàng không có can đảm để yêu và đặc biệt là nữ nhân vì chưa từng yêu nữ nhân bao giờ.

Jinna vẫn ngồi đấy mà suy nghĩ có chút buồn bã và rồi sau đó ngủ quên lúc nào chẳng hay biết, còn nàng thì lên đó và cũng ngủ mất quên hẳn Jinna ở dưới vì đã thấm mệt.

Tương lai sau này chưa biết nhưng nếu có cơ hội chắc chắn Jinna vẫn sẽ không để tuột mất nàng lần nào hết.

*Vì cô nên em sẽ đợi và vì cô em sẽ chấp nhận mọi thứ*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.